Xuất Chúng
Chương 3
Tài xế kia hô to gọi nhỏ: “Khen dáng người cô đẹp cũng không được sao!”
Kết quả Chu Khác Nhiên bỗng nhiên quay đầu, một ánh mắt sắc bén lướt qua, tài xế liền tức giận ngậm miệng.
Khi hắn quay mặt trở lại, ý tứ trong mắt còn chưa rút sạch sẽ, cả người giống như một thanh vũ khí lạnh sắc bén rút ra khỏi vỏ.
Thậm chí tôi còn bị sự đẹp trai này làm cho sửng sốt hai giây, mới tiếp tục mở miệng,
“Tôi nói có bạn trai rồi, còn gọi điện thoại cho anh ấy, kết quả là anh ấy có việc, cúp điện thoại của tôi.”
“Người này được voi đòi tiên, đưa tay muốn sờ đùi tôi, vừa lúc trong tay tôi mang theo một cái bánh ngọt, liền đập vào mặt hắn.”
Mỗi một chữ tôi nói ra, cảm xúc đan xen giữa sự lạnh lùng và hổ thẹn trong mắt Chu Khác Nhiên giống như sương mù dày đặc, nặng hơn một phần.
Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng tôi ngược lại thoải mái không ít, cố ý hỏi:
“Như vậy tôi không tính là gây hấn gây sự chứ, cảnh sát Chu?”
Lông mi thật dài của Chu Khác Nhiên khẽ run lên: “Coi như phòng vệ chính đáng.”
“Lời khai của cô đúng với nội dung ghi âm trong xe, camera an ninh ven đường, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý vụ án này.”
Hắn khép lại văn kiện trong tay, “Cảm ơn sự phối hợp của cô.”
Một người cảnh sát trẻ tuổi đưa tôi ra ngoài và dừng lại ngoài hành lang:
“Hứa tiểu thư, đội trưởng bảo cô chờ anh ấy một lát.”
Tôi nhìn hắn, nhíu mày: “Chờ hắn làm gì, việc tôi phối hợp với cảnh sát các anh không phải đã kết thúc rồi sao, tiếp theo là quá trình phá án của các anh chứ?”
“Không phải chuyện phá án.”
Tiểu cảnh sát ngữ khí rất gấp, “Chuyện tối hôm đó, kỳ thật đều tại tôi. Mẹ tôi đột nhiên phát bệnh nằm viện, đội trưởng thay tôi trực ban, kết quả có vụ án. Đội trưởng đi làm nhiệm vụ lúc đó còn bị thương…”
Lời còn chưa dứt, một giọng nữ đột nhiên chen vào:
“Cảnh sát Tiểu Trương, cảnh sát Chu đang bận sao?”
09
Tôi quay đầu đi, ở khoảng cách một bước chạm với tầm mắt của cô gái kia.
Cô ấy tự nhiên cười cười: “Là cô à, bạn gái cũ của cảnh sát Chu.”
“?”
Nếu tôi không nghe ra địch ý trong giọng nói này, cũng coi như sống uổng phí hơn hai mươi năm,
“Cô có việc gì sao?”
“Đêm hôm đó tôi đã nghe được – – cảnh sát Chu là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không quen nhìn kiểu công chúa này của cô nhằm vào anh ấy.”
Cô ta đúng lý hợp tình,
“Là cô nói chia tay, bây giờ sẽ không hối hận, tại sao lại chạy tới dây dưa với anh ấy chứ?”
Tôi tức giận nở nụ cười:
“Không phải, bà chị là ai vậy? Rõ ràng, hôm nay là cảnh sát Chu yêu quý của chị tự mình gọi tôi tới.”
“Còn nữa, bất kể là chia tay hay quay lại, đây là chuyện giữa tôi và Chu Khác Nhiên, có cần cô phán xét không?”
“Cảnh sát Chu không có khả năng quay lại với cô, so với người có bệnh công chúa nhiều chuyện, anh ấy càng cần bạn gái có thể hiểu và ủng hộ công việc của anh ấy.”
“Ha.”
Tôi mặt không chút thay đổi, “Người cô nói không phải là chính cô chứ?”
Cô ta kiêu căng hất cằm lên, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lát, đột nhiên nở nụ cười,
“Nghe nói lúc ấy anh ấy ở cùng một chỗ với cô, chính là bị cô mặt dày theo đuổi mới bất đắc dĩ đồng ý.”
Tôi vốn đã bị châm lửa càng thêm tức giận, dưới ánh mắt châm chọc của cô ta hoàn toàn không khống chế được.
Vì thế giơ tay lên, túm tóc cô ta, bốp bốp cho cô ta hai cái bạt tai lớn.
Động tác quá nhanh, cảnh sát Tiểu Trương bên cạnh thậm chí còn chưa kịp ngăn cản.
“Hứa tiểu thư!”
Một giây sau, cửa kính phía sau bị đẩy ra.
Chu Khác Nhiên mặc đồng phục thẳng tắp đi ra.
Cô gái kia cũng nhìn thấy hắn, lúc này vành mắt đỏ lên, nước mắt lộp bộp rơi xuống:
“Hứa tiểu thư, cô ở trước mặt cảnh sát cũng dám ra tay đánh người, rõ ràng là quá vô lý rồi đấy?”
Bộ dạng uất ức của trà xanh.
Phổi tôi sắp nổ tung rồi, đang định cho cô ta hai cái, kết quả Chu Khác Nhiên bước nhanh tới, nắm chặt cổ tay tôi.
“Hứa Tinh Nguyên.”
Hắn nói, “Em bình tĩnh một chút, đây là ở cục cảnh sát.”
Tôi quay đầu, thấy hắn đang rũ mắt nhìn tôi, trong mắt cảm xúc một chút phức tạp.
Trong lòng uất ức cùng tức giận đột nhiên dâng lên:
“Anh nói với người khác về tính tình tôi, nói là tôi quấn chặt lấy anh, bất đắc dĩ lắm anh mới ở cùng một chỗ với tôi, có đúng không?”
10
Tôi vốn là người dễ xúc động , những lời này nói ra khỏi , đồng thời nước mắt cũng rơi xuống theo.
Trước khi cô ta đột nhiên xuất hiện châm chọc khiêu khích tôi, tôi còn đang mừng thầm trong lòng.
Cảm thấy Chu Khác Nhiên cố ý bảo cảnh sát Tiểu Trương dặn dò tôi ở bên ngoài chờ hắn, có phải định tới cầu xin tôi quay lại hay không.
Kết quả chẳng những là tôi tự mình đa tình, còn bị người yêu mới của hắn ở trước mặt châm chọc.
Tôi vừa khóc vừa cảm thấy mình thật mất mặt, nước mắt liền chảy càng dữ dội.
Chu Khác Nhiên nhìn tôi khóc, trong mắt hiện lên một tia bối rối hiếm thấy.
“…… Không phải.”
Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói qua mấy lời này.
Hắn giơ tay kia lên muốn giúp tôi lau nước mắt, bị tôi hung tợn đập rơi.
“Chưa nói không có nghĩa là anh không nghĩ như vậy.”
Trong lòng càng uất ức, suy nghĩ trong đầu tôi ngược lại càng rõ ràng,
“Cho dù đó không phải là lời anh nói, bộc lộ ra ngoài cũng như vậy, nếu không thì không có lý do gì để một cô gái xa lạ không biết tôi, lại nói đạo lý với tôi như vậy.”
Tôi nhìn thoáng qua con mẹ trà xanh đang che má khóc sướt mướt bên cạnh.
Khi nhìn về phía Chu Khác Nhiên, giọng nói càng thêm chua chát:
“Tôi đã yêu qua nhiều người, anh không có khuôn mặt đẹp trai nhất, cũng chẳng phải là người giàu nhất, thậm chí công việc cũng không ổn định — bảo tôi cố ý dây dưa với anh á, anh nghĩ nhiều rồi đấy!”
Nửa câu sau cơ hồ là bị tôi hét lên.
Sau khi ra khỏi cửa, mấy người trước mặt đột nhiên yên tĩnh lại.
Cảnh sát Tiểu Trương bên cạnh khiếp sợ nhìn tôi, lại nhìn Chu Khác Nhiên.
Bên tai Chu Khác Nhiên đỏ bừng, khẽ nhíu mày, nhìn tôi: “Em…”
Chữ phía sau chậm chạp không thể phun ra.
Lúc này tôi mới biết mình đã nói gì, vừa sụp đổ vừa xấu hổ xoay người, bước nhanh ra ngoài cửa.
Càng muốn đè nén suy nghĩ hỗn loạn xuống, những hình ảnh kiều diễm lại bí ẩn kia ngược lại càng kịch liệt hiện lên.
Hiếm khi những buổi tối có thời gian rảnh rỗi dính lấy nhau, tôi ngồi ở trên đùi của Chu Khác Nhiên, cọ tới cọ lui cùng hắn.
Chẳng bao lâu tôi đã mệt mỏi, gục xuống vai hắn: “Hết sức rồi, anh tới đi Chu Khác Nhiên.”
Hắn bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, lại gần hôn chóp mũi tôi, khàn giọng nói: “Yếu ớt.”
Nói thì nói như vậy, nhưng mọi chuyện vẫn theo tôi mà đến.
Đến cuối cùng, ngay cả lưỡi tôi cũng tê dại, đầu ngón tay cũng mềm nhũn.
Chỉ có thể tựa vào ngực hắn, thân thể tùy ý và tinh thần cùng nhau sa vào trong cảm giác mãnh liệt.
Chỗ nào hắn làm không tốt.
Quả thực tốt đến mức không thể tốt hơn.
Dừng – – Hứa Tinh Nguyên đừng nghĩ nữa!
Tôi xoa xoa hai má đang nóng lên, ném những hình ảnh và âm thanh không thể nói ra ra khỏi đầu tôi.
Một giây sau, ngay tại ngoài đường bị người khác bắt được cổ tay.
Tôi quay đầu lại, thấy là Chu Khác Nhiên.
Dòng xe cộ phía sau cùng dòng người thưa thớt có hứng thú nhìn qua, ánh mặt trời dừng ở trên người hắn.
Không giống như đêm hôm đó, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo không có một bóng người.
Tôi nhìn Chu Khác Nhiên, cong khóe môi, nước mắt lại trào ra,
“Anh biết không, Chu Khác Nhiên, đêm hôm đó tôi rất hy vọng anh có thể đuổi theo, dù là nói một câu xin lỗi hoặc là giải thích một câu cũng được. Nhưng hình như anh luôn chậm một bước.”
“Bệnh công chúa cũng tốt, nói tôi ngang ngược cũng được, tôi hy vọng bạn trai của tôi có thể mãi mãi tôi đặt tôi ở vị trí thứ nhất, đừng nói ngày đó là sinh nhật của tôi, coi như chỉ là một ngày bình thường không có gì đặc biệt, tôi cũng hy vọng có thể gọi là anh đến –”
Nói được một nửa, Chu Khác Nhiên bước mạnh về phía trước một bước, nắm cổ tay tôi kéo về phía hắn.
Cả người tôi đụng vào trong ngực hắn, sau đó liền bị ôm chặt lấy.
Hơi thở quen thuộc xoay quanh tôi, mang theo nhiệt độ cơ thể hơi nóng rực, đem cả người tôi bao lại.
Nên tôi lập tức đẩy hắn ra, nhưng một khắc tay đặt trên vai hắn, bỗng nhiên sinh ra vài phần không nỡ.
Hứa Tinh Nguyên anh thật sự là người không có tiền đồ!
Tôi một bên ở trong lòng mắng chửi, một bên giãy dụa hai cái, sau đó liền bị ôm chặt hơn.
“Hứa Tinh Nguyên.”
Môi của hắn dán ở bên tai tôi, thanh âm hơi khàn khàn từ khoảng cách cực gần truyền vào trong tai tôi, tính cả hơi thở ấm áp cùng nhau thổi bay mái tóc,
“Chuyện tối hôm đó, là anh không đúng.”
“Nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nói với người là khác em không tốt. Sau đêm đó, cô ta bắt đầu thường xuyên tới tìm anh, nhưng lần nào anh cũng từ chối, sau đó rất rõ ràng nói cho cô ta biết là anh đã có người trong lòng rồi, chính là em.”
“Em đừng không cần anh.”
11
Con người tôi chưa bao giờ quay đầu lại, chỉ cần nói chia tay, thì từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau.
Lúc trước, mối tình đầu yêu đến chết đi sống lại chảy nước mắt tới tìm tôi, quỳ xuống trước mặt bạn học toàn trường cầu xin tôi, tôi lòng dạ sắt đá, không có nửa điểm mềm lòng.
Nhưng giờ này phút này, chỉ bị Chu Khác Nhiên ôm như vậy, nút áo kim loại trên áo sơ mi của hắn, cách lớp váy mỏng manh đang cấn tôi.
Cơn đau nhẹ đó, giống như nhịp tim đập nhanh vào xương sườn.
Khiến tôi khó có thể kiềm chế mà sa vào.
Tôi nhắm mắt lại, buộc mình phải nghĩ đi nghĩ lại về đêm hôm đó, về những lời châm chọc khiêu khích mà cô gái vừa nói với tôi, và thoát ra khỏi vòng tay hắn.
“Là anh tự mình tới tìm tôi, đem quà trả lại cho tôi, chúc tôi tìm được người mới…”
“Chu Khác Nhiên, cuộc sống của tôi vẫn luôn tiến về phía trước. Anh có từng nghĩ tới, tôi tốt như vậy, vừa xinh đẹp lại biết kiếm tiền, trong khoảng thời gian chúng ta chia tay này, có lẽ tôi đã sớm gặp được người tốt hơn anh?”
Chu Khác Nhiên lập tức sững sờ tại chỗ.
Tôi không hề nhìn hắn, tự xoay người rời đi.
Những ngày kế tiếp, vừa vặn chi nhánh mới khai trương, tôi cố ý tự mình làm mọi chuyện, làm cho mình bận rộn không dư sức lực để nhớ tới Chu Khác Nhiên.
Nhưng một buổi trưa ghé vào cửa hàng nghỉ trưa, tôi vẫn mơ thấy hắn.
Mơ về ngày chúng tôi ở bên nhau.
Giữa hè tháng bảy, trời oi bức.
Tôi cùng mấy người bạn ở quán bar chơi lời thật lòng hay đại mạo hiểm, tôi thua đến vòng thứ tư, không thể uống nữa, không thể tránh được chọn đại mạo hiểm.
Người bạn vỗ tay ồn ào: “Gửi vị trí cho người thứ hai trong wechat, sau đó nói hai chữ “cứu mạng”.
Tôi mở wechat, nhìn thấy tên Chu Khác Nhiên.
Nghĩ đến việc mấy lần trước đi tìm hắn, hắn luôn bình tĩnh lại điềm đạm.