Xích Linh
Chương 5: NỘI CHIẾN
Chap 5: Mảnh Phong
Sáng sớm hôm sau, tin tức Tranh Hoàng hậu được hoàng thượng cho gọi thị tẩm lan khắp toàn cung.
-"Cái gì? Hoàng hậu được thị tẩm?" Nhàn Phi tức tối, quát tháo.
-"Tranh Hoàng hậu cũng thật là biết nhân cơ hội, em nghe nói đêm qua Long Đình điện không bật đèn một khắc" A Hoàn bên cạnh lẻo mép.
-"Hoàng hậu cũng đừng quá giận, bây giờ một tình địch lại xuất hiện đấy ạ"
-"Ai? Nói nhanh"
-"Chả là hôm trước hoàng thượng đi săn về, không thấy thú đâu, chỉ mang về một con bé xinh đẹp nào đó chừng 18 tuổi, ngay lập tức bệ hạ liền ban cho nó làm ái phi, hình như tên Mảnh Phong thì phải ạ"
-"Ai muốn đấu với ta đều phải bị dìm chết, ta không ra tay với bọn ta thì đã không biết nhún nhường rồi, chắc chính ta phải ra mặt dạy cho đám đấy một bài học mới được" Cô đay nghiến, đôi mắt trợn trừng.
-"Người định đấu với Tranh hoàng hậu?"
-"Hoàng hậu để sau, ta phải dạy cho con bé Mảnh Phong kia một bài học trước đã" Ánh mắt thâm sâu đến đáng sợ
....
Ở nhà bếp hoàng cung, hôm nay tuyết rơi nặng chỉ là không còn mưa nữa.
Mảnh Phong xuống bếp, quả là danh bất hư truyền, thanh cao sắc mỏng, dịu dàng như mây gió, tao nhã như trăng sao, mềm mải như tơ, óng ả như lụa, nghe chừng rất biết điều.
A Hoàn của Nhàn quý phi ( A Mai ) đáp mắt nhìn nàng cũng không khỏi ngưỡng mộ.
-"Nô tì bái kiến Mảnh ái phi" A Mai lấy lòng.
-"Có ngươi ở đây thật tốt quá, ta đang muốn làm một chút canh gà mang dâng cho hoàng hậu và các vị đại tỷ mà không biết khẩu vị họ thế nào?" Mảnh phi cười dịu hương đào.
-"Vậy để nô tỳ cùng với người làm được không ạ?" A Mai lừa lọc, quan sát rất kĩ Mảnh phi.
-"Tất nhiên là được rồi"
Hai người họ tỉ mỉ làm một canh giờ đã trôi qua... Bây giờ chỉ cần đảo một lần nồi là mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
-"Ái phi, hoàng thượng tí nữa sẽ đến Thiên Giang cung, nô tì nghĩ người nên về chuẩn bị cho chu đáo, ít nhất thì nên thay y phục ạ" A Hiền-nô tì của Mảnh phi.
-"Được rồi, A Mai, ngươi giúp ta trông nồi canh được không?"
-"Thật ngại quá ái phi, bây giờ nô tì cũng phải hồi phủ kẻo Nhàn phi trách phạt mất rồi ạ"
-"Vậy không sao, ngươi đi đi, cứ để nồi canh ở đấy đi" Mảnh phi nhẹ nhàng.
-"Đa tạ nương nương"
Khi Mảnh phi đi, A Mai cũng rời bếp.
....
Ở hồ sen tâm điện, Tranh Tịch vẻ chán nản, lấy tay tì đầu, uống trà, ăn bánh sen.
-"Nương nương, người có nghe tin gì chưa?"
-"Ngươi chỉ giỏi mách lẻo"
-"Đâu có, chả là em vừa nghe mấy nô tì khác bàn tán hoàng thượng lúc đi săn đã mang một nữ tử 18 tuổi xinh đẹp tuyệt trần tên Mảnh Phong, nàng ta vừa về cung đã được phong là ái phi"
-"Diệp Thần là một tên háo sắc, chuyên lừa gại mấy nữ tử 18 tuổi ngây thơ trong sáng mới lớn đấy, may là ta đã tròn 20 tuổi nên không trúng ái tình của hắn, quá là khinh bỉ" Tranh Tịch kinh sợ.
-"Người vẫn coi hoàng thượng như là một cái gai trong mắt sao? Em chỉ đang lo trong cung nhiều mĩ nữ như thế, chức hoàng hậu của người sẽ lung lay thì sao? Người không ghen à? Nếu là Nhàn phi, cô ta sẽ ăn tươi nuốt sống họ cho xem"
-"Ngươi thừa biết người ta yêu không phải là hoàng thượng mà, hắn được coi giống như là kẻ thù mà ta cần gϊếŧ, mới cả ở Đông Cung thật ra cũng tốt, tránh xa mùi đời"
-"Ngươi nói linh tinh gì vậy? Đông Cung không phải là nơi để trêu đùa mà"
..
Chợt có hét rất to đến từ Nhàn Hồi cung,
-"Là điện của Nhàn quý phi" A Giang nói.
-"Cô ta lại bày trò gì đây? Mau lại xem tuồng đi" Tranh Tịch cười lớn.
Hóa ra trong bát canh mà Manh phi mang tới có chứa rất nhiều than độc, Nhàn phi đã ăn phải, nàng ta đau bụng dữ dội, giờ đang ăn vạ.
Nàng đòi sang Thiên Giang cung làm rõ mọi việc, xử đẹp Manh phi.
-"Rốt cuộc là do cô ta gậy ông đập lưng ông hay Manh phi có ý gì đây? A Giang cá đi, ta chọn Nhàn phi"
-"Em cũng như nương nương, chứ Manh phi mới vào cung sao dám hỗn"
Bất ngờ Diệp Thần cũng ở Thiên Giang cung, đúng là duyên số.
-"Hoàng thượng, người phân xử giúp thiếp, là cô ta đã bày trò nấu canh gà rồi trộn than vào bát canh khiến thần thiếp đau bụng không thở nổi" Nhàn phi ăn vạ, khóc tức tối.
-"Bệ hạ, chắc có hiểu lầm gì rồi, thần thiếp không bao giờ dám làm chuyện như vậy, thiếp mới vào còn chưa quen ai, sao có thể hạ độc nhanh như vậy?" Manh phi rất điềm nhiên.
-"Để ta phân xử giúp cho" Tranh Tịch bước vào.
Nàng bắt đầu nói,
-"Trong bát canh này có than đúng không, trong cung chỉ có sau bếp là có than, mà than này lại đã được xay nhuyễn, vậy ta lại phải chắc chắn chỉ có ở trong kho, mà đó là phòng bí mật, chỉ trưởng nô tì mới có thìa khóa, theo kinh nghiệm của ta, A Mai không phải là trưởng sao?"
A Mai hoảng hốt không nói được gì.
-"Thật ra cũng đơn giản thôi, nếu chỉ có A Mai và Mảnh phi ở trong bếp thì A Mai vẫn khả nghi nhất, bên mép giày của cô ta có vết đen của than, trên ngón tay cũng vậy, chắc có lẽ cố rửa mà không sạch nên cố mặc áo tay dài để che đi"
-"Nhưng A Mai đã về phủ khi Manh phi đi, chính thiếp đã sai cô ấy về" Nhàn phi cố bao che.
-"Vậy sao? Nếu như ta nhớ không nhầm thì muốn đi đến hồ sen phải đi qua Nhàn Hồi cung, chính mắt ta và A Giang chứng kiến lúc đó cô đang chửi nhau với chó, không hề thấy A Mai. Chưa hết, phía bên trái của nhà bếp có một khoảng đen, có phải sau khi lấy được than đã rũ chạy đôi hài trước khi bỏ vào trong nồi, sau khi bỏ than xong còn khuấy chắc tầm hai phút. Đúng không? Sau khi đã xong nhiệm vụ, cô ta vì mừng rỡ mà chợt quên đi vết đen dưới đám cỏ"
-"Không tin mời các vị vào phòng bếp xem thử"
Quả đúng là như vậy,
-"Thả nào khi thần thiếp quay lại, gà có mấy vết đen, thiếp còn tưởng là quá lửa nên cháy" Manh phi thành thật.
A Mai, Nhàn phi tức không còn một giọt máu trên mặt...
-"A Mai, ngươi thấy chưa, là do ngươi nên Nhàn phi mới bị đau bụng đấy" Tranh Tịch cười.
-"Mọi việc đã quá rõ ràng rồi, trẫm phạt A Mai 50 trượng vì tội hạ độc quý phi dựa vào quyền chức, tất cả giải tán đi, Nhàn phi chú ý sức khỏe, tể tướng phản ánh về nàng nhiều, ta cũng không thích" Hoàng thượng hạ chốt.
-"Tạ ơn hoàng thượng"
Nhàn phi tức đỏ mặt, không nói được gì xấu hổ.
-"Thần thiếp cáo lui"
Nàng ta rời nhanh chóng.
...
-"Hoàng hậu, muội muội cảm ơn tỷ tỷ, nếu không có tỷ chắc muội đã bị phạt nặng rồi"
Hai người đi dạo ra hồ sen tâm điện,
-"Để sống tốt trong cung, tốt nhất không nên gần gũi Nhàn phi và A Mai, bọn họ tâm địa khó đoán, thường bày mưu tính kế, dựa vào bố là tể tướng mà ngang ngược" Tranh Tịch nhẹ nhàng.
-"Muội mới vào cung được mấy ngày, chả biết gì cả, muội từ nhỏ đã sống hoang dã trong rừng cùng muôn thú, được một người tỷ tỷ võ công cao cường nuôi lớn, hôm trước, muội vô tình bị lạc, chút nữa sói ăn thịt, cũng may có bệ hạ, rồi người nói theo người, lúc đấy muội cũng không dám từ chối"
-"Một tỷ tỷ? Có phải người đó tên Xuyến Chi không?"
-"Đúng vậy, tỷ quen người đấy sao?"
-"Đó là chị chồng của ta đấy"
-"Chị chồng? Chả lẽ là chị của Diệp hoàng thượng?"
-"Kể ra cũng dài lắm, ta là vợ của vị vua đời trước Thanh Vấn, do một số chuyện không may giờ ta lại tiếp tục đời phu quân nữa"
-"Xin lỗi tỷ, ta vốn không nên nhắc đến"
-"Sao muội phải xin lỗi? Ở trong cung lâu con người cũng sẽ thay đổi thôi, chỉ là kiếp vô thường, đời người vốn bạc bẽo, không nên trách mình, trách thì trách đời không thương xót cho kiếp hoa"
-"Tỷ tỷ nói phải"
-"Ở trong cung, lạnh lẽo thật, đi đâu cũng chỉ là ganh gắt, đấu đá. Không gia đình cô đơn thật, cho phép được kết nghĩa tỷ muội với nương nương được không?"
-"Được, có chị em trò chuyện cũng đỡ buồn mà" Tranh Tịch mỉm cười, phảng sầu mà không hiểu tại sao...
....
Ngọc đình điện,
-"Nương nương, ngươi biết tin gì chưa?" A Giang chạy vào.
-"Hôm nay sẽ đón tiếp sứ giả về nước, nhà vua cho gọi đoàn hát của chúng ta về biểu diễn"
-"Vậy sao? Thế mà cha không nói với ta, chắc là muốn tạo bất ngờ, lâu lắm ta không về nhà, nào mau đi thay y phục nhanh để hội ngộ" Tranh Tịch vui vẻ hẳn lên.
Ở Long Đình điện,
-"Hoàng thượng, có phải chủ đích của người muốn mời rạp hát kia về để cho Tranh hoàng hậu gặp lại gia đình đúng không ?" Hoa công công cười biết ý.
-"Vớ vẩn" Diệp Thần đáp trả lạnh lùng
-"Sao người phải chối chứ, làm đàn ông với nhau chia sẻ tí kinh nghiệm cũng được mà"
-"Ngươi thích ngồi lên đầu ta đúng không?"
-"Nô tài không dám" Hoa công công im bặp.
Yến tiệc bắt đầu,
Đoàn hát hôm nay biểu diễn tiết mục Xích Linh-bài hát đau lòng nhất, cũng là bài hát Tranh Tịch thích nghe nhất.
Có mấy lời như này:
Thật khó đặt bút viết chữ tình,
Nàng phải dùng máu để viết lên tiếng hát.
Tấm màn sân khấu kéo lên lại hạ xuống
Cuối cùng thì ai sẽ là khách nghe?
Có thi nhân nói rằng: "Một khi đoạn hí bắt đầu, bát phương đến nghe, một bên là người, ba bên là quỷ, bốn bên là thần minh. Do vậy một khi hát không thể dừng giữa chừng, không có người nghe nghĩa quỷ thần cũng không nghe"
Vậy mà khi kép đào chính tên là Xuân Hoa đang hát, đột nhiên dừng lại, nhạc vẫn reo, nhưng cô ta quỳ xuống trước sự ngạc nhiên của nhiều người.
Cô gào khóc, khi nước mắt đã hóa vào máu, cô thét lên thật to: "Diệp Thần ngươi sẽ không được toàn thây"
Sau đó có một mũi kim nhọn bay trúng ngực nàng, Xuân Hoa nằm xuống sàn, máu chảy càng nhiều,lạ thay mắt nàng không nhắm, chỉ trừng trừng nhìn về phía Diệp Thần.
Cũng ngạc nhiên làm sao khi A Thần hắn cười, không một chút lo lắng.
Còn Tranh Tịch bắt đầu khóc, ngày càng khóc to hơn, ôm xác Xuân Hoa trong đau đớn...
#p/s mọi thứ sẽ bại lộ vào chap sau ạ. Love all. Nghe Xích Linh để hiểu hơn nhé!