Xuân Ý Vị Vong - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:25:35
Nàng lời mê sảng, mà tin thật.
Lương Bồi Chi thể chút tình cảm mơ hồ với nàng, nhưng chắc chắn dám yêu.
Có những , tình kịp nở đã bóng tối dập tắt.
Hắn gánh nổi tình yêu dành cho nàng. Hắn hợp với Vinh An hơn.
Thanh Châu vì cứu mà đoạn tuyệt với .
Ta giữa con phố dài, nàng lạnh lùng vô tình, bảo hãy chết .
Lòng như rách một lỗ lớn, máu chảy cạn, chỉ còn trống rỗng.
Ta hiểu, chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi, yêu nàng đến điên dại?
Tựa như từ khi sinh , tim đã đóng băng, là nàng, Thôi Thanh Châu đã làm tan chảy băng giá trong .
Gặp nàng, máu trong mới bắt đầu chảy, mới thất tình lục dục.
Tình yêu của nàng nóng bỏng như lửa.
Nàng yêu ai thì bất chấp tất cả, dám , dám làm.
nếu quyết tâm buông, thì lạnh như băng, từng lời từng chữ đều là độc dược.
Tình ý nàng với chỉ là chớm nở, còn , đã thể thiếu nàng.
Trong chuyện tình cảm, đôi khi thủ đoạn.
Tính cách của nàng giống y như Thôi Vân Tranh năm xưa.
Phu nhân của Thôi Vân Tranh là đại mỹ nhân yếu đuối nổi tiếng kinh thành.
Giờ nàng cũng , trái tim, chỉ thích thư sinh tuấn tú nho nhã.
Nàng tưởng Thái hậu ghét bỏ, Trưởng công chúa làm nhục, thì càng làm vẻ như thế.
Nhìn nàng vì mà tức giận, vì mà mặt, chỉ thấy choáng váng, máu sôi trào.
Năm xưa khi bình loạn, thân thể suy yếu, sức khỏe chẳng khá lên .
Sau sống cùng nàng, cố ý giảm ba phần thuốc, khiến cơ thể càng yếu hơn, để nàng càng thương hơn.
Ăn cơm, uống thuốc, việc gì cũng do nàng dỗ dành.
Ta chê thuốc đắng, nàng liền đút từng ngụm.
Ta ăn vô, nàng tự tay nấu.
Chuyện đến tai Thôi Vân Tranh, ông thư mắng là tiểu nhân gian xảo.
Ta với Thanh Châu rằng Thôi Vân Tranh đồng ý cho và nàng ở bên .
Nàng liền lập tức đưa về Thanh Châu, diện kiến phụ thân nàng.
19. Ngoại truyện Tiêu Ly
Sau khi chúng thành thân, ngày tháng trôi qua vô cùng êm đềm.
Thanh Châu sợ buồn chán, bèn cùng mở một tư thục.
Ta dạy bọn trẻ sách, nàng dạy chúng luyện quyền học võ.
Kỳ thực ưa bọn trẻ , ngại chúng ồn ào, càng ghét chúng chiếm mất thời gian riêng tư của chúng .
Chỉ là Thanh Châu mong sống nơi cho náo nhiệt hơn một chút, liền chiều ý nàng.
Ngày nghỉ, thích ngoài, thường ở trong nhà sách.
Trước mười lăm tuổi, giam cầm nơi thâm cung, đã sớm quên cách giao tiếp cùng đời.
Sau dẫn binh chinh chiến, càng ít hơn xưa.
Thanh Châu ưa náo nhiệt, ăn xong sáng sớm liền ngoài chơi.
Lúc thời tiết oi nóng, nàng cũng khi biếng nhác chẳng ngoài.
Nàng mặc y phục mỏng nhẹ bằng lụa, ghế lắc, tay phe phẩy quạt, nghiêm túc mà dâm thư.
Đọc một hồi, nàng liền bắt đầu nghịch ngợm, cướp sách trong tay , trêu chọc khiến mồ hôi đầm đìa.
Trời mưa xong, khí trời mát mẻ, nàng liền cùng du hồ.
Thanh Châu thành một hồ sen, nước trong vắt mát lành.
Ta thuyền nhỏ, uống rượu sách, Thanh Châu thì bơi lội trong hồ.
Tuy sách, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng.
Nàng chợt im bặt động tĩnh, khiến hoảng hốt gọi to tên nàng.
Thanh Châu bám mép thuyền, giơ lên một đóa sen, “soạt” một cái chui đầu lên, nắm cổ áo mà hôn.
Miệng nàng thơm ngọt, mang hương thanh mát của hoa sen trắng.
Ta ôm lấy nàng, bế nàng khoang thuyền.
…
Mùa đông năm đầu tiên khi thành thân, đêm hôm uống thuốc nên ngủ say, tỉnh dậy thì bên cạnh đã thấy .
Chăn còn ấm của Thanh Châu, từ lâu đã nguội lạnh.
Ta đó, trống bên cạnh, trong lòng sinh hoảng loạn.
Ta tóc rối chân trần chạy ngoài, mặt trời mới chỉ nhú lên, bên ngoài còn mờ sáng.
Thanh Châu mặc áo khoác dày, đang đắp tuyết, một là nàng, một là , kề tình ý mặn nồng.
Nàng phát hiện động tĩnh, đầu thấy mặc đơn bạc trong tuyết, thoáng kinh hoảng.
Nàng chạy tới, kéo phòng, ép chăn, ôm chặt lấy .
“Ta tỉnh dậy thấy ngoài trời tuyết rơi dày, bèn nổi hứng đắp tuyết.” Thanh Châu xoa tay lạnh buốt, rúc lòng trêu ghẹo, “Sao ? Chàng sợ biến mất thật ?”
Ta chỉ ôm chặt lấy nàng, lời nào.
Thanh Châu hôn nhẹ , nàng dỗ dành, nhưng từ hôm đó trở , mỗi sáng đều thức dậy cùng .
Chỉ là mùa đông rét mướt, cũng lười biếng hơn, thường dậy muộn.
Thanh Châu mệt chẳng ngoài ăn sáng, liền nấu rượu nếp viên, trong chăn đút từng viên cho nàng.
Nàng lim dim trong lòng , há miệng ăn từng viên.
Ăn xong, nàng càng lười hơn.
Thanh Châu rời giường, cũng cho đến tư thục. Bọn trẻ con yêu mùa đông, bởi nghỉ dài hơn thường lệ.
Nhìn nàng lười biếng trong lòng , chỉ mong ngày nào cũng là mùa đông.
…
Nếu hỏi ghét mùa nào nhất, ắt hẳn là mùa xuân.
Phong tục nơi Thanh Châu thành khác với kinh thành, mùa xuân vô số lễ hội, yến tiệc lớn nhỏ.
Yến thưởng xuân, yến hội tưng bừng, Thanh Châu đều yêu thích những ngày náo nhiệt như thế.
Nàng thưởng xuân, luôn mang về các loại hoa, đều là khác tặng nàng.
Nàng dự hội, dây màu nàng đủ để quấn quanh tường thành Thanh Châu.
Điên rồ nhất là yến hội “điểm xuân”, lúc xuân về hoa nở, nam nữ rủ du xuân.
Mười dặm hoa ngoài thành, là nơi lý tưởng để kén duyên.
Nếu trúng ai, chỉ cần ngắt một cành hoa ném tới là .
Mỗi lần Thanh Châu về đều mang đầy hoa, bảo nàng giả nam trang, ai ngờ càng nhận nhiều hơn!
Ta vốn thích náo nhiệt, từ đó về cũng chẳng dám để nàng ngoài một mùa xuân nữa.
Thanh Châu nắm tay , cùng trồng hoa giữa rừng.
Vào ngày điểm xuân mà trồng hoa, ngụ ý lương duyên sẽ thành.
Những kẻ thầm mến nàng, mắt đỏ hoe vì ghen tỵ, thầm mắng : “Xem ngươi đắc ý mấy hôm!”
Người mắng , cũng là thư sinh tuấn tú.
Thanh Châu thấy sắc mặt , liền lớn tiếng mắng: “Chàng sẽ đắc ý cả đời!”
Nàng giữa đám đông hôn , khiến thấy mùa xuân cũng đến nỗi ghét bỏ nữa.
20. Ngoại truyện Tiêu Ly
Hai năm đầu khi thành thân, cùng Thanh Châu như keo như sơn.
Thế nhưng lòng vẫn bất an, sợ giữ nàng.
Năm xưa, khi phu nhân của Thôi Vân Tranh qua đời, từng gặp bà một lần.
Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành , tựa cửa sổ mà rơi lệ mỉm .
“Ta chết như thế cũng , cả đời Vân Tranh sẽ mãi yêu . Nam nhân như , đến cũng dám tin rằng thể sống đến đầu bạc bên .”
Thôi Vân Tranh dẫu gia tộc khai trừ, nữ tử ái mộ vẫn chen chúc tới cửa Thôi gia.
Ngay cả hoàng tỷ kiêu ngạo của , cũng từng mê mẩn , chọn phò mã giống ba phần.
Thanh Châu nhiều bằng hữu, cả nam lẫn nữ.
Tính tình nàng thẳng thắn phóng khoáng, như ngọn lửa luôn bừng cháy, chiếu sáng mọi .
Ta xưa nay ưa giao du, cũng chẳng thích nơi đông .
Thanh Châu quen việc mời bạn gọi bè, cứ năm ba bữa ngoài chơi một phen.
Có lúc ngửi rượu và son phấn nàng, liền nhịn suy đoán nàng uống với ai. Hay là nữ tử nào đó gần gũi quá mức, khiến y phục nàng vương mùi của khác.
“Dục vực nan điền”, bốn chữ cuối cùng đã thấu hiểu thật sâu.
Thành thân vẫn đủ, nàng yêu sâu đậm, lúc nào cũng ở bên cạnh, trong mắt chỉ .
Thôi Vân Tranh tâm tình bất , liền đánh một trận nên thân.
“Họ Tiêu , năm xưa đồng ý để ngươi và Thanh Châu thành thân, vì biết ngươi là kẻ điên.” Thôi Vân Tranh , “Ngay lần đầu gặp ngươi ở lãnh cung, đã biết ngươi cô độc đến phát điên. Càng lớn, tính khí điên cuồng trong xương càng lộ rõ. Ta sợ ngươi kéo con xuống vực, nhưng nó quá yêu ngươi, đành thuận theo.”
“Nếu ngươi khống chế bản thân, thì cút , đừng làm lỡ con gái .”
Ta giàn nho, từ sáng tới tối, cá hồ bơi vòng quanh, Thanh Châu rốt cuộc cũng trở về.
Bước chân nàng nhẹ nhàng vui vẻ, xem tâm trạng lắm.
Nàng một lúc lâu, là đang .
Đêm đó, Thanh Châu vô cùng nồng nhiệt, dùng cả tâm ý mà yêu .
Nàng : “Tiêu Ly, chúng sống thật náo nhiệt nhé. Mùa hạ ngắm mưa, mùa đông xem tuyết. Mùa xuân cưỡi ngựa du xuân, mùa thu xuống hồ đào ngó sen. Về , ngày nào cũng ở bên . Uống rượu, du hồ, gặp bằng hữu, đánh mã cầu, chúng đều cùng , ?”
Ta đáp: “Được.”
Nàng trêu: “Ôi, nhưng cứ dây dưa chơi bời với mỗi ngày, chán ?”
Ta : “Không.”
Nàng : “Cho nên, ngày nào cũng ở bên , cũng sẽ chán .”
“Tiêu Ly, đừng buồn nữa nhé. Chàng buồn, cũng sẽ buồn.”
Ta nổi thành lời, dùng áo choàng bọc nàng , mở cửa sổ hoa nở bên ngoài.
“Nay cha ép luyện võ ?” Nàng khẽ xoa lên , lầm bầm, “Đánh đến bầm tím cả , mai nhất định mắng ông , đau ?”
“Đau.” Ta tựa mặt lên vai nàng.
Thanh Châu khẽ : “Vậy thì hôn một cái nhé, hôn sẽ đau nữa.”
Ta : “Được.”
Thanh Châu bảo: “Mạng nhỏ, đem đây!”
Ta đáp: “Được.”
Nàng nhịn nữa, ôm chặt lấy mà bật : “Tiêu Ly, mỗi ngày đều yêu . Nếu hôm nào quên, cứ đánh . Tiết thần y bệnh trong tim, nhất định sẽ chữa lành cho .”
Thôi Thanh Châu, tình yêu của nàng, chính là phương thuốc cứu rỗi .
Đời gặp nàng, như tim cháy rực lửa, tình kiếp khó thoát.
– Kết thúc.