Xin Em Ở Lại Bên Anh
Chương 41: thiên kiều bá mị
CHƯƠNG 41: THIÊN KIỀU BÁ MỊ
Edit: BRANDY
Trong phòng, Nghênh Thần ngồi nghe Mạnh Trạch mật báo tin tức, mặt không biểu cảm.
Con trai mợ Thẩm sang năm thi đại học, nhờ cô tư vấn xem nên theo ngành nào.
Nói chuyện xong cũng mất 15 phút.
Vừa ra khỏi phòng, trên bàn ăn đã bày xong đồ ăn đâu ra đó, các món chủ yếu nấu theo kiểu miền nam, món chính là đầu cá kho tiêu. Nghênh Nghĩa Chương trước kia ở quân ngũ 9 năm, đi khắp miền tổ quốc, đồ ăn nam - bắc món gì cũng ăn được, món yêu thích nhất là đầu cá kho tiêu.
Đang chuẩn bị ăn cơm thì Nghênh Nghĩa Bang đến.
Ông ta tiến thẳng vào phòng, áo khoác màu đen dài quá bụng, trên ngực trái cài huy chương Đảng viên, cả người mang theo khí lạnh bên ngoài. Theo sau ông ta còn có hai cảnh vệ, bất kì hoàn cảnh nào cũng có thể lao lên xử lý các tình huống bất trắc.
Cả phòng bỗng chốc rơi vào yên tĩnh. Sau đó một người chủ động phá tan bầu không khí cứng ngắc, đứng lên nói: “Chào anh hai.”
“Em chào anh rể.”
Bậc con cháu theo đó ríu rít nói:
“Cháu chào bác.”
“Chào cậu ạ.”
Đứa cháu bé nhất, bị mẹ nhéo tay một cái, hô lên giòn vang: “Con chào ông nội.”
Nghênh Nghĩa Bang gật đầu, xoa xoa đầu nó nói: “Ngoan.”
Thôi Tĩnh Thục từ trong bếp đi ra, lau khô nước trên tay, nhiệt tình đón tiếp: “A, anh hai đến rồi à. Mau ngồi xuống đi ạ.”
Nghênh Nghĩa Chương cũng từ trên thư phòng bước xuống, phía sau là Nghênh Cảnh.
Nghênh Nghĩa Bang bước một bước lên phía trước, mặt mày ôn hòa nói: “Chẳng mấy chốc đã 51 tuổi rồi.”
Nghênh Nghĩa Chương gật đầu: “Vâng.”
Nghênh Cảnh lập tức tiến lên lễ phép chào: “Cháu chào bác cả.”
Nghênh Nghĩa Bang đưa mắt nhìn Nghênh Cảnh, vô cùng hài lòng hỏi han: “Dạo này học hành thế nào?”
“Vẫn ổn ạ.” Nghênh Cảnh nói chuyện ôn hòa, có lễ, so với bạn bè đồng lứa hơn ở mấy phần ổn trọng vì vậy rất được người lớn trong nhà yêu thích.
“Bác nghe nói, anh mới có một bài nghiên cứu về máy móc không người điều khiển phục vụ cho quân đội, được đăng trên tạp chí, mà tạp chí này cũng khá nổi tiếng trong ngành. Không tệ đâu. Rất có tiền tiền đồ.”
Nghênh Nghĩa Bang tôn sùng chính sách sử dụng vũ lực để thao túng quyền lực, vì vậy đối xử với con cháu cực kỳ nghiêm khắc.
Đối với hậu bối Nghênh gia, ông chính là biểu trưng của sự cứng nhắc, hà khắc và khó gần.
Nghênh Cảnh nhàn nhạt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, khiêm tốn đáp: “Chỉ là may mắn thôi. Cám ơn bác cả quan tâm.”
Sau khi đánh giá một vòng những người có mặt, Nghênh Nghĩa Bang cuối cùng cũng chú ý đến Nghênh Thần.
Cô nhanh nhẹn cong khóe miệng, gật đầu: “Bác cả.”
Nghênh Nghĩa Bang lãnh đạm hỏi: “Mới từ Hàng Châu trở về.”
“Vâng ạ.”
“Bác nghe mẹ cháu nói, cháu đang ở riêng.” Ngữ khí Nghênh Nghĩa Bang lãnh đạm, “Ba cháu cũng đã lớn tuổi rồi, thân thể không tốt, cháu là trưởng nữ, nên ở bên chăm sóc.”
Nghênh Thần gật đầu rồi không nói gì nữa.
Thôi Tĩnh Thục tinh tế làm dịu bầu không khí lạnh lẽo giữa hai bác cháu, liền đi đến cười nói: “Không có chuyện gì, Thần Thần bận bịu, người trẻ tuổi mà anh, luôn để tâm nhiều vào sự nghiệp, thế cũng tốt. Hai chúng em chiếu cố nhau cũng rất ổn, không có con trẻ ở bên còn thoải mái hơn ấy chứ.”
Nghênh Nghĩa Bang không tiếp lời, tùy tiện ngồi xuống, khai tiệc.
Vị trí ngồi trong bữa ăn an bài rất khéo, mấy vị trưởng bối từ người có bối phận cao nhất sẽ ngồi giữa, bối phận thấp dần sẽ ngồi tách ra hai bên trái phải. Theo lý, Nghênh Thần sẽ ngồi đối diện Nghênh Nghĩa Bang nhưng cô không nói không rằng, lặng lẽ kéo tay áo Nghênh Cảnh dưới gầm bàn. Nghênh Cảnh là một người thông minh hiểu chuyện thế nào chứ, lập tức nhận tín hiệu, âm thầm đổi chỗ cho chị gái.
Nói cho cùng Nghênh Thần vẫn không thể bỏ chuyện năm ấy xuống được.
Năm đó chuyện giữa hai nhà Nghênh Lệ ra nông nỗi này chẳng phải một tay bác cả dàn sếp hay sao. Cô và Lệ Khôn sau này chịu đủ khó khăn, nói gì thì nói vẫn là do con người này gián tiếp gây ra.
Tiệc gia đình năm nay, ngoại trừ khúc mắc trong lòng Nghênh Thần thì cũng xem như khá hòa hợp.
Sau bữa ăn, Nghênh Thần chờ một lúc sau đó rời đi cùng Mạnh Trạch.
Khách khứa đi về phân nửa, trong đại sảnh yên tĩnh hơn, lúc này Nghênh Nghĩa Bang mới ngồi xuống salon hút thuốc, nói chuyện cùng em trai.
Hai người hàn huyên một lúc chuyện làm ăn, Nghênh Nghĩa Bang đổi đề tài hỏi: “Con bé Nghênh Thần kia, vẫn đang làm việc ở công ty cũ à?”
Nghênh Nghĩa Chương gật đầu: “Tập đoàn đó khá lớn, mà bản thân con bé cũng thích công việc đó. Hồi trước xảy ra vụ hầm mỏ kia, cũng may con bé phúc lớn, mạng lớn không xảy ra vấn đề gì.”
Thôi Tĩnh Thục nhịn không được nói: “May mắn không có việc gì xảy ra, không thì biết phải làm sao chứ.”
Không khí bỗng chốc trầm xuống. Thần sắc Nghênh Nghĩa Bang lạnh đi, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Ừ. Như thế này không ổn lắm, bảo nó đổi công việc đi. Đàn bà con gái sống chết lăn lộn bên ngoài làm gì chứ, cuối cùng không phải vẫn nên về nhà chăm sóc gia đình, giúp chồng nuôi con dưỡng cái hay sao.”
Thôi Tĩnh Thục mấp máy môi, như muốn phản bác lại luận điệu hách dịch của ông ta, lại bị Nghênh Nghĩa Chương nháy mắt ra ám hiệu nhịn xuống.
Ông sợ bà nói không biết nặng nhẹ, chọc người anh cả tâm tính thất thường này không vui.
Nghênh Nghĩa Chương không mặn không nhạt nói, “Cái này em không coi trọng lắm. Con bé không làm gì trái pháp luật, biết tiết chế, giữ gìn bản thân là được rồi.”
Lông mày Nghênh Nghĩa Bang nhíu lại, dụi điếu xì gà, hỏi lại: “Con bé đã có người yêu chưa?”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.
Không chờ đối phương trả lời, Nghênh Nghĩa Bang đã tự rút 1 điếu mới trong hộp kẹp vào ngón tay, giọng điệu vẫn nhàn nhạt nói: “Trương Tự Đức, Trưởng phòng - phòng tình báo, cậu có ấn tượng không? Năm ngoái tiệc mừng quân, ông ta còn qua kính rượu cậu.”
Nghênh Nghĩa Chương rà soát lại một lượt trong trí nhớ, xác nhận có người này.
“Ông ta có một đứa cháu trai, cùng độ tuổi với Nghênh Thần, vừa đi du học về, đang kinh doanh công ty gia đình, điều kiện không tệ.” Nghênh Nghĩa Bang nói: “Năm trước anh có gặp một lần, chàng thanh niên kia cao to phong độ, mặt mũi anh tuấn.”
Nghe đến đây, Nghênh Nghĩa Chương và Thôi Tĩnh Thục đã hiểu rõ ý tứ của bác cả.
“Tuổi Nghênh Thần cũng không còn nhỏ nữa, con bé sinh nhật tháng 04 đúng không.” Nghênh Nghĩa Bang lấy diêm trong túi quẹt một cái, đầu thuốc cháy hồng.
“Qua năm nay cũng đã 28 tuổi rồi. Bằng tuổi con bé, người ta đã con cái đề huề, an ổn chuyện gia đình. Còn con bé thì sao lớn rồi mà không hiểu chuyện, để đại sự cả đời cứ thế bị trì hoãn.”
Nghênh Nghĩa Chương nghe xong, không trả lời, sắc mặt trầm xuống, hết sức nghiêm túc. Hồi lâu sau mới ném ra hai chữ: “Để sau rồi nói.”
------------------
Tại quân khu.
Lệ Khôn ngâm nước lạnh nửa tiếng vẫn không nghĩ thông chuyện kia.
Hiện tại nghĩ lại lời của Manh Trạch, quả thực không có tí liên quan nào.
Nghênh Thần tìm gặp bác sĩ của nam khoa?
Con mẹ nó chứ, còn là hồi phục chức năng của nam giới nữa chứ?
Cô tìm cho ai?
Chẳng lẽ cạnh cô còn có người đàn ông khác nữa? Bao nuôi trai?
Không. Không. Không thể có chuyện đó.
Cô gái này ngày thường bận rộn công việc, cũng không phải tuýp người thích đi xã giao, chơi bời ong bướm. Trước kia học cùng trường, mỗi khi được nghỉ cô chỉ ao ước có thể trùm chăn ngủ đông đến ngày đi học.
Không phải có người khác, chẳng lẽ là…
Cô tìm cho anh???
Tâm trạng Lệ Khôn lúc này cực kỳ phức tạp.
Tắm rửa xong về kí túc xá, anh còn không thèm lau đầu, cứ thế thẫn thờ bước đi.
Lâm Đức nha một tiếng: “Lệ ca, anh sao thế? Nhìn như du hồn vây?”
Lệ Khôn vò khăn mặt thành búi ném vào mặt cậu ta.
Lâm Đức nhanh tay nhanh mắt né được, ha ha cười: “Sao thế? Anh ngồi nấu cháo điện thoại với chị Thần hả?”
“Đi tắm mà vẫn gọi được điện thoại hả. Cậu giỏi cậu làm tôi xem nào?”
Lâm Đức nháy mắt mấy cái. Ố ồ hôm nay tâm tình ai đó có vẻ không tốt cho lắm.
Cậu ta đánh mắt sang chỗ khác, thầm nghĩ, thôi xong, sắp có biến rồi.
Lệ Khôn là người tâm tư kín đáo lại tỉ mỉ, bắt đầu lôi 1 loạt dữ kiện ra phân tích. Anh lôi danh sách những người con trai từng tiếp xúc với cô ra điểm mặt một lượt trong đầu.
Cuối cùng, lông mày nhăn lại, quét mắt nhìn Lâm Đức.
Tim Lâm Đức lộp bộp rơi xuống từng mảnh, trống ngực đập thùm thụp như lâm đại địch, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh thẳng lưng nhìn anh.
Mặt đối mặt mấy giây.
Một ánh mắt thăm dò kẻ địch.
Một cái híp mắt tìm tòi nghiên cứu.
Sau đó, hai người gần như đồng thời chuyển động.
Lâm Đức co cẳng chạy ra ngoài, Lệ Khôn tức tốc vươn người, duỗi chân ngáng đối phương. Lâm Đức “Ai da” một tiếng, hét lên thảm thiết, ngay lúc sắp ngã sấp mặt xuống nền, Lệ Khôn tức tốc nắm lấy cổ áo cậu ta, kéo lên.
Lâm Đức bị Lệ Khôn ghìm chặt cổ, lưỡi thè ra, bộ dạng thảm cực kì.
“Con mẹ nó cậu còn dám chạy?” Lệ Khôn vung mạnh tay, vực cậu ta đứng lên đàng hoàng.
Lâm Đức lập tức tỏ vẻ hối lỗi, cầu xin: “Lệ ca, Lê đại ca.”
“Bớt nói luyên thuyên đi.” Lệ Khôn chất vấn: “Cậu đã nói gì với Thần Thần?”
“Không có. Cái gì cũng không nói?”
“HẢ?” Lệ Khôn hăm dọa dơ nắm đấm lên.
“Nói! Nói! Em nói mà!” Lâm Đức lấy tay che mặt, sợ hãi thành thật khai: “Em vốn xuất phát từ thiện ý thôi mà. Em có nói trong một lần làm nhiệm vụ, anh bị thương khu vực đó.”
Lệ Khôn nhắm chặt hai mắt, kìm nén tức giận.
Anh cắn răng, khàn giọng nói: “Cho nên, cậu nói với cô ấy, ông đây không cứng nổi?”
Lâm Đức hắc hắc cười.
“Cười cái quần què.” Lệ Khôn bổ tới đạp cho cậu ta một cước, so với tức giận, trong lòng anh nhiều hơn là sự buồn bực.
Anh phải xin nghỉ phép thôi.
Lý Bích Sơn đang thay quần áo thì Lệ Khôn một cước đá tung cửa tiến vào, dọa anh ta gấp gáp che bộ phận trọng yếu, miệng hung hăng quát: “Làm càn!”
Lệ Khôn ngẩng đầu, nghiêm túc làm tư thế chào: “Báo cáo_xin được phê duyệt!”
Lý Bích Sơn: “Xéo đi!”
Lệ Khôn vẫn đứng nguyên bất động, kiên định lặp lại: “Báo cáo! Tôi muốn xin nghỉ phép!”
“Nguyên nhân?” Lý Bích Sơn kéo khóa quần.
Giọng Lệ Khôn vẫn đều đều vang lên: “Chữa bệnh.”
“...” Lý Bích Sơn bất ngờ, chậm rãi quay lại nhìn anh, “Bệnh gì?”
Lệ Khôn không thèm đếm xỉa đến thái độ của ông ta, trầm mặc một lát, đột nhiên tiến lên một bước đến trước mặt anh ta, níu cánh tay người anh em chí cốt, suy sụp nói: “Đừng hỏi nữa, sếp phê chuẩn cho tôi đi, không tôi thực sự mất bạn gái đấy.”
----------------
Ngày thứ hai, Nghênh Thần dậy từ sớm.
Giáo sư này rất khó gặp, cũng có nhiều lịch hẹn khám vì thế dù đến rất sớm cô vẫn phải chờ hai ca xem bệnh nữa mới đến lượt mình.
Một cô gái trẻ đi đến đây một mình quả thật khá xấu hổ. Đứng xếp hàng trước và sau cô nếu không phải đàn ông thì là 1 đôi vì vậy Nghênh Thần đã đặc biệt mang theo một chiếc kính râm lớn.
Đến lượt sẽ có một cô ý tá dẫn cô vào. Mỗi người có 10p chẩn bệnh.
Giáo sư là một ông lão mặt mũi hiền lành, nhìn cô một lượt từ tốn hỏi: “Anh ta bị thương lúc nào?”
“Là năm ngoái…”
“Bị tổn thương phần nào?
“Thương? Côn? Là … cây gậy có vấn đề.”
Mấy phút trầm mặc ngắn ngủi trôi qua, Nghênh Thần bất đắc dĩ cười khổ.
“Vậy trước kia cậu ấy vẫn bình thường chứ?”
“Bình thường, hoàn toàn bình thường.” Nghênh Thần liên tục gật đầu, “Còn rất… rất lợi hại nữa.”
“À.” Vị giáo sư già ho lên mấy tiếng, hai vị y tá bên cạnh thì đã không nhịn nổi cười.
Nghênh Thần mồ hôi đầm đìa, nhíu mày sầu não hỏi: “Bác sĩ, bạn trai của tôi, có thể trị được không?”
“Cô gái trẻ à, người trong cuộc không đến thì làm sao kiểm tra tường tận để kết luận được, phải biết tình trạng thế nào thì mới kê đơn được chứ.”
Nghênh Thần không chịu thua, “Vậy tình trạng của anh ấy hiện tại, nên bổ sung thực phẩm nào mới tốt?”
Thời gian sau đó giáo sư nghiêm túc trao đổi với cô về thực đơn dinh dưỡng hỗ trợ phục hồi nam căn của nam giới.
Nghênh Thần rời khỏi bệnh viện, tinh thần mệt mỏi, thần trí ỉu xìu, tâm tình bi phẫn, không nói đúng hơn là bi tráng.
Thảm, quá thảm rồi.
Cô ngồi tại hàng ghế lái, một lúc lâu vẫn không khởi động xe. Cuối cùng nhịn không nổi tựa lên thành ghế gào lớn: “Lệ Khôn à, thảm quá rồi.”
Anh chàng được người người nhớ nhung - Lệ Khôn hiện tại đang ngoan ngoãn ngồi chờ bạn gái ở trước cửa khu chung cư.
Đến khi nhìn thấy người yêu mình mang theo túi lớn túi bé đồ dùng xách từ trên xe xuống, mới nôn nóng bật dậy, dụi tàn thuốc lá, chạy đến.
Nghênh Thần ngốc nghếch nhìn anh. “Anh đến rồi à?”
Lời này khiến Lệ Khôn nhất thời không biết bắt đầu câu chuyện thế nào, nói ra thì đây cũng là một vấn đề xấu hổ.
Anh rủ mắt, nhìn đống túi lớn, túi bé trong tay cô, hỏi: “Em mua gì nhiều thế? Để anh xách cho.”
Nghênh Thần buông thõng vai, mặc anh xách hộ.
“Em mua nhiều cà chua như thế làm gì?” Lệ Khôn nhớ rõ cô không hề thích ăn cà chua.
“Em mua cho anh.” Nghênh Thần vẫn còn đang đắm chìm trong những lời dặn dò của vị giáo sư kia, ông ấy nói đàn ông nên ăn nhiều cà chua, vì loại quả này giàu vitamin giúp tốt cho tinh dịch và khỏe thận.
Lệ Khôn: “...”
Hai người trầm mặc bước đi đến cửa thang máy.
Vừa vào đến nhà, Nghênh Thần không chịu nổi nữa, ôm chầm lấy anh từ phía sau.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hai người đồng thời nói.
Lệ Khôn cảm thấy buồn cười, đành thỏa hiệp: “Được rồi, em nói trước đi.”
Nghênh Thần cố lấy bình tĩnh, thâm tâm không ngừng nhắc mình phải lý trí.
“Anh chờ chút đã.” Cô buông anh ra, đi chân trần vào nhà, chạy thẳng vào phòng ngủ, khi đi ra trong tay cầm theo một đồ vật.
“Anh đến đây đi.” Cô đi về phía sô pha, gọi anh ngồi bên cạnh.
Cô đổ thẳng túi đồ xuống ghế. Ào!
Lệ Khôn choáng váng.
Đây đều là…
Nghênh Thần từ tốn giới thiệu: “Đây là viên nén cà chua, giúp nâng cao sức miễn dịch của nam giới. Đây là thuốc bổ thận tráng dương viên nhộng, em còn chưa đọc kĩ hướng dẫn sử dụng… đại khái là giúp tăng cường sinh lực phái mạnh. A, còn cái này nữa, đây là tinh chất hàu, nấu canh uống rất tốt.”
Lệ Khôn: “...”
Nghênh Thần nhìn anh, ánh mắt đầy quyết tâm: “Em biết hết rồi.”
“...”
“Anh đừng sợ, hiện tại y học rất phát triển, rồi chúng ta sẽ tìm được cách chữa trị thôi.”
Nghênh Thần hít thật sâu, thở ra, nhẹ nhõm cười, “Đây đều là thực phẩm chức năng chăm sóc sức khỏe, đều là đồ tốt cả, trước tiên anh cứ uống thử theo hướng dẫn xem có hiệu quả không?”
“...”
“Ngoài ra, hôm nay em có đến phòng khám nam khoa.” Nghênh Thần chỉ vào chỗ đồ ăn cô vừa mua, nói: “Khi rảnh rỗi, anh nhớ ăn nhiều hoa quả kia nhé, ăn uống đồng thời cùng quá trình trị liệu để tăng hiệu quả.”
Lệ Khôn nhìn trái nhìn phải xem có cái gì để chống đỡ bản thân, anh cũng đến quỳ với cô mất thôi.
Thấy anh không nói gì, hoàn toàn một bộ dáng tiếp thu, Nghênh Thần càng cảm thấy nhẹ nhõm, thong dong hơn.
Cô gãi gãi lòng bàn tay anh giống như trấn an, sau đó nắm chặt hứa hẹn: “Không sao đâu, anh đừng áp lực, chuyện này không có gì phải xấu hổ cả.”
“...”
Thế cái gì mới gọi là mất mặt.
“Em sẽ giúp anh chữa bệnh, tìm thầy tìm thuốc, bác sĩ này không được, mình tìm người khác.” Nghênh Thần vuốt vuốt chóp mũi mình, giọng nói hơi nghẹn ngào.
“Em chỉ sợ anh quá để ý chuyện này, rồi lại tự lo nghĩ.”
“...”
Nghênh Thần bắt đầu cảm thấy kì quái.
Sao lại yên tĩnh thế nhỉ.
Anh còn chẳng thèm nói gì.
Nghênh Thần nghĩ anh đang buồn, vành mắt vì thế đỏ hoe, nhìn anh, nhỏ giọng trấn an: “Anh sao thế? Sao không nói chuyện.”
“...”
Con mẹ nó anh có thể nói gì chứ.
Hiện tại anh chỉ muốn đem thằng cha Lâm Đức mất dạy kia bỏ vào nồi nấu sống thôi.
“Không phải đâu. Nghênh Thần à.” Rốt cục anh cũng mở miệng, “Em nghe anh giải thích đã.”
“Không không không, em không muốn nghe giải thích.” Nghênh Thần hiểu sai ý anh, sợ anh bị tâm lý nên ôn tồn nói: “Em không ghét bỏ anh đâu.”
Lệ Khôn đè bờ vai cô xuống, thanh âm đột ngột lên cao: “Nghe anh nói đã.”
Nghênh Thần bị anh dọa sợ, ngồi im thin thít.
“Anh không có bệnh.” Anh là người đàn ông khỏe mạnh bình thường không hề bị liệt dương.
Lời này nói ra dù sao cũng khá là xấu hổ, vì vậy lời nói chẳng bằng hành động, anh lập tức ôm chặt lấy cô.
Thân thể nhỏ nhắn của Nghênh Thần tì lên vòm ngực vững chắc của anh, vòng eo mảnh khảnh được anh siết chặt lấy. Một cảm giác nghẹt thở bao lấy toàn thân.
Nghênh Thần hơi sợ, không nghĩ sau khi nghe mình tận tình khuyên bảo như thế, anh vẫn bị kích động không nhỏ.
“Anh đừng..”
Lệ Khôn gắt lên một tiếng: “Anh hoàn toàn bình thường.”
Anh tách khỏi cô, để giữa hai người có chút khoảng cách đủ để gương mặt áp sát vào nhau. Anh nhìn vào mắt cô, cắn răng nói: “Chúng ta vận động một chút, chứng minh cho em xem, được không? Lâm Đức, thằng nhóc con đó lừa em đấy.”
Lúc này đến phiên Nghênh Thần lúng túng nhìn anh.
----------
Ròng rã hai giờ đồng hồ, Nghênh Thần một câu cũng không nói ra được. Những thực phẩm chức năng cô mua rơi tán loạn trên ghế sa lon. Lệ Khôn quấn lấy cô, triền miên chứng minh “Sức khỏe bình thường” của mình.
Cuối cùng khi Nghênh Thần đã mệt lả, nằm sõng soài ra giường không muốn nhúc nhích người nào đó vẫn vô cùng sung sức, tà tà cười dụ dỗ: “Tiểu Thần, ngoan nào.”
Nghênh Thần mệt đến nỗi không nói, giận dỗi đưa lưng về phía anh, một lúc lâu sâu Lệ Khôn thấy đôi vai cô khẽ run rẩy.
Lệ Khôn nhổm người dậy, áp tay lên khóe mắt cô.
“Sao, có chuyện gì thế? Sao tự nhiên lại khóc?”
Nghênh Thần không kìm nén nổi nữa, xoay người úp mặt vào ngực anh, khóc đến ấm ức.
Lệ Khôn đau lòng nhưng sau lại cảm thấy buồn cười, cúi đầu hôn lên tóc cô, “Nếu anh thật sự bị bệnh kia, em cũng không bỏ anh à?”
Nghênh Thần siết chặt nắm đấm, hung hăng nện vào lồng ngực anh một cái: “Anh còn nói nữa.”
Cú đấm này của cô với anh chẳng khác gì mèo cào, Lệ Khôn lại cười, cưng chiều dỗ dành: “Được rồi, được rồi không nói nữa.”
Nghênh Thần đẩy anh ra, giọng hơi khàn: “Không thèm để ý đến anh nữa.”
Sau đó nhặt quần áo sạch đi tắm rửa.
Lệ Khôn đến đây khá vội vàng nên cả quần áo còn chưa thay, vẫn mặc nguyên bộ quân phục. Trong phòng khá ấm, vào nhà tháo áo khoác ra, trên người chỉ còn độc một bộ quần áo bộ đội: áo sơ mi xanh, thậm chí huy chương trên vai còn chưa gỡ xuống, một thân chỉnh tề, uy nghiêm.
Anh sợ nóng nên tháo ba cúc phía trên ra, cổ áo nới rộng để lộ xương quai xanh rắn chắc, và cơ ngực vạm vỡ ẩn hiện phía dưới.
Cả người toát ra loại khí chất vừa vô lại vừa lưu manh nhưng quyến rũ khác thường.
Tòa nhà này phòng tắm rất rộng, ngăn giữa khu vệ sinh và bồn tắm là tấm kính trong suốt, khi bật vòi hoa sen lên sẽ tạo một lớp sương mù. Bồn tắm chật hẹp, khí nóng bốc lên lúc ẩn lúc hiện, người đẹp như ngọc, không khác gì tiên cảnh.
Ánh mắt Lệ Khôn trầm xuống, nhịp tim tăng, trống ngực phập phồng, máu huyết nóng lên.
Anh đứng dậy, tháo dây thắt lưng, trút quần áo xuống, còn rất có tác phong quân ngũ, xếp quân phục chỉnh tề đặt ngay ngắn ở đầu giường.
Vóc người Lệ Khôn cao lớn, toàn thân không có chút mỡ thừa nào, săn chắc, vạm vỡ, bờ mông như đẽo gọt với đôi chân dài miên man. Vẻ đẹp hình thể của anh chỉ có thể gói gọn trong hai từ: HOÀN HẢO. Anh chậm rãi đi về phía nhà tắm.
Nghênh Thần sớm đã bị người nào đó câu hồn đem đi, trong đáy mắt chỉ còn lại hình bóng anh, nhìn ai đó đến mê mẩn.
Khi Lệ Khôn đi đến, cô vô cùng chủ động phối hợp ôm lấy cần cổ của anh.
Hai cơ thể thân quen nhau đến độ tìm thấy nhau như một thói quen không cần động tác dư thừa nào cả. Êm đềm, tự nhiên như ôn lại chuyện cũ.
Một khung cảnh diễm tình mà ngọt ngào, nếu dùng một cụm từ để miêu tả tình cảnh lúc này thì chính là: Thiên kiều bá mị.