VƯU VẬT - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:30:21
Phạm Bưu hoảng sợ, quỳ sụp xuống đất, sắc mặt cũng trở nên nặng nề: "Cô nương thận trọng lời , Phạm Bưu tuyệt đối ý mạo phạm."
"Vậy ngươi gì?" Ta đổi cách nghĩ, "Chẳng lẽ cho ngươi mặt Nhị công tử?"
"Không!" Phạm Bưu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, đ.â.m mắt khác đau nhói, "Cô nương, tiểu nhân phận thấp hèn, dám hy vọng xa vời, chỉ mong cô nương vạn sự thuận lợi, bệnh tật."
Đêm đó, trằn trọc ngủ.
Sống hơn mười năm, vẫn là đầu tiên , đời mưu cầu cùng mây mưa, chỉ mong bình an thuận lợi.
Lạ thật.
Ta vì lời ngốc nghếch như , mà mất ngủ cả đêm.
05
Thuyền sắp cập bến một ngày, Phạm Bưu lời kinh nào nữa.
Ngược , là bất an.
Đếm ngược mấy ngày , lúc Nhị công tử rời khỏi Lương Thành, vốn cho rằng sẽ nhớ đến nữa, khi đó, từng lên kế hoạch mang theo tài sản tích cóp, rời khỏi Lương Thành, cuộc đời.
Ta nghĩ, chỉ là một ngoại thất mà thôi, ở bên cạnh Nhị công tử, lâu ngày, thể kết cục gì?
"Nếu bỏ trốn, chắc sẽ tốn nhiều tâm tư tìm , đúng ?" Ta hỏi Phạm Bưu.
Lúc , gió sông thổi tung khăn che mặt của , Phạm Bưu đột nhiên thấy dung nhan xuân sắc lộ lớp vải mỏng, giống như bỏng mắt.
Hắn vội vàng dời tầm mắt, yết hầu lên xuống, làn da màu đồng hun nhuộm một tầng xao động rõ ràng.
Rất lâu .
Nắm tay siết chặt buông lỏng, hàm răng cắn chặt thả lỏng, cuối cùng, sóng ngầm cuộn trào cũng như thủy triều rút .
Hắn chậm rãi và trầm giọng với : "Cô nương, thời buổi loạn lạc, ở bên cạnh Nhị công tử, là an nhất."
Ta sững sờ, nghiêng đầu .
Hắn mím chặt môi, môi cũng tái .
Ta hồn, đó, mỉm rạng rỡ: "Không sai, Nhị công tử ít nhất thể bảo vệ chu ."
Đêm đầu tiên an ở kinh thành, Nhị công tử vội vàng cùng ân ái.
Ta so với đây càng sức lấy lòng , mặc dù đường mệt mỏi khiến còn sức lực.
Ta nghĩ thông , dự định sẽ nương tựa Nhị công tử mà sống.
Sự dịu dàng của quả nhiên khiến Nhị công tử vô cùng yêu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuu-vat/chuong-4.html.]
Hắn ôm , cả đè lên , chóp mũi nhẹ nhàng chạm cần cổ trắng nõn của : "Nhớ c.h.ế.t gia ."
Ta cũng nũng nịu đáp : "Nô gia cũng nhớ gia ~"
Người đàn ông vui khi những lời ngọt ngào như , thật , họ cũng giống như một phụ nữ ngốc nghếch, dễ dỗ dành.
Sau khi đến kinh thành, Nhị công tử càng giấu kỹ hơn, ngay cả căn nhà để “Kim ốc tàng kiều” cũng đặc biệt chọn nơi yên tĩnh, lượng gia đinh hộ viện tăng lên mười .
Trước đây, bao giờ dặn dò điều gì.
Sống ẩn dật, dựa sự ngoan ngoãn của chính .
bây giờ, Nhị công tử luôn lo lo mất, mỗi rời , đều quên dặn dò : "Ngoan ngoãn ở đây, đừng chạy lung tung, đợi đến."
Ta luôn lời.
Hắn gì, nấy.
Hắn bảo đừng chạy lung tung, liền chạy lung tung, dù cũng quen một trong nhà g.i.ế.c thời gian.
Hắn bảo đợi đến, liền đợi đến, đảm bảo đến, thể gặp ngay lập tức.
Ta an phận thủ thường, tuân thủ quy củ.
Tuy nhiên, cho dù như , vợ của Nhị công tử, Hạ phu nhân, vẫn tìm đến.
Gia đinh hộ viện dù đông thì chứ?
Hạ phu nhân là chủ nhà.
Làm hầu, lẽ nào dám động thủ với chủ nhà ?
Hai ma ma hung dữ bắt quỳ xuống đất, đầu gối chống lưng , ấn mặt xuống nền đá xanh mà ma sát.
Hạ phu nhân ngay ngắn, bưng một tách , từ từ nhấp vài ngụm, đó mới chậm rãi mở miệng : "Nhị gia đúng là thích ngươi, đến kinh thành cũng nỡ bỏ ngươi, vội vàng đón ngươi đến đây."
"Ngẩng đầu lên cho xem nào."
Ma ma rằng, túm lấy cằm kéo lên.
Ta buộc ngẩng cao đầu.
Ánh mắt Hạ phu nhân rơi mặt , sợ đến mức ánh mắt lóe lên.
"Khó trách," ả , "Trời sinh một bộ dạng quyến rũ, trách Nhị gia mất hồn vì ngươi."
"Ta ngược xem, nếu thể của ngươi phiên chà đạp, Nhị gia thanh cao như còn để mắt đến ngươi ?"