XUÂN ĐÌNH NGUYỆT - 27
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:25:54
49.
Chỉ trong chốc lát, trong Ung thành vài ngã xuống, còn động tĩnh gì nữa. Bên , bốn vận hắc y bảo vệ một nam tử áo xanh, rút về phía cửa ngoài. Người áo xanh đó, hẳn là Tĩnh vương .
phía đối diện vẫn còn đến bốn, năm chục binh sĩ cầm giáo. Kết cục , gần như là c.h.ế.t chắc.
Phải đây? Cầu cứu ai đây? Thần tiên quản chuyện trần thế, bệ hạ thì hồ đồ… Huống hồ, Cung vương tuyệt đối sẽ để tìm bệ hạ. Móng tay cắm sâu lòng bàn tay, cơn đau khiến càng thêm tuyệt vọng.
Ta căng mắt bốn chắn mặt Tĩnh vương, phân biệt xem Hoắc Tuần ở trong đó .
binh sĩ đồng loạt xông lên, chia vây hãm, đao kiếm loang loáng, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, còn thấy bóng dáng bọn họ nữa?
Tĩnh vương yên mấy nhịp thở, rút kiếm xông lên phía , nhưng một ngọn trường thương bay vụt tới, cắm phập xuống chân , chặn bước .
Một kẻ hình cao lớn từ lúc nào xuất hiện trong Ung thành, cầm đại đao, từng bước tiến về phía Tĩnh vương.
Ta nhận chính là Quỳ vương!
Có định phá vòng vây để cản , nhưng liều mạng cũng xông . Ta Hoắc Tuần là ai trong đó, giữa cảnh hỗn loạn thương , càng dám nghĩ đến kết cục tiếp theo.
Ta "phịch" một tiếng quỳ xuống mặt Cung vương, cầu xin cứu Hoắc Tuần và Tĩnh vương, màng đến việc chính mới là kẻ chủ mưu!
Cung vương vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhưng chút nương tay nhấc lên, ấn xuống lan can, nhẹ nhàng vuốt tóc :
"Tiểu sư , chẳng lẽ quên lời ?"
"Kẻ chiến thắng cuối cùng, nhất định sẽ là Tĩnh vương và Hoắc Tuần."
Giọng ôn tồn, nhưng tai chẳng khác nào ma quỷ nơi địa ngục. Ta run rẩy nhắm chặt mắt, từng tuyệt vọng như lúc . Ta căm hận bệ hạ, căm hận Thái tử và Quỳ vương, căm hận Cung vương, thậm chí cũng căm hận Tĩnh vương.
Đám hưởng hết vinh hoa phú quý thế gian, như lũ ác quỷ quyền lực nuốt chửng, chỉ lên ngai vàng mới thể trở . Thế còn bách tính thiên hạ, còn những trung thần dốc lòng cống hiến cho triều đình thì ?
Trong mắt bọn họ, tất cả đều chỉ là con cờ định giá, vì đạt mục đích mà thể tùy ý lợi dụng, lừa gạt, vứt bỏ.
Thật là… quá buồn , quá đáng thương!
Ta nữa.
Cung vương cũng ép , nhưng giống như một kể chuyện, chậm rãi diễn giải:
"Muội , đang công phá cửa ngoài kìa."
"Ta đoán là của Tĩnh vương."
Từ xa, tiếng "rầm! rầm! rầm!" vọng .
"Cửa ngoài phá !"
"A! Tĩnh vương Quỳ vương bổ một đao, ngã xuống đất ."
Vừa mừng sợ, kìm mà mở mắt . lúc đó, một áo đen giật lấy một ngọn trường thương, quẳng mạnh về phía Quỳ Vương cách đó mấy trượng. Bản mũi thương đ.â.m trúng, quỵ xuống.
Quỳ vương ngã xuống.
Thái tử cuống quýt chạy xuống khỏi thành lâu.
Tĩnh vương, dù thương nặng, nhưng viện quân đến bảo vệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuan-dinh-nguyet/27.html.]
Mà áo đen … chính là Hoắc Tuần!
Dù thấy rõ mặt, nhưng , đó nhất định là !
"Được , chúng nên qua đó thôi."
Cung vương thản nhiên cất giọng, cứ như đang mời uống rượu . Ta lắc đầu, lùi định bỏ chạy, nhưng từ xuất hiện thị vệ, chặn mất đường . Cung vương như một đứa trẻ bướng bỉnh, giọng đầy ý :
"Tiểu sư , ngoan ngoãn một chút mới quà chứ!"
50.
Dưới thành, thấy hết thảy chuyện trong Ung Thành.
Thái tử đất, n.g.ự.c cắm một mũi tên, đôi mắt trừng lớn, c.h.ế.t hẳn.
Tĩnh vương nhắm chặt hai mắt, dường như hôn mê.
Hoắc Tuần ? Hoắc Tuần... Hắn thương ở n.g.ự.c và bụng, đang giúp băng bó.
May quá, may mà nguy đến tính mạng.
Còn Cung vương thì vẫn nhàn nhã như đang thưởng ngoạn phong cảnh trong vườn nhà , dù trong Ung Thành m.á.u chảy thành sông, t.h.i t.h.ể chất đống, cũng chẳng lấy một tia căng thẳng bất an.
Có phát hiện chúng , lập tức bộ trong Ung Thành đều ngẩng đầu lên.
Hoắc Tuần bỗng nhiên bật dậy, ánh mắt nóng rực . Vết thương băng bó kỹ nữa lộ trong khí, thế nhưng dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn. Ta nhẹ nhàng lắc đầu với , sang Cung vương.
"Tiểu sư , sai chứ? Cuối cùng, thắng vẫn là Tĩnh vương và Hoắc Tuần."
Cung vương sang , vẻ đắc ý như một thắng cược với bạn bè.
"Cung vương điện hạ, biểu của ngài chăm sóc nhiều ngày, hẳn nên trả nàng về bên chứ?"
Giọng của Hoắc Tuần vẻ trầm , khí tức cũng mạnh mẽ, lẽ vết thương quá nặng.
"Hoắc thế tử, đừng vội. Nghe ngươi trúng phục kích, tiểu sư của còn vì ngươi mà quỳ xuống cầu xin đấy. Tình sâu như thế, chẳng lẽ ngươi định bỏ thứ gì ?"
"Cung vương điện hạ thứ gì?" Hoắc Tuần cất giọng sang sảng, "Chỉ cần ."
Cung vương xoay xoay ngọc bội bên hông, dường như tất cả đều trong lòng bàn tay .
"Ta đồ của ngươi. Chỉ là... năm đó, Anh Quốc công giam trong nội ngục, Thái tử từng đến thăm một trận rượu, vài câu."
"Mà những lời đó liên quan đến đại kế của Phụ hoàng. Sau khi , Phụ hoàng dù tức giận nhưng vẫn sai mang theo d.a.o găm và rượu độc nội ngục."
"Kẻ thù g.i.ế.c cha, ngươi báo ?"
Tên điên !
"Ngươi gì?" Ta lạnh giọng chất vấn.
Cung vương , vỗ vỗ đầu , giọng điệu như dỗ dành.
"Ngốc sư , thể gì chứ? Chỉ là cho Hoắc Tuần sự thật, cho một cơ hội báo thù thôi."
"Hoắc Tuần, sẽ sai mở cửa ngoài, cho ngươi nửa canh giờ. Nếu ngươi thể báo thù, ngươi thể mang biểu của ngươi !"