Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 19: sự kiện ở thành tây.






Chương 19: Sự kiện ở Thành Tây.
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Nghênh Thần mới đi được nửa đường, lại nhận được điện thoại từ giáo viên.
 

“Chúng tôi đã báo cảnh sát, đôi bên đã đến đồn cảnh sát ở Thành Tây khai báo rồi.”
 
Nghênh Thần lại quành xe, hướng về phía Thành Tây.
 
Nghênh Cảnh hiện đang học tại một trường đại học trọng điểm, đặc biệt là trong lĩnh vực nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật quân sự, được xem như dẫn đầu cả nước. Chuyên ngành này, mỗi năm đều hạn chế số lượng sinh viên đầu vào, có thể đỗ được vào đây, chắc chắn phải rất xuất sắc.
 
Đồn cảnh sát Thành Tây ở khá gần trường đại học. Vừa rồi khi trao đổi qua điện thoại quá gấp gáp, chưa kịp nói rõ ràng sự việc, Nghênh Thần vô cùng lo lắng, cứ suy đoán lung tung.
 
Nghênh Cảnh đánh nhau sao?
 
Không thể nào.
 
Hay là tranh giành tình cảm?
 
Thôi đi, cái đồ mặt than đó.

 
Từ nhỏ cậu đã được rất nhiều cô bé hâm mộ, nhưng Nghênh Thần chưa từng thấy cậu thích một ai cả.
 
Nghênh Thần quá lo lắng nên lái xe đã vượt qua mấy cái đèn đỏ còn không biết.
 
Tới đồn cảnh sát, Nghênh Thần tìm được phòng thụ án ở tầng một, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Nghênh Cảnh mặc áo thun màu trắng đang ngồi cạnh cửa.
 
“Chị.” Nghênh Cảnh nhìn thấy cô.
 
“Sao lại thế này?” Nghênh Thần vội vàng chạy tới đây, vẫn còn đang thở dốc.
 
Bước vào cửa, thân ảnh người ngồi bên cạnh cũng rơi vào ánh mắt cô.
 
Nghênh Thần sửng sốt.
 
Mà đối phương cũng rất mờ mịt hoang mang, sau khi phản ứng lại, liền lập tức thay bằng vẻ mặt chán ghét, khó chịu.
 
Trong lòng Lý Hâm Uyển oán giận: Cô ta vậy mà là chị của cái tên kia?
 
Phi! Thật xui xẻo!
 
Một đồng chí cảnh sát đứng dậy: “Xin chào.”
 
Nghênh Thần thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Lý Hâm Uyển, gật đầu nói: “Xin chào, tôi là chị của Nghênh Cảnh.”
 
Đồng chí cảnh sát: “Chuyện là thế này, một tiếng trước, em của cô báo với bảo vệ trường là chiếc macbook của cậu ấy bị mất cắp, giáo viên trường học lập tức báo cảnh sát, chúng tôi căn cứ vào giá trị của đồ vật bị mất, theo pháp luật đã đủ điều kiện để lập thành án.”
 
Nghênh Thần bình tĩnh, yên lặng lắng nghe.
 
Lý Hâm Uyển ngồi bên cạnh, cúi đầu.
 
Cảnh sát tiếp tục nói: “Chúng tôi đã kiểm tra camera an ninh của trường học và khu vực đường phố lân cận, xác định được đối tượng hiềm nghi chính là cô ta, tên Lý Hâm Uyển. Cùng một đối tượng hiềm nghi nữa đồng lõa, cô ta nhân lúc bảo vệ đổi ca, liền tiến vào ký túc xá nam thực hiện hành vi trộm cắp.”
 
Vừa mới nói xong, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
 
“Sao lại như thế này! Sao lại bị bắt vào đồn cảnh sát? Có phải có chuyện gì nhầm lẫn không?” Là thanh âm của Lệ Mẫn Vân.

 
Khi bà ta vừa nhìn thấy Nghênh Thần, cũng đứng hình nửa giây, sau đó khàn giọng kêu la: “Tại sao lại là cô! Đúng là âm hồn bất tán mà!”
 
Lệ Khôn ở đằng sau tiến nhanh đến, giữ chặt lấy Lệ Mẫn Vân: “Cô!”
Trên đường tới, Lệ Khôn đã hỏi rõ ràng tình huống xảy ra, Lệ Mẫn Vân vốn đang nóng nảy, vừa thấy đối phương là người nhà họ Nghênh, bà ta lại càng thẹn quá hóa giận, đi đến trước mặt Lý Hâm Uyển, vung tay lên tát con gái một cái.
 
“Súc sinh! Mày là đồ súc sinh!”
 
Lý Hâm Uyển bụm mặt, hét lên: “Sao mẹ lại đánh con!”
 
Lệ Mẫn Vân lại tát thêm một cái: “Mày tốt nhất là chết đi cho rồi!”
 
Lệ Khôn đứng bên cũng không ngăn cản.
 
Cảnh sát ở bên cạnh chỉ vào bọn họ: “Làm cái gì vậy? Đây là đồn cảnh sát, không được gây rối!”
 
Lệ Mẫn Vân đấm ngực dậm chân, gào khóc hò hét.
 
Đây đúng là điển hình la lối khóc lóc của mấy người phụ nữ trung niên, đồng chí cảnh sát ở đây thấy nhiều cũng thành quen, gõ gõ cái bàn: “Ai là người nhà của Lý Hâm Uyển?”
 
Vị cảnh sát đó lại trình bày rõ đầu đuôi sự việc, rồi hỏi: “Bây giờ dựa theo trình tự, phía người bị hại có quyền khởi kiện Lý Hâm Uyển. Tất nhiên nếu đương sự đồng ý, đôi bên có thể hòa giải.”
 
Lệ Mẫn Vân vừa nghe thấy bà phải đi cầu xin Nghênh Thần, lập tức thay đổi sắc mặt: “Các người có chứng cứ gì chứng minh con gái tôi trộm cắp! Đây là các người đang vu cáo, tôi muốn kiện cô ta tội vu cáo phỉ báng người khác!”
Cảnh sát trần thuật: “Bà có thể qua đây xem camera an ninh.”
 
Lệ Mẫn Vân phản bác: “Ký túc xá sinh viên không gắn camera theo dõi.”
 
Nghênh Cảnh ngồi một bên, đột nhiên lên tiếng: “Phòng ký túc của chúng tôi có gắn một cái camera mini, kết nối với di động của bốn người trong phòng, tôi có thể cung cấp video chứng cứ.”
 
Sắc mặt Lệ Mẫn Vân hết xanh lại đỏ, đen, trắng liên tục đổi màu.
 
Tức giận không có chỗ phát tác, bà lại đổ hết lên Lý Hâm Uyển: “Mày có biết suy nghĩ không hả! Không cho mày tiền mua máy tính, mày lại đi trộm của người khác!”
 
Lý Hâm Uyển không hé răng, nhưng trong ánh mắt hiện rõ lên vẻ không cam lòng.
 
“Mày còn trừng!” Lệ Mẫn Vân quát: “Còn tiếp tục trừng tao móc mắt mày!”
 
Khuôn mặt Lệ Khôn âm trầm, đột nhiên cất lời: “Làm loạn đủ chưa! Còn sợ người ta chê cười chưa đủ có phải không!”
 
Bả vai Lý Hâm Uyển run lên, sợ hãi.
 
Lệ Mẫn Vân biết, chuyện này cuối cùng vẫn phải nhờ vào Lệ Khôn giải quyết, vì thế cũng im lặng.
 
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
 
Lệ Khôn nói với cảnh sát: “Làm sai chuyện gì, thì cần phải bị trừng phạt. Con bé đã thành niên rồi, phải chịu trách nhiệm các hành vi của mình trước pháp luật. Chúng tôi tuân thủ pháp luật, sẽ chấp nhận bất cứ yêu cầu gì của bên bị hại.”
 
Dứt lời.
 
Thanh âm Lý Hâm Uyên phát run: “Anh, anh họ.”
 
Lệ Mẫn Vân cũng nóng nảy: “A Khôn này, không thể như thế được, Hâm Uyển vẫn còn đang đi học, nếu để trường học biết, sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ đấy.”
 
Lệ Khôn đột nhiên tức giận, quát lớn: “Bây giờ mới biết cầu xin người khác? Mẹ nó chứ sao không cầu từ sớm!”
 
Anh chỉ vào Lý Hâm Uyển: “Thành niên rồi, đầu óc đâu?! Mua Iphone còn chưa đủ, vẫn còn đòi muốn mua macbook? Em có hiểu như thế nào là biết tự lượng sức mình không? Còn chưa đến mười chín tuổi, là con gái mà sao lại hư vinh phù hoa đến vậy!”
 
Lời nói này không nể chút mặt mũi nào, Lý Hâm Uyển xấu hổ, uất ức, cắn môi nước mắt chảy xuống.
 
Cảnh sát bên cạnh khụ khụ vài tiếng, theo trình tự làm việc, hỏi Nghênh Cảnh: “Hai người muốn giải quyết như thế nào?”
Nghênh Thần nói:  “Số hiệu của chiếc máy tính kia là mptt 2ch, đó là quà sinh nhật tôi tặng cho em trai từ nửa năm trước, giá mua lúc đó là hai vạn năm trăm tệ.”
 
Cảnh sát lật xem ghi chép: “Đúng vậy, số liệu trùng khớp.”
 
Nghênh Thần nói: “Trong lúc cô ta chạy trốn, ném hỏng mất máy tính rồi, chúng tôi đề nghị đem đi kiểm tra, xem mức độ hư hại và chi phí sửa chữa như thế nào, đến lúc đó chúng tôi sẽ bảo phía kiểm tra thẩm định, rồi cứ theo vậy mà bồi thường.”
 
Giọng nói của cô trong trẻo, quay đầu hỏi Nghênh Cảnh: “Tiểu Cảnh, như vậy được không?”
 
Nghênh Cảnh gật đầu: “Được.”
 
Lệ Mẫn Vân vừa nghe thấy phải tốn tiền, oán giận: “Còn phải thẩm định? Dù sao cũng là người quen , tùy tiện cho một con số đi, đây còn không phải là muốn giở trò sư tử ngoạm.”
 
Ánh mắt Nghênh Thần lạnh lùng đảo qua: “Vậy được.” Cô quay lại nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đối phương không đồng ý, vậy chúng tôi muốn khởi kiện.”
 
“Này! Sao cô lại nói mà không giữ lời vậy chứ!” Lệ Mẫn Vân nóng nảy, đi qua túm lấy Nghênh Thần: “Sao lại có loại người như thế này chứ, khi đó cô hãm hại chị dâu của tôi không ……”
 
“Cô!” Lệ Khôn nhanh chóng cắt ngang lời nói: “Cô nên nhớ, bây giờ cô đang phải nhờ vả người ta, con gái cô có hành vi phạm pháp.”
 
Lệ Khôn nói xong, nhìn về phía Nghênh Thần, nặng nề thở dài một hơi, xem ra là đã bị hai mẹ con Lệ Mẫn Vân làm cho tức giận không hề nhẹ.
 
Anh trầm giọng, kiềm chế tức giận, nói: “Không cần phải đi thẩm định, em nói một con số, bọn anh lập tức bồi thường.”
 
Nghênh Thần lập tức hỏi lại: “Là nhà của bọn họ trả, hay là anh trả?”
 
Lệ Khôn không nói gì.
 
Nghênh Thần cảm thấy tức giận thay cho anh, khi hai người còn ở bên nhau, cô đã từng được chứng kiến bản lĩnh hút máu của nhà Lệ Mẫn Vân. Tiền lương của Lệ Khôn cũng không cao, nhưng do đặc thù của bộ đội binh chủng, mỗi tháng đều được trợ cấp, coi như cũng đủ dùng.
 
Đặc biệt là con nhóc Lý Hâm Uyển kia, không có việc gì cũng hỏi xin Lệ Khôn tiền tiêu vặt, tiền học thêm, tiền tài liệu, đủ các loại lý do.
 
Nghênh Thần nhìn anh, ánh mắt rõ ràng là đang bất bình.
 
Cuối cùng cô quay đầu đi, thoái nhượng: “Được rồi, không cần thẩm định.”
 
Nghênh Cảnh cũng hiểu rõ chị của mình, vì thế chủ động đứng ra, phá vỡ không khí xấu hổ.
Nghênh Cảnh nói: “Tự tôi sẽ mang máy tính đi sửa, nhưng tại Hạnh Thành dịch vụ hậu mãi đều ở Thành Nam, trong các người ai là người chi trả, thì đưa tôi qua đó là được.”
 
Xử lý xong những thủ tục kế tiếp, trò khôi hài này cứ như vậy kết thúc.
 
Lý Hâm Uyển và Lệ Mẫn Vân đi ra ngoài trước, tiếng mắng chửi của Lệ Mẫn Vân chưa từng ngừng nghỉ.
 
Đồng chí cảnh sát ở phía trong: “Người nhà của Lý Hâm Uyển qua đây một chút.”
 
Lệ Mẫn Vân đưa ngón trỏ chọc chọc vào huyệt thái dương của Lý Hâm Uyển: “Mày làm tao mất hết mặt mũi rồi!”
 
Lý Hâm Uyển đi ra bên ngoài, nhìn thấy chiếc Audi màu trắng đang đỗ ven đường, biết đó là xe của Nghênh Thần, oán giận cùng uất ức dâng lên.
 
Cô ta đi qua, đá vào lốp xe: “Có tiền thì ghê gớm lắm sao! Máy tính Macbook thì ghê gớm lắm sao!”
 
Vẫn chưa hết tức giận, cô lại đổi chân đá tiếp: “Cái gì các người cũng có, trộm chút đồ này tính là cái gì! Ra vẻ ta đây, ra vẻ ta đây!”
 
Đá đau chân, Lý Hâm Uyển lại dùng tay, lấy đầu móng tay cào một đường dọc theo từ cửa xe đến đuôi xe.
 
“Két két két ——“
Âm thanh bén nhọn vang lên, trên thân xe xuất hiện vết xước vừa sâu vừa dài.
 
“Cô đang làm cái gì vậy?!”
 
Thanh âm của Nghênh Thần từ phía sau truyền đến.
 

Lập tức Lý Hâm Uyển trở nên sợ hãi, xoay người, nhìn cô như thể gặp quân địch.
 
Cô ta cố gắng làm ra vẻ, cho rằng cứ ngẩng đầu kiêu ngạo, là có thể chứng minh chính mình không sợ bất cứ điều gì, không bị cái gì dọa hết.
 
Nghênh Thần mím môi, đi tới túm chặt lấy tay cô ta kéo sang bên cạnh.
 
Lý Hâm Uyển liên tục kêu đau.
 
Một tay Nghênh Thần ấn người, một tay lấy lấy di động ra chụp ảnh.
 
“Tách tách”
 
“Tách tách tách tách”
 
Lưu giữ chứng cứ.
 
Nghênh Thần ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Lý Hâm Uyển, môi mỏng lạnh lùng nói: “—— không có giáo dưỡng.”
 
Lý Hâm Uyển bị chọc giận: “Cô có tư cách gì mà nói tôi, cô là thủ phạm giết người!”
 
Nghênh Thần túm chặt lấy cổ áo của cô ta, ngữ khí sắc bén như một thanh đao: “Đúng vậy, là tôi giết, cô đi tố cáo đi.”
 
Lý Hâm Uyển: “Cô!”
 
Nghênh Thần: “Bà đây cái gì cũng không sợ, cô lại dám chọc tức bà đây, có tin không người tiếp theo tôi giết chính là cô.”
 
Nghênh Thần đã ra xã hội nhiều năm, làm việc ở công ty, vốn đã sớm luyện ra được khí chất sắc bén, cô mà thể hiện toàn bộ thần thái ra, loại oắt con choai choai như Lý Hâm Uyển sao có thể đấu cùng được.
 
Nghênh Thần lạnh lùng hừ một tiếng: “Dám trêu chọc tôi? Cô đủ tư cách sao?”
 
Lý Hâm Uyển lén nuốt một ngụm nước bọt, nhưng cũng không hoàn toàn ngốc. 
 
Cô ta biết những gút mắt giữa Nghênh Thần và Lệ Khôn, vì thế hả hê châm chọc: “Không phải cô cũng không đủ tư cách sao?”
 
Sắc mặt Nghênh Thần trầm xuống.
“Bây giờ anh họ tôi căn bản là không thích cô, cô cùng anh ấy chẳng có chút quan hệ gì cả. Bọn tôi là người thân của anh ấy, ba người chúng tôi là một phe —— còn cô, cô chẳng là cái gì.”
 
Lý Hâm Uyển nhìn chằm chằm Nghênh Thần ra vẻ diễu võ dương oai, nhìn sắc mặt cô đang dần dần biến hóa.
 
Cánh tay đang túm chặt cổ áo cô ta của Nghênh Thần đang phát run lên.
 
Nhưng mấy giây sau, cô khôi phục lại sự bình tĩnh, nhẹ giọng cười nhạo: “Mặc kệ cô nói gì thì nói, nhưng trước tiên phải bồi thường tiền làm xước xe của tôi đã.”
 
Nghênh Thần chỉ vào xe: “Cào hỏng hai mặt, sơn một mặt xe hết tám trăm tệ, sơn hai mặt là một ngàn sáu.”
 
Cô hướng về Lý Hâm Uyên nâng cằm: “Mẹ cô trả, hay là cô trả?”
 
Lý Hâm Uyển tức giận mà không dám nói gì.
 
Nghênh Thần khinh thường loại con gái như thế này, “Không có tiền sao? Hay lại muốn hỏi xin anh họ của cô?”
 
“Cái loại đàn bà xấu xa như cô!” Lý Hâm Uyển bị chọc giận, giương nanh múa vuốt xông lên: “Dám nói tôi! Cô dám nói tôi!”
 
Nghênh Thần nghiêng mình, tránh đi.
 
Lý Hâm Uyển hoàn toàn mất đi lý trí, khuôn mặt trở nên giữ tợn, nhặt lên một khối gạch vỡ ở dưới chân.
 
Cô ta định ném gạch về phía Nghênh Thần, nhưng tay mới giơ lên được một nửa, một tiếng mắng nghiêm khắc vang lên:
 
“Lý Hâm Uyển!”
 
Lệ Khôn chạy nhanh tới, sắc mặt vô cùng khó coi, anh nắm chặt cổ tay cô ta đẩy một cái.
 
Lý Hâm Uyển lảo đảo rồi ngã xuống đất.
 
Lệ Khôn chỉ vào cô ta: “Cút.”
 
Lý Hâm Uyển chạy trối chết.
 
Lệ Khôn nói với Nghênh Thần: “Thật xin lỗi.”
 
Nghênh Thần: “Là cô ta làm sai, anh xin lỗi cái gì?”
 
Giọng cô hơi chút cáu kỉnh, không nói thẳng ra, nhưng Lệ Khôn cũng hiểu.
 
Nhất thời hai người đều không nói gì.
“Được rồi.” Nghênh Thần thở dài: “Anh đưa Nghênh Cảnh đi sửa máy tính đi —— Nghênh Cảnh.”
 
Cậu thiếu niên ôm máy tính chạy xuống cầu thang.
 
Thần sắc Nghênh Thần mệt mỏi, đang ngồi trên xe của mình.
 
“Chị.”
 
“Ừ?”
 
“Chị không thoải mái?”
 
Lòng bàn tay Nghênh Thần hơi che lại bụng, lắc đầu, đóng cửa xe, đánh tay lái nhanh chóng rời đi.
 
Còn lại Lệ Khôn và Nghênh Cảnh bỗng chốc lâm vào trầm mặc.
 
Lệ Khôn ngậm thuốc lá, cúi đầu quẹt diêm. Châm xong điếu thuốc, mới hỏi: “Đi được chưa?”
 
Nghênh Cảnh ngồi ở ghế phụ, đặt máy tính ra ghế đằng sau.
 
Lệ Khôn: “Có cần lấy hóa đơn không?”
 
Nghênh Cảnh: “Không cần.”
 
Lệ Khôn: “Ừm, nếu sửa không được, anh mua cái khác cho cậu.”
 
Nghênh Cảnh: “Là đồ chị tôi đưa, tôi chắc chắn sẽ sửa tốt.”
 
Thấy vậy Lệ Khôn cũng không nói gì nữa, tình cảm của hai chị em nhà này, vẫn luôn tốt như vậy.
 
Vấn đề được xử lý hết sức thuận lợi, máy tính cũng không hỏng quá nặng, hẹn ba ngày sau quay lại lấy. Lệ Khôn đưa Nghênh Cảnh quay về trường học, đến nơi, Nghênh Cảnh bảo anh đợi một chút, sau đó chạy nhanh sang bên kia đường.
 
“Này.” Nghênh Cảnh quay trở lại, đưa cho Lệ Khôn một cái túi giấy. “Bên trong là thuốc cho chị tôi, một cái khác là cho anh.”
 
Nghênh Cảnh còn cố ý bổ sung: “Quà.”
 
Lệ Khôn cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng Nghênh Cảnh đã đi rồi.
 
Bóng dáng của cậu thiếu niên thẳng thắn, mạnh mẽ, toàn thân tinh thần phấn chấn. Cậu nâng cánh tay lên vẫy vẫy, thanh âm trong sáng: “Chó robot —— là tự tay tôi làm.”
———
Vạn Khoa Thành.
Nghênh Thần nằm dài trên giường, ôm bụng, đau đớn như kim châm chọc vào, tới cả ly nước ấm cũng chưa có sức lực để đi rót. Cái tật xấu đau bụng kinh này, đã dùng trung dược điều trị hơn nửa năm rồi cũng không tốt lên được.
 

Lúc chuông cửa vang lên cũng là lúc cô đang định cố giãy giụa xuống dưới nhà mua mấy viên thuốc giảm đau. Nghênh Thần mở cửa, nhìn thấy Lệ Khôn, “Ơ, sao anh lại tới đây?”
 
Lệ Khôn đưa túi giấy cho cô: “Nghênh Cảnh bảo anh đưa cho em.”
 
Nghênh Thần nhường đường: “Vào đi.”
 
Lệ Khôn do dự, cô nhắc lại: “Tiến vào đi.”
 
Bước chân của anh liền không tự chủ được.
 
Nghênh Thần cũng không có ý nghĩ gì khác, ôm bụng đau muốn chết, nhìn thấy thuốc Nghênh Cảnh mua, như được đại xá.
 
“May quá, em còn đang định xuống dưới nhà mua đây.” Cô lấy thuốc ra, thuần thục mở bao thuốc, đến nước cũng không cần, cứ thế định trực tiếp nuốt chửng viên thuốc.
 
Lệ Khôn đột nhiên nói: “Dùng ít mấy thứ này thôi.”
 
Động tác của Nghênh Thần tạm dừng, “Nhưng mà em đau lắm.”
Mấy năm nay bận rộn công việc, lấy đâu ra nhiều thời gian để điều trị, tốc chiến tốc thắng là được.
 
Lệ Khôn nhìn bộ dáng đã thành thói quen này của cô, bỗng dưng cảm thấy đau lòng.
 
“Đừng uống.”
 
Nghênh Thần nghiêng đầu: “Hả?”
 
Lệ Khôn đoạt lấy thuốc trong tay cô, “Nằm xuống đi.”
 
Nghênh Thần chớp chớp mắt, vô cùng ngoan ngoãn: “Ừm.”
 
Cô nằm ngửa trên sô pha, Lệ Khôn cũng ngồi lại gần đây, khoảng cách giữa hai người rất gần.
 
“Thả lỏng, nằm yên.” Anh trầm giọng.
 
Nghênh Thần làm theo.
 
“Vén áo lên đi.”
 
Ánh mắt Nghênh Thần lóe sáng, giọng nói yếu ớt hỏi: “Vén đến đâu?”
 
Lệ Khôn lười nói, trực tiếp động thủ vén vạt áo của cô lên, bàn tay nóng bỏng đặt lên bụng cô.
 
Nghênh Thần thoải mái than nhẹ một tiếng: “A.”
 
Lập tức lỗ tai Lệ Khôn như bị thiêu cháy vậy, anh nhanh chóng dời ánh mắt qua chỗ khác.
 
Yên lặng thật lâu.
 
Chiếc bụng lạnh lẽo của Nghênh Thần dần dần được sưởi ấm.
 
Cô nhẹ giọng: “Gân mạch trên tay anh nhảy thật nhanh.”
 
Lệ Khôn: “Đấy là em.”
 
Ánh mắt Nghênh Thần cười cười: “Em cũng đang nhảy. Hai ta cùng nhau nhảy.”
 
Lệ Khôn: “……” Mẹ nó chứ cái gì mà cùng nhau nhảy.
 
Mùi hương của tinh dầu hoa bách hợp nhàn nhạt uyển chuyển bay trong không khí, thời gian cũng dường như đang chậm lại.
 
Năm đó khi hai người vẫn còn bên nhau, Nghênh Thần cũng thường hay lấy cớ đau bụng để làm nũng, cứ ăn vạ trong lỏng ngực Lệ Khôn không chịu đứng dậy.
“Đau quá đi đau quá đi mất.” cô gái nhỏ khi đó, ngay lập tức có thể trở nên vô cùng yếu ớt.
 
“Đau sao?” Lệ Khôn dùng khuôn mặt vừa mọc lún phún râu cọ cọ vào mặt cô, cười đề nghị: “Vậy em đánh vào tay anh đi, hai chúng ta cùng đau.”
 
Nghênh Thần: “Anh tưởng bở.” Sau đó duỗi tay xuống dưới, véo vào hạ bộ của anh.
 
Lệ Khôn bị trêu chọc nháy mắt liền nổi lên phản ứng, dưới quần nổi lên thành một chiếc lều, làm bộ muốn xử lý cô. Nghênh Thần trực tiếp lột quần đùi của anh ra, ngồi quỳ há mồm, đầu lưỡi hôn lên.
 
Khi đó Lệ Khôn soái khí bức người, thân thể trai tráng, tình cảm mãnh liệt, vô cùng yêu thương chiều chuộng cô.
 
Tình cùng dục, nam cùng nữ.
 
Muốn rời đi mà không được, muốn quên mà cứ nhớ nhung, đó là điều tàn khốc nhất trên cuộc đời.
 
Lệ Khôn hoàn hồn, thu hồi lại cánh tay, dường như muốn quên đi chuyện vừa rồi nên nói lảng sang chuyện khác: “Em của em tặng anh một món quà.”
 
Nghênh Thần cũng hồi thần: “Hửh? Thằng bé đưa cho anh sao?”
 
Lệ Khôn đem đồ từ trong túi áo lấy ra, “Thằng bé nói là một con chó robot.”
Nghênh Thần à một tiếng: “Nó cũng tặng cho em một con.”
 
Lệ Khôn mở giấy gói, lấy đồ ở phía trong ra, “À, làm còn khá đẹp.”
 
Ấn vào công tắc, đôi mắt của con chó robot lập tức phát ra ánh sáng năm màu khiến người thích thú. Miệng liên tục sủa “gâu gâu gâu”.
 
Lệ Khôn cảm thấy hứng thú, đặt lên bàn cho nó chạy khắp nơi.
 
“Nghênh Cảnh thực thông minh, tay nghề cũng tốt ……”
 
Mới nói được đến một nửa, “Bùm!” một tiếng, con chó robot nổ tung, bên trong bắn ra một loại chất lỏng màu đen.
 
Lệ Khôn không kịp trở tay, bị bắn đầy mặt.
 
“Ôi trời.” Nghênh Thần đang ngồi trên sô pha cũng phát ngốc.
 
Lệ Khôn đứng hình ba giây, đưa ngón tay lên mặt di di một chút, rồi đặt trước mũi ngửi ——
 
Là quốc bảo của Trung Quốc, mực nước.
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...