Xuân Ý Vị Vong - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:25:34
16
Ta đưa Tiêu Ly về nhà, phụ thân thấy đã trừng mắt thổi râu, bộ dạng hết sức bất mãn.
Thế nhưng Tiêu Ly cung kính rót trà dâng lên cha .
Cha hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt hiệu của , cuối cùng vẫn miễn cưỡng nhận lấy bát trà .
Sau khi thành thân, chúng xây nên một căn nhà thật lớn.
Trong sân chiếc xích đu yêu thích, giàn nho mà Tiêu Ly ưa chuộng.
Mọi thứ trong nhà, từ lớn đến nhỏ, đều do và Tiêu Ly cùng chọn lựa, đích thân bài trí từng chút một.
Thành thân với Tiêu Ly, dĩ nhiên đỗi vui mừng, chỉ điều… một chuyện khiến vô cùng đau đầu.
Thân thể Tiêu Ly vốn yếu ớt, nhưng trong chuyện vợ chồng quá mức… quá mức giày vò .
Dù từ nhỏ luyện võ, đôi lúc cũng chịu nổi.
Lúc còn ở kinh thành, dù thân cận cũng từng quá giới hạn, nào ngờ là như .
Ta nhờ thần y Tiết chẩn trị cho , thần y bảo chỉ cần điều dưỡng , sống đến tuổi xế chiều cũng thành vấn đề.
Đã lời thần y, lòng cũng an tâm hơn phần nào.
Năm thứ hai kể từ khi trở về Thanh Châu thành, Tiêu Ly mở một lớp tư thục dạy học, dạy võ nghệ cho bọn trẻ con, ngày ngày trôi qua yên vui hạnh phúc.
Từ nhỏ lớn lên ở Thanh Châu, bằng hữu nhiều vô kể, cứ cách vài hôm ngoài chơi bời.
Một lần nọ, trở về nhà muộn, thấy Tiêu Ly giàn nho, lặng lẽ chum nước nuôi cá nhỏ.
Hắn mặc áo dài màu trắng ánh trăng, trông vô cùng cô tịch.
Tim chợt nhói, bèn bước tới ôm chầm lấy .
Tiêu Ly bỏ quê theo đến thành Thanh Châu, nơi đây lấy một bằng hữu, ngày ngày sống trong cô đơn.
Phụ thân còn bắt đánh cờ, luyện võ rèn thân thể. Tiêu Ly từng oán than, luôn cam chịu.
Ta ôm lấy , áy náy :
“Là sơ suất, khiến chịu uất ức. Từ nay về , dù cũng sẽ đưa theo, ?”
Tiêu Ly khẽ nắm tay , giọng trầm thấp:
“Không thấy phiền ? Ngày ngày như cái bóng, chuyện gì cũng chiều theo … Nàng phiền lòng , Thôi Thanh Châu?”
“Làm thể thấy phiền? Ngày mai sẽ đưa mắt bằng hữu của .”
Ta ôm , mơ màng, “Ta uống chút rượu quế hoa, nếm thử xem thơm .”
Ban đầu chỉ định uống vài ngụm, nhưng chẳng mấy chốc đã đỡ nổi.
Tiêu Ly đè lên giàn nho, cắn nhẹ cổ, ép :
“Thôi Thanh Châu, nàng sẽ yêu cả đời.”
Ta giày vò đến nỗi nước mắt tuôn rơi, chỉ còn biết ôm chặt , dám buông tay, liên tục yêu , yêu mãi mãi.
17 – Ngoại truyện Tiêu Ly
Ta đời khi mẫu thân đã là Hiền phi cao quý trong cung.
Ta một tỷ tỷ. Mẫu thân mong ngóng mãi, chỉ hy vọng sinh một hoàng tử.
Đáng tiếc thay, tuy là hoàng tử, là kẻ mang điềm gở.
Đêm sinh , sấm chớp đùng đoàng, mưa to như trút nước.
Bà đỡ thấy mặt đã kinh hãi ngất xỉu.
Phụ hoàng bế lên, suýt chút nữa ném xuống đất, hét lên gọi là yêu nghiệt!
Trên mặt chi chít tơ máu, dung mạo như Tu La, đáng sợ vô cùng.
Phụ hoàng giận dữ đày mẫu thân lãnh cung. Mẫu thân căm hận thấu xương, nhiều lần bóp chết .
May thay một bà lão trong cung thấy đáng thương, âm thầm cứu .
Từ một Hiền phi cao quý, mẫu thân biến thành phi tần ruồng bỏ. Ta cũng lớn lên trong lãnh cung, chịu đủ mọi cay đắng.
Có khi còn cơm ăn, phần lớn thời gian là đói rã ruột.
Ta đói đến mức bắt chim sẻ, bắt châu chấu mà ăn.
Mẫu thân thấy , mắng là yêu nghiệt, bắt quỳ mảnh bát vỡ, cấm cho ngủ.
Bà vui thì cầm roi quật , bảo hại đời bà.
Bà chịu nổi dung mạo của , bèn làm cho một chiếc mặt nạ Tu La bắt đeo suốt ngày.
Ta đeo mặt nạ, ai thấy cũng kinh hãi lảng tránh.
Mùa đông áo bông, chặt cây trong lãnh cung làm củi đốt, suốt ngày rét mướt chẳng dám ngoài.
Người ngoài đồn rằng là yêu nghiệt trời giáng, thể thấy ánh sáng.
Họ càng mắng, mẫu thân càng hả hê.
Bọn cung nữ, thái giám trong lãnh cung vì lấy lòng mẫu thân , thi nghĩ cách hành hạ .
Ban đầu thấy khổ sở chết, cùng cũng dần tê dại.
Cứ thế, cô độc mà lớn lên đến sáu tuổi thì gặp một thị vệ trong cung tên Thôi Vân Tranh.
Khi đó, Thôi Vân Tranh mười chín tuổi, bỏ văn theo võ, khiến gia tộc phẫn nộ.
Vào cung việc gì , chỉ thể đến lãnh cung trông giữ.
Y :
“Triều đình trọng văn khinh võ, sớm muộn gì cũng đám Man tộc ở Bắc cương đánh tới nơi.”
Thôi Vân Tranh dạy sách chữ, luyện tập võ nghệ.
Mẫu thân vốn là thủ đoạn sâu xa, năm tám tuổi, bà sủng ái, sinh thêm một .
Từ đó, trở thành lá chắn cho .
Lần đầu tiên mẫu thân chết là để hạ bệ Thục phi.
Ta suýt chết đuối trong hồ sen, Thục phi vì gán tội mưu hại hoàng tử mà mẫu thân đẩy ngã.
Hai năm , phụ hoàng băng hà. Đệ hai tuổi lên ngôi hoàng đế, mẫu thân trở thành Thái hậu.
Triều đình loạn lạc, dân chúng lầm than.
Khi , Thôi Vân Tranh đã lập mấy trận công lớn, nhưng trong lúc y đang cầm quân bên ngoài, thê tử ở nhà chết vì tranh đấu trong phủ.
Thôi Vân Tranh giết hơn mười , đem theo con gái độc nhất về ở ẩn nơi Thanh Châu.
Con gái của y tên là Thôi Thanh Châu. Khi tiên hoàng còn tại vị, để lôi kéo Thôi Vân Tranh, đã ban hôn sự cho và nàng.
Lúc đó thấy chuyện thật nực – Thôi Thanh Châu mới một tuổi, mà đã cùng đính hôn.
Không ai coi trọng thánh chỉ , bởi tiên hoàng xưa nay làm nhiều chuyện hồ đồ.
Năm mười lăm, quân Man tộc ở Bắc cương phá tan ba thành.
Thái hậu vì ép Thôi Vân Tranh giao nộp binh quyền, sai đưa Thôi Thanh Châu đến Bắc cương.
Thôi Vân Tranh tức giận đến suýt tạo phản, còn quỳ xin Thái hậu giao binh phù để xuất chinh.
Thái hậu đồng ý, nhưng lấy thân phận hoàng tử mà trao, chỉ coi là kẻ vô danh.
Ta biết bà sợ điều gì – sợ một ngày nào đó nắm binh quyền mà tạo phản đoạt vị.
Vì thế từ bỏ thân phận hoàng tử, ngày đêm dẫn quân cấp tốc đến Bắc cương, cuối cùng cũng tìm Thôi Thanh Châu.
Khi đó nàng mới tám tuổi.
Nàng trong đống xác , cả đẫm máu, còn nhận diện mạo ban đầu.
Ta ôm nàng ngoài, thấy nàng lặng thinh , sợ rằng nàng đã kinh hãi quá mức.
Trẻ con thấy máu thường hóa ngây dại.
Thôi Thanh Châu tay vẫn nắm chặt một con dao nhỏ, miệng lẩm bẩm:
“Ta đã giết … kỹ thuật giết lợn mà cha dạy, đem dùng hết .”
Đôi mắt nàng sáng rực như , thở nóng rực như mặt trời.
Con gái của Thôi Vân Tranh, quả thật khác thường.
Từ đó, Thôi Vân Tranh phẫn nộ với Thái hậu, quyết định phò tá chống thế lực trong triều.
Từ lần đó, trở thành Tu La tướng quân oai phong lẫm liệt của hoàng triều, từng bước từng bước bào mòn thế lực của Thái hậu.
Sau khi bình định thiên hạ, Thôi Vân Tranh an cư tại thành Thanh Châu, chịu gặp nữa. Còn thì trở thành Nhiếp Chính Vương.
Ta trở thành Nhiếp Chính Vương mà ai nấy đều e sợ. Ngồi trong đêm lạnh lẽo, cúi kinh thành chân, trong lòng chỉ thấy trống vắng khôn nguôi.
Tiết Thần y đã chữa lành dung mạo của , tháo mặt nạ xuống.
Thái hậu vì lấy lòng , ban cho tước hiệu Định Vương.
Khi đeo mặt nạ, là Tu La tướng quân giết chớp mắt, là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.
Khi tháo mặt nạ, chỉ là Định Vương ruồng bỏ, thân thể suy nhược, là kẻ chẳng ai cần nơi hoàng tộc.
Vinh An là một trong số ít những nữ tử lương thiện trong hoàng tộc. Nàng đối với cũng vài phần thân cận.
Nàng đem lòng yêu tân khoa thám hoa Lương Bồi Chi.
Tiểu cô nương lần đầu rung động, tâm tư bối rối. Nàng Lương Bồi Chi đã vị hôn thê ở thành Thanh Châu, tên là Thôi Thanh Châu, dù thế nào cũng chịu đáp tình ý của nàng. Sau đó nàng nhiều, mà chẳng rõ.
Ta bỗng thấy hứng thú, đến Thanh Châu hỏi Thôi Vân Tranh cho rõ — vị hôn thê của , Thôi Thanh Châu, hứa gả cho khác?
Đó là lần hiếm hoi làm chuyện hồ đồ, một đánh xe ngựa đến Thanh Châu.
Thế nhưng kịp thành đã chặn ngoài cửa.
Đám sơn tặc ngoài thành Thanh Châu là quân cũ của Thôi Vân Tranh.
Thôi Vân Tranh phái nhắn , bảo đừng đến quấy rầy cuộc sống thần tiên của ông .
Ta giằng co với bọn họ xong thì thấy tiếng ám hiệu truyền trong rừng.
Chính lúc , trông thấy Thôi Thanh Châu xuất hiện.
Nàng cưỡi ngựa đen, lưng đeo đoản đao, mặc áo xám cũ kỹ.
Đôi mắt nàng sáng rực, thân toát vẻ gan góc, ngang tàng, như biết sợ trời sợ đất. Một khí chất thật đặc biệt khó tả.
Nàng lưng ngựa, hiệu bằng ám tín, ánh mắt ranh mãnh.
Ta nàng, chỉ một ánh đã khắc sâu lòng.
Sau nghĩ vẫn thấy kỳ lạ, chỉ cần nàng một lần, đã nhận định đó chính là định mệnh?
Thôi Thanh Châu cái kẻ đáng ghét đó, chỉ vì thấy nên mới khởi tâm tà niệm, miệng lời xằng bậy.
Ta cũng chẳng hiểu Thôi Vân Tranh dạy con thế nào, rõ ràng còn dò xét lai lịch của , đã cùng thành thân.
Sau nàng :
“Ta sống mười tám năm, đã thấy đủ kiểu thư sinh nơi Thanh Châu, chẳng ai tuấn tú bằng . Nên lần đầu gặp , liền nghĩ, đời chắc ai hơn nữa.”
Nói , hóa nàng là đồ háo sắc.
May mà bộ dạng tệ, nếu , nàng cũng chẳng thèm .
Khi ở khách điếm, bệnh cũ tái phát, gặp thích khách do Thái hậu phái tới.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ cứu – dù cũng chỉ là qua đường.
Thế nhưng ngờ, nàng đến thật.
Trong đêm cháy rực lửa, nàng đã tới cứu .
Hơn hai mươi năm sống trong thế gian, luôn vứt bỏ.
Chỉ Thôi Thanh Châu – nàng giữ chặt lấy , cứu , che chở cho .
Nàng thương, đưa nàng về kinh.
Tỳ nữ thay nàng thay y phục, bôi thuốc.
Nàng xõa tóc sấp giường, ngủ mê man.
Dưới ánh đèn, chăm chú gương mặt nàng.
Thôi Thanh Châu dung mạo rực rỡ, tính tình nóng như lửa, thể đốt cháy cả cành cây khô băng giá nghìn năm.
Chẳng trách Lương Bồi Chi vì nàng mà chịu đáp Vinh An.
Ta phái về Thanh Châu dò la, kẻ theo đuổi Thanh Châu nhiều đến mức lấp đầy cả Thái Hồ.
Chỉ là vì nàng từng đính hôn với Lương Bồi Chi, khiến khác dám tỏ tình.
Bề ngoài nàng là con gái đồ tể, đám thư sinh chẳng dám công khai yêu thích, nhưng lưng thì vẫn thầm mến nàng.
Tin Lương Bồi Chi đỗ tiến sĩ thối hôn truyền về, cả đám thư sinh nơi Thanh Châu mừng rỡ như điên.
Nàng tuy đã hứa hôn với Lương Bồi Chi, nhưng tâm hồn thì vẫn ham mê mỹ nam, cứ thấy thư sinh là chịu nổi.
May mà trong Thanh Châu chẳng mấy kẻ tuấn tú hơn Lương Bồi Chi, nếu e là năm xưa cũng chẳng cửa đính hôn với nàng.
Nói về Lương Bồi Chi, bao giờ xem gì.
Phụ thân là quan tham, dân chúng căm ghét, khiến từ nhỏ đã khinh thường.
Thôi Thanh Châu thấy , nên bảo vệ , thậm chí còn cứu mạng mẹ một lần.
Thôi Vân Tranh thấy cũng tạm , Thôi Thanh Châu thích, thế là gả bừa.
nay Thôi Thanh Châu đã gặp , Lương Bồi Chi còn cơ hội.
Ta ngờ rằng, ở đầu cầu, trông thấy ôm nàng, lòng như xé toạc, đau đớn đến nghẹt thở.
Đêm hôm , nàng tỉnh dậy giữa đêm, thuốc vẫn còn ngấm, đầu óc mê man.
Nàng như một con thú nhỏ dại dột, nhào , hôn bừa bãi.
Ta hỏi:
“Đã hôn , thì bằng lòng yêu trọn đời ?”