Xin Em Ở Lại Bên Anh
Chương 23: tâm sự
Chương 23: Tâm sự
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
Nghênh Thần nhẹ nhàng đẩy Đường Kỳ Sâm ra.
Động tác này tuy nhỏ, nhưng không có nửa điểm mờ ám.
Nghênh Thần nói: “Không cần, tôi không sao.”
Đường Kỳ Sâm: “Thật sự không sao chứ? Đừng cố chịu đựng.”
Nghênh Thần gật gật đầu, khom lưng chỉnh lại giày, sau đó bám vào bàn làm việc, từng bước từng bước một đi đến phòng họp.
Lệ Khôn nhìn Nghênh Thần bước đi khập khiễng vào phòng họp, rất nhiều lần anh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành im lặng.
Mọi công việc vẫn tiến hành như bình thường, việc cần xử lý vẫn xử lý, bận rộn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi Lệ Khôn đi vào thang máy, mọi người mới dám nhỏ giọng bàn tán.
“Những lời nói của người vừa nãy, có phải là sự thật không nhỉ?”
“Không phải đâu, chiếm đoạt thận? Đến phim truyền hình còn không có drama như thế ấy chứ, huống hồ trong cuộc sống bình thường.”
“Vậy người đàn ông kia là ai? Bạn trai cũ của chị Thần sao?”
“Ừ ừ, chắc là vậy, đẹp trai thật đấy.”
“Rất có khí chất đàn ông, nhưng tớ lại thích kiểu như Đường tổng hơn ha ha.”
Mọi người đang họp nhóm tám chuyện, vậy nên Đường Kỳ Sâm từ phòng họp đi ra, cũng không có ai chú ý tới.
Anh đứng ở đó, gõ mặt bàn ba tiếng.
Vừa thấy người tới, nhóm nhân viên lập tức cúi đầu im lặng, không dám thở mạnh, “Đường, Đường tổng.”
Đường Kỳ Sâm quét một vòng, nói: “Làm cho tốt công việc của mình, nếu lại để cho tôi nghe được một câu tương tự, thì tự giác đi đến phòng nhân sự nộp đơn thôi việc.”
Anh nói vô cùng bình tĩnh, nhưng thái độ chắc chắn, có đôi chút lạnh lùng không giận mà uy. Nói xong liền rời đi chủ trì cuộc họp.
Cuộc họp chiều nay là để thảo luận về thị trường khai thác khu mỏ tài nguyên, từng bộ phận công tác tương quan dựa theo sự phân phó của công ty, tiến hành so sánh phân tích ưu khuyết điểm của từng nơi. Nghênh Thần ngồi bên cạnh Đường Kỳ Sâm, nêu lên ý kiến, đưa ra câu hỏi, thái độ vô cùng nghiêm túc chuyên nghiệp.
Ly nước của cô hết, Đường Kỳ Sâm đưa mắt ý bảo thư ký nhanh rót đầy cốc nước. Sau khi bộ phận của Nghênh Thần phát biểu xong, cô uống nước cho đỡ khát, sau đó đứng dậy đi toilet.
Vừa đến cửa, đồng nghiệp nói: “Chị Thần, vừa rồi có người đem đồ đến tặng cho chị.”
Nghênh Thần ngạc nhiên: “Ai đưa thế?”
Đồng nghiệp vừa nói vừa đưa cho cô một cái túi giấy, thật cẩn thận nói: “Chính là người đàn ông vừa nãy.”
“Người đàn ông nào cơ?” Nghênh Thần vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng cúi đầu vừa nhìn thấy túi giấy, liền hiểu ngay.
Bên trong là một chiếc hộp giày, nhìn ở trên túi chắc hẳn là mua ở cửa hàng gần đây.
Nghênh Thần mở hộp ra, là một đôi giày bệt màu trắng.
Thư ký tinh mắt nhìn thấy, khuyên giải an ủi nói:
“Thật là chu đáo. Chị Thần, chân chị bị đau, đi giày bệt sẽ thoải mái hơn một chút.”
Nghênh Thần cười cười: “Cảm ơn, em đi làm việc đi.”
Thì ra Lệ Khôn không lập tức rời đi, mà là đi ra bên ngoài mua cho cô một đôi giày.
Trong lòng Nghênh Thần hơi chua xót, theo bản năng nhìn về hướng thang máy, giống như anh vẫn còn đứng ở đấy vậy.
Hồi hồi, cô đem túi giày để vào trong văn phòng, sau đó tiếp tục tham gia cuộc họp.
Một tiếng sau.
Đường Kỳ Sâm sắp xếp ổn thỏa công việc kế tiếp, đến khi rảnh rỗi, mới phát hiện Nghênh Thần không ở văn phòng. Anh đi tìm một vòng, cuối cùng tìm được cô trên sân thượng của công ty.
Trên cao, gió lớn, quần áo của Nghênh Thần bị thổi cho ép sát vào người, tóc dài được cô túm gọn lại.
“Lập thu rồi, ít hóng gió một chút đi.” Thanh âm của Đường Kỳ Sâm bị gió thổi khiến cho hơi tán loạn, đến gần cô: “Này.”
Nghênh Thần nhận lấy cà phê, “Cảm ơn anh.”
Cô không uống, đặt ly giấy trên lan can, sau đó tiếp tục ngắm nhìn phía xa.
Tư thế của Đường Kỳ Sâm thả lỏng, cũng giống như cô, đôi tay chống lên lan can.
Hai người đứng song song với nhau, ở giữa chỉ có tiếng gió thổi qua.
Đường Kỳ Sâm thấy túi giấy dưới chân cô bèn hỏi: “Đây là cái gì?”
“Huh?” Nghênh Thần nhìn qua, “Giày.”
Trong lòng Đường Kỳ Sâm sáng tỏ, cười hỏi: “Vậy sao em còn không đi vào?”
Nghênh Thần vẫn đang đi đôi giày cao gót của chính mình, mắt cá chân cô hơi đỏ lên. Cô nói:
“Đi vào rồi, sợ không tháo xuống được nữa.”
Nụ cười của Đường Kỳ Sâm càng thêm sâu, trong lời nói có thâm ý: “Chỉ cần em muốn, thì sao có thể không tháo xuống được?”
Nghênh Thần không nói chuyện, mắt hơi hơi nhíu lại.
Đường Kỳ Sâm hỏi: “Mối tình đầu của em ở đơn vị bộ đội nào?”
Nghênh Thần thở dài: “Bí mật.”
Đường Kỳ Sâm: “Chắc là bộ đội đặc chủng nhỉ.”
Nghênh Thần ghé mắt: “Sao anh lại biết?”
“Dáng người, thân thủ, đến cả đi đường cũng mang theo khí chất đàn áp, nguy hiểm.” Đường Kỳ Sâm nói: “Những quân nhân khác, không sắc bén như anh ta.”
Nghênh Thần nở nụ cười, “Anh còn biết xem tướng sao?”
Đường Kỳ Sâm cũng cười: “Không biết xem. Đã xem em hai năm rồi, mà vẫn không nhìn ra được nửa điểm tâm tư của em.”
Độ cung trên khóe miệng Nghênh Thần hơi thu lại, quay đầu sang chỗ khác, “Khi tôi mười tám tuổi, đã cùng Lệ Khôn ở bên nhau.”
Đôi tay Đường Kỳ Sâm đặt trên lan can, theo bản năng nắm thật chặt.
“Em thích điều gì ở anh ta?”
Tròng mắt Nghênh Thần xoay xoay nửa vòng, nghiêm túc tự hỏi, sau đó nói: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Nói xong, lại tự mình vui vẻ.
“Không có nhiều lý do như vậy, nhìn vừa mắt, liền không thể quên được.”
Đường Kỳ Sâm vốn định phản bác, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của cô, ngẫm lại chính mình, bỗng dưng trầm mặc, không nói được lời nào.
Nghênh Thần rũ mắt, mười ngón tay đan vào nhau, “Những lời nói của anh ấy lúc ở văn phòng, thật ra đều là sự thật.”
Đường Kỳ Sâm: “Huh?”
Nghênh Thần nói: “Mẹ của anh ấy sinh bệnh, chờ để được ghép thận, nhưng nhà của tôi đoạt mất.”
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh: “Em cố ý?”
Nghênh Thần đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng trong nhìn anh, “Không có.”
Đường Kỳ Sâm: “Anh ta biết không?”
Đột nhiên, Nghênh Thần chậm rãi quay đầu đi, thật lâu mới nói: “Biết.”
Nhưng có thể thay đổi được cái gì.
Cướp đoạt là thật, hai gia đình mâu thuẫn cũng là thật, mẹ của Lệ Khôn qua đời cũng là thật.
Với tính tình kia của Lệ Khôn, có thể nhịn sao?
Còn không bằng giết chết anh ấy.
Đường Kỳ Sâm thở dài, lại hỏi: “Khó khăn như vậy, có đáng giá không?”
Gió thổi, đôi mắt Nghênh Thần có chút chua xót, cô nói: “Không nghĩ tới có đáng giá hay không.”
Đường Kỳ Sâm nghe không hiểu.
“Tình cảm làm sao có thể dùng đáng giá hay không đáng giá đi định nghĩa được? Không phức tạp như vậy.”
Nghênh Thần từ từ kể ra: “Dù cho có bị ngăn cách bởi bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu năm tháng, chỉ cần vừa nhìn thấy anh ấy, vẫn có cảm giác rung động, chính là đáng giá.”
Nghênh Thần quay đầu cười, ánh mắt cong cong, nói với Đường Kỳ Sâm: “Sang năm tôi sẽ hai mươi tám tuổi. Nhưng từ ngày đầu tiên trở về từ Hàng Châu, tôi lại một lần nữa gặp anh ấy ở trên sân thượng, oa, cái cảm giác đó, giống như mình biến trở lại thành cô gái mười tám tuổi vậy.”
Vẫn rung động như cũ.
Thật lâu Đường Kỳ Sâm vẫn chưa lên tiếng.
“Đúng rồi.” Nghênh Thần nhớ ra, “Giữa trưa, anh nói gì với Lệ Mẫn Vân vậy? Với tính tình đó của bà ta, vậy mà có thể ngậm miệng lại, chậc chậc chậc, thật đúng là kỳ quan đấy.”
Đường Kỳ Sâm cười cười, nói: “Chỉ là nói đạo lý với bà ta thôi.”
“Không thể nào.” Nghênh Thần phủ quyết: “Lệ Mẫn Vân không phải kiểu người có thể giảng đạo lý. Anh dùng tiền ném vào bà ta có khi còn thực tế một chút.”
Đường Kỳ Sâm nói tiếp: “Ừ, đúng, tôi dùng tiền tống cả bà ta đấy.”
Nghênh Thần bán tín bán nghi, “Thật vậy sao?”
“Thật.” Đường Kỳ Sâm bị biểu tình nghiêm túc này của cô chọc cười, nhất thời quên mất, thế nhưng duỗi tay ra xoa xoa đầu cô.
Sau khi phản ứng lại, hai người đồng thời ngây ra.
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh lại, vậy nhưng vẫn không thu hồi cánh tay, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô tìm tòi nghiên cứu.
Nghênh Thần nhanh chóng lùi ra đằng sau một bước, kéo dãn khoảng cách.
Đường Kỳ Sâm cũng không xấu hổ, buông tay, tự trêu ghẹo bản thân: “Đã trưởng thành trong sự đả kích.”
Nghênh Thần không muốn nói đùa cùng anh, yên lặng hai giây, “Đường tổng, có đôi lời tôi nghĩ cần phải nói rõ ràng.”
Đường Kỳ Sâm thản nhiên: “Em không thích tôi. Tôi biết, từ Hàng Châu đến Hạnh Thành, từ công ty con đến tổng bộ, em đã nói rất nhiều lần.” Anh cười tự giễu: “Không chỉ riêng tôi biết, mà toàn thể nhân viên ai cũng biết.”
Lúc này đến lượt Nghênh Thần không nói gì.
Đường Kỳ Sâm giơ tay nhìn đồng hồ, “Sắp tan làm rồi.”
Nghênh Thần gật đầu: “Ừm.”
Hai người một trước một sau, Nghênh Thần xách theo túi giày Lệ Khôn mua cho đi xuống.
Trong cầu thang, tiếng gió đã bị ngăn cách ở bên ngoài, yên lặng trong chốc lát.
Thanh âm bình tĩnh của Đường Kỳ Sâm từ phía sau vang lên:
“Nghênh Thần, tôi cũng như vậy.”
Câu nói không đầu không đuôi này, vừa mới nghe thì cảm thấy không đâu vào đâu.
Nhưng chờ đến khi Nghênh Thần hiểu được, Đường Kỳ Sâm đã làm như không có chuyện gì xảy ra, ấm áp, dịu dàng như gió mùa xuân đi xa rồi.
6 giờ tan tầm.
Nghênh Thần vừa quét vân tay xong, Đường Kỳ Sâm lại gọi cô lại, “Đừng lái xe, để tôi đưa em về đi.”
Nghênh Thần đã thay đôi giày bệt kia vào, “Cảm ơn, không cần đâu.”
“Chân đau mà còn dám lái xe sao?” Đường Kỳ Sâm cũng là xuất phát từ hảo tâm: “Em đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thuần túy quan tâm cấp dưới, nếu đổi thành người khác, tôi cũng đưa về.”
Nghênh Thần phì cười, “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng mà, chân của tôi quả thật là không sao.”
Đường Kỳ Sâm cũng thôi không tiếp tục nữa.
Tan tầm là lúc giờ cao điểm, chỗ cầu Yến Thủy này tắc đường nghiêm trọng, Nghênh Thần cảm thấy bản thân mình như đang cưỡi trên một con rùa đen vậy, tới gần 7 giờ mới về đến Vạn Khoa Thành.
Nghênh Thần vừa mới đỗ xe xong, liền nhìn thấy Lệ Khôn đứng ở cửa thang máy. Anh dựa lưng vào tường, ngón tay kẹp thuốc lá, trên mặt hiện đầy vẻ mệt mỏi. Khi nhìn thấy Nghênh Thần, anh theo bản năng đứng thẳng, ánh mắt liếc về phía đôi chân của cô.
Sau một lúc lâu, Lệ Khôn hỏi: “Giày đi có vừa không?”
Nghênh Thần ừ một tiếng, “Anh vẫn còn nhớ rõ số giày của em.”
Lệ Khôn gật đầu, “Nhớ rõ.”
Nghênh Thần bước nhanh hơn một chút, hướng về phía anh, “Anh ăn cơm chưa?”
Lệ Khôn bảo chưa ăn, anh đem bao nilon trên tay đưa qua cho cô.
Nghênh Thần nhìn vào, “Cái gì vậy?”
Lệ Khôn: “Một ít thuốc tiêu sưng giảm đau.”
Nghênh Thần tỏ vẻ thoải mái, “Anh giúp em bôi thuốc sao?” Không đợi anh trả lời, chính cô đã cười rộ lên trước: “Đừng căng thẳng, em chỉ nói đùa thôi.”
Thái độ của cô như vậy, khiến Lệ Khôn càng thêm hụt hẫng.
Nghênh Thần thử thăm dò, “Anh …… Có đi lên ngồi chơi một chút không?”
Lệ Không lại đột nhiên ngồi xổm xuống, xương bả vai anh tạo thành một đường cung, chiếc áo căng ra làm hiện rõ những đường nét cơ bắp trên cơ thể anh.
“Lên đi.”
“Hả?”
Lệ Khôn nghiêng đầu, nói lại: “Lên đi, anh cõng em.”
Vừa dứt lời, Nghênh Thần liền như một đứa nhỏ nhảy lên, dính chặt trên người Lệ Khôn, còn nghịch ngợm nói: “Có tiện nghi mà không chiếm thì quá lãng phí.”
Khóe miệng Lệ Khôn hướng lên trên, đúng là một chút cũng không có thay đổi.
Nghênh Thần ôm chặt cổ anh, “Em có nặng không?”
Lệ Khôn: “Nặng.”
“Cái gì, em mới chỉ có 48 cân thôi đấy!” Nghênh Thần nhẹ nhàng véo lỗ tai anh.
Cả người Lệ Khôn cứng lại, lại nghe thấy cô hỏi tiếp: “Em có nặng không?”
Lúc này anh đã thông minh lên, lắc lắc đầu.
Lúc này Nghênh Thần mới vừa lòng, Lệ Khôn nói: “Dù sao thì cũng không nhẹ.”
“……”
Cứ như vậy một đường cõng cô tới trước cửa nhà.
Anh cẩn thận thả Nghênh Thân xuống, lúc cô chạm mặt đất, Lệ Khôn vươn tay, vững vàng đỡ lấy cô. Đợi cô đứng vững mới nói: “Nhớ phải bôi thuốc.”
Nghênh Thần không đáp ứng, ánh mắt ngập nước, rõ ràng là đang tủi thân.
Lệ Khôn biết thừa suy nghĩ của cô, “Em tự mình bôi thuốc đi, anh còn có việc, phải về doanh trại.”
Nghênh Thần theo bản năng lo lắng: “Lại phải tiếp nhận nhiệm vụ sao?”
Lệ Khôn im lặng hai giây, rốt cuộc cũng không nỡ khiến cô lo lắng, nói: “Không phải. Là tập huấn khẩn cấp trong đội.”
Nghênh Thần thở phào, “Vậy là tốt rồi.”
Lệ Khôn lùi ra phía sau một bước, “Anh đi đây.”
Nghênh Thần ừ một tiếng, nhìn anh.
Lệ Khôn xoay người vài bước, lại dừng lại. Anh nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Tiểu Thần nhi, em lại cho anh thêm một chút thời gian.”
Câu tiếp theo “Anh sẽ cho em đáp án”, đối với Nghênh Thần mà nói, quả thật như âm thanh đến từ thiên đường vậy.
———
Vạn Khoa Thành là một khu chung cư tầm trung, vào ban đêm rất an tĩnh, đèn đường cũng được chỉnh sáng dịu nhẹ. Lệ Khôn bước ra khỏi cầu thang, tâm tình thoải mái không nói nên lời.
Anh ấn mở khóa, đèn từ chiếc xe Jeep lóe sáng một cái. Mà theo ánh sáng này, Lệ Khôn chú ý tới một chiếc Land Rover màu đen đang lẳng lặng đỗ đằng sau xe của anh.
Cửa sổ xe hạ xuống, người bên trong lộ mặt.
Sắc mặt Đường Kỳ Sâm ung dung lạnh nhạt, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lệ Khôn, không có chút nào sợ hãi.
Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Mấy giây sau, cửa sổ chiếc Land Rover lại khép kín, lặng yên phóng đi.