Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Xuất Chúng

Chương 4



“…… Quên đi, tôi uống rượu.”

Tôi đang định cúp điện thoại thì bị bạn bè cướp mất.

“Tất cả mọi người đều qua hai vòng đại mạo hiểm rồi, sao có thể cho cậu uống rượu qua nhiều lần, cậu không gửi thì tôi thay cậu gửi !”

“Chậc – – cậu trả lại điện thoại cho tôi!”

Tôi sốt ruột đứng dậy đi cướp lại, những người bạn bên cạnh lại giống như thông đồng với nhau đè cánh tay của tôi, không cho tôi đứng lên.

Mãi đến hai phút sau, tin nhắn không thể rút lại, bọn họ mới buông tôi ra.

Tôi cầm điện thoại về, không có gì bất ngờ nhìn thấy tên của Chu Khác Nhiên và hộp thoại không có lời hồi đáp nào.

Tự giễu cười cười: “… Các cậu không biết, hắn là cảnh sát sao?”

“Cảnh sát thì sao? Đây là số riêng của hắn, chúng tôi đâu có gọi điện thoại báo cảnh sát.”

Bạn bè lơ đãng,

“Huống chi ngay cả một câu trả lời của hắn cũng không có, nói không chừng căn bản không thấy được, hoặc là thấy được cũng không coi ra gì – – nếu như cậu thật sự lo lắng, thì giải thích với hắn một câu là được.”

“Không cần.”

Tôi ném điện thoại vào trong túi, xách túi nhỏ đứng dậy,

Uống hơi nhiều, tôi ra ngoài hít thở không khí.

Kết quả mới vòng ra khỏi ghế, đụng phải một người.

Hắn còn mặc đồng phục thẳng tắp, bên hông đeo bao súng, vành nón đè thấp, khuôn mặt vốn lạnh lùng càng thêm sắc bén.

Áo sơ mi ngắn tay mùa hè, ống tay áo cùng trên người đều nhiễm lốm đốm vết máu, cánh tay có đường cong cơ bắp đẹp tới cực điểm từ ống tay áo toát ra, bị ánh đèn hơi tối chiếu rọi, có loại cảm giác lạnh thấu xương lại sắc khí nói không nên lời.

Cho dù tôi không quay đầu lại, cũng có thể cảm giác được.

Các bằng hữu vốn đang ầm ĩ ở ghế sau đều yên tĩnh lại.

Chu Khác Nhiên?

Tôi khiếp sợ mở to hai mắt, “Sao anh tới nhanh vậy?!”

“Ở chỗ bên cạnh chấp hành nhiệm vụ, vừa lúc nhiệm vụ kết thúc, nhận được tin nhắn của em, nên liền tới đây nhìn một cái.”

Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua, có lẽ là do dính mùi máu tanh, lạnh lẽo quét qua như mùa đông.

Tôi bị vẻ mặt đó dọa đến chân mềm nhũn trong nháy mắt, chờ phục hồi tinh thần lại, trong lòng không biết là may mắn hay là mất mát nhiều một chút.

“Thật có lỗi, cảnh sát Chu, tôi không phải là cố ý quấy rầy anh.”

Tôi hơi rũ mắt xuống, “Chúng tôi đang chơi trò mạo hiểm thật lòng, thật sự không phải gặp phải nguy hiểm gì.”

“Anh biết.”

Ánh mắt hắn trước sau như một thong dong bình tĩnh, nhìn về phía ánh mắt của tôi, giống như hai hồ nước lạnh lẽo.

Ngược lại làm cho tôi ngẩn người: “Anh biết? Vậy anh còn tới đây?”

Hắn không trả lời, ánh mắt đảo qua phía sau tôi một cái chớp mắt, lại quay lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi:

“Hai ngày trước uống nhiều gọi điện thoại mắng anh, không phải còn gọi tên anh sao?”

Tôi thiếu chút nữa sụp đổ: “Anh có thể đừng nhắc đến chuyện mất mặt này được không… Không phải chứ, Chu Khác Nhiên, anh có ý gì?”

“Nhiệm vụ kết thúc, anh rất muốn gặp em, vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của em, cho nên mới tới.”

Hắn nói xong, hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt nhìn về phía tôi đột nhiên có chút khẩn trương,

“Anh là muốn nói, nếu như lúc trước những lời kia, em không phải chỉ muốn trêu chọc anh, có còn muốn cùng anh yêu đương?”

12

Giấc mơ đến đây liền bị cắt đứt.

Tôi mở mắt và ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn.

Cơn buồn ngủ còn sót lại làm cho đầu óc tôi hỗn loạn, huyệt thái dương còn đang co rút đau đớn.

Nhân viên cửa hàng ngồi bên cạnh lướt đến phỏng vấn trong video, nghe được thanh âm quen thuộc.

“Đội trưởng Chu tuổi còn trẻ cũng đã cầm qua hai lần bằng khen, người lớn lên lại đẹp trai như vậy, vậy mà bây giờ còn độc thân sao?”

Phóng viên vừa nói, vừa đưa micro tới trước mặt Chu Khác Nhiên.

Trong nháy mắt tôi tỉnh táo, mãnh liệt xoay đầu.

Ống kính biến dạng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của Chu Khác Nhiên.

“Đây là video gì?”

Tôi theo bản năng hỏi một câu, nhân viên cửa hàng ngồi bên cạnh quay đầu lại, vội vàng giải thích:

“Bà chủ, chị tỉnh rồi — là buổi tọa đàm do học viện cảnh sát thành phố chúng ta tổ chức, mời một cảnh sát trẻ tuổi lý lịch rất oanh liệt qua diễn thuyết, nghe nói còn là đội trưởng phân cục gì đó.”

“Anh cảnh sát này đẹp trai nha, em nhìn chằm chằm màn hình cũng không dời mắt được, phỏng chừng phóng viên cũng cảm thấy đẹp trai, nhịn không được mà hỏi thêm một chút về vấn đề tình cảm.”

Trong màn hình, Chu Khác Nhiên tiếp tục mở miệng:

“Thật sự mà nói, kỳ thật là tôi đang theo đuổi cô ấy.”

Phóng viên đại khái chỉ thuận miệng nhiều chuyện hai câu, thật sự không ngờ có thể đào ra tiến triển tình cảm, nhất thời hứng thú:

“Đội trưởng Chu đẹp trai như vậy, còn có tinh thần trọng tình trọng nghĩa như vậy, nếu thật sự muốn thổ lộ, có cô gái nào sẽ không đồng ý anh chứ?”

Trả lời cô ấy, là sự im lặng dài đến mười giây.

Trong ống kính, Chu Khác Nhiên khẽ nhếch khóe môi, cười khổ:

“Có thể làm một cảnh sát tốt và làm một người bạn trai tốt là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mãi đến sau này đây tôi mới hiểu được.”

“Tôi sống đến hai mươi tám tuổi, người duy nhất từng thích, chỉ có cô ấy.”

“Nhưng tôi đã làm một số chuyện rất tệ, phụ lòng mong đợi của cô ấy, có lẽ tôi miễn cưỡng cũng được tính là đủ tính cách làm một cảnh sát tốt, nhưng chắc chắn không tính là một người yêu đủ tốt.”

Phóng viên không ngờ hắn lại tung ra một đoạn văn như vậy, có chút sửng sốt.

“Vậy, vậy đội trưởng Chu có muốn mượn cuộc phỏng vấn này để công khai với cô ấy không?”

“Thổ lộ thì không cần…… Vậy sẽ gây áp lực cho cô ấy, cô ấy nên có lựa chọn tốt hơn.”

Chu Khác Nhiên dùng đôi mắt như hồ nước đóng băng nhìn chằm chằm vào ống kính:

“Anh muốn nói không chỉ có chúc phúc, còn có xin lỗi.”

“Không muốn phụ lòng em, đêm hôm đó khiến em đau khổ như vậy.”

Hình ảnh ở chỗ này liền cắt đứt, màn hình tối đi.

Nhân viên cửa hàng quay đầu, rất có vài phần cảm khái nhìn lại, đại khái là chuẩn bị lôi kéo tôi thảo luận hai câu, kết quả trực tiếp kinh ngạc kêu lên:

“Bà chủ sao chị lại khóc?! Quả thật có chút cảm động, nhưng cũng không cảm động như vậy chứ…”

Tôi rút hai tờ khăn giấy đặt trước mắt, lau sạch nước mắt, thuận miệng nói:

“Không có gì, có thể bởi vì tôi chính là loại phụ nữ tương đối nhạy cảm…”

Nói được một nửa, đột nhiên nghẹn lại.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn đẩy cửa kính ra, mang theo gió thổi rung chuông gió.

Anh ta bước nhanh tới, gõ gõ mặt bàn trước mặt tôi, lại cười nói: “Nguyên Nguyên, đã lâu không gặp.”

13

Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Hơn nửa ngày không thể đem bộ dạng ung dung bình tĩnh này của anh ta liên hệ với mối tình đầu Giang Diệp lúc trước dầm mưa chờ ở dưới lầu nhà tôi, khóc lóc cầu xin tôi đừng chia tay.

Nhưng cảm giác quen thuộc rõ ràng lại khiến tôi xác định, đây chính là anh ta.

“Lúc trước không phải anh nói mình quá đau khổ, phải mãi mãi rời khỏi nơi đầy hương tâm này, cho nên ra nước ngoài du học không bao giờ trở lại sao?”

Tôi không nhịn được đứng dậy,

“Làm sao lại về — không đúng, làm sao anh biết tôi ở đây?”

“Nhiều năm như vậy, vẫn rất nhớ em, muốn gặp em, cho nên đã về nước.”

Tay anh ta đút trong túi quần tây, đứng rất thẳng tắp,

“Về phần em ở đâu, anh có thể tìm bạn học lúc trước hỏi thăm.”

Tôi nhíu nhíu mày: “Nhớ tôi làm gì? Tôi nhớ lúc trước ở bên nhau tôi đối với anh cũng không tốt lắm đâu?”

“Làm gì không tốt lắm, là cực kỳ tệ mới đúng nhỉ?”

Giang Diệp cười nhạo một tiếng, “Lúc ấy bởi vì không giúp em cướp được thẻ của căn tin, em vừa mắng vừa một cước đá vào đầu gối anh, tím một mảng.”

Anh ta nhắc tới chuyện này, trong lòng tôi còn có chút ấn tượng còn sót lại.

Bởi vì mấy ngày liền không ăn được cơm niêu tôi thích nhất, mấy ngày đó tôi đều có chút ủ rũ, cả người ỉu xìu.

Giang Diệp đã chủ động xin đi tranh giành số thứ tự, anh ta nói chân cao chạy nhanh, vừa tan học đã xông vào căn tin, nhất định có thể cướp được thẻ.

Kết quả hôm đó trong tiết toán, anh ta và mấy anh em xếp hàng chơi game trong phòng học, hoàn toàn quên mất chuyện đã đồng ý với tôi.

Tôi mang giày da nhỏ, mũi giày cứng muốn chết, một cước đạp lên, đầu gối anh ta bầm tím một mảng lớn, mấy ngày đi đứng đều khập khiễng.

Ngay cả chuẩn bị mấy tuần thi đấu bóng rổ của trường, cũng chỉ có thể làm dự bị ngồi ở ngoài.

Ủy khuất muốn cọ cọ làm nũng với tôi, còn bị tôi vô tình đẩy đầu ra:

“Cút, chuyện cậu chủ động hứa hẹn không làm được, đáng đời cậu.”

Ký ức quá khứ giờ phút này như mây trôi cuốn qua, tôi đột nhiên bất giác ý thức được.

So với lúc mười bảy mười tám tuổi, tính tình tôi bây giờ tốt hơn nhiều.

Kết quả Chu Khác Nhiên vẫn không biết đủ!

Khoan đã — sao tôi lại nhớ tới Chu Khác Nhiên?!

Tôi dùng đầu ngón tay ấn ấn mi tâm, ép bản thân hoàn hồn, nói chuyện với Giang Diệp ngữ khí càng thêm không tốt:

“Tôi đã kém cỏi như vậy mà anh còn nhớ tôi, nhiều năm như vậy còn muốn trở về gặp tôi — anh thích bị ngược đấy à?”

“Có lẽ thật sự anh là như vậy?”

Giang Diệp lại thừa nhận, còn thuận theo nói lên:

“Tóm lại nhiều năm như vậy, người khác thổ lộ với anh, anh cũng không có hứng thú — Hứa Tinh Nguyên, khi đó anh còn nhỏ, vừa biết yêu đã yêu phải em, em lợi hại như vậy, sau này có người khác xuất hiện, anh đều cảm thấy không có ý nghĩa, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

Nhân viên cửa hàng ngồi bên cạnh vểnh tai, càng nghe càng trừng mắt.

Đến cuối cùng, trong ánh mắt nhìn tôi, tràn ngập sùng bái.

Tôi hít sâu một hơi: “Sở thích này của anh quá khác người, nếu không cân nhắc thì lên mạng tìm đồng loại đi — tôi còn có việc, đi trước đây.”

Từ bên cạnh quầy đi ra ngoài, tôi mới đi được vài bước, đã bị Giang Diệp ngăn lại.

“Hứa Tinh Nguyên em rốt cuộc nghe hiểu hay không vậy, anh là đang thổ lộ với em đó!”

Anh ta giữ chặt cổ tay tôi, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi,

“Hiện tại anh thừa kế công ty trong nhà, sự nghiệp thành công, vẫn còn độc thân, đời này chỉ nói chuyện yêu đương với một mình em, thể xác và tinh thần đều sạch sẽ, em không muốn gương vỡ lại lành với anh sao?”

“Anh điên à, trước khi anh tới tìm tôi, bọn họ không nói cho anh biết tôi đã có bạn trai sao?”

“Vậy thì thế nào?”

Giang Diệp cười khẽ một tiếng:

“Đừng nói chỉ là bạn trai, cho dù em kết hôn, anh vẫn muốn ở bên em — Nguyên Nguyên, anh không để ý cái nhìn của ai khác, có thể ở bên em là được.”

14

Giang Diệp con người này, thật sự là có chút điên, còn không có chút đạo đức cuối cùng nào.

Kể từ ngày đó, anh ta bắt đầu chạy đến cửa hàng mỗi ngày để tặng hoa và trang sức.

Thấy tôi không chịu nhận, liền trực tiếp mua đồ trong tiệm.

“Anh có bệnh sao? Chẳng lẽ không cảm thấy mình giống như tiểu tam quấn quít lấy tôi à?”

Tôi không thể nhịn được nữa, mặt lạnh lùng mắng một câu.

Kết quả còn mắng anh ta một tràng sảng khoái: “Nếu em nguyện ý để anh làm tiểu tam của em, anh đương nhiên cũng không có ý kiến.”

Tôi có ý kiến.

Tôi nói, “Tôi cũng không phải cái gì cũng ăn được.”

Giang Diệp lơ đãng nở nụ cười: “Nguyên Nguyên, mỗi ngày anh đều tới tìm em, nhưng chưa từng gặp bạn trai em. Hắn bận rộn như vậy, bận đến mức không có thời gian ở bên em sao?”

Tôi không muốn cùng anh ta nói thêm một chữ, xoay người rời đi.

Giang Diệp đuổi theo, đang định nói gì đó, một bên đột nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Chu Khác Nhiên.

“Hứa Tinh Nguyên.”

Giống như cuộn phim bị ấn nút tạm dừng, động tác của tôi lập tức dừng lại tại chỗ, cứ như vậy nhìn hắn từng bước một đi tới trước mặt.

Từ sau ngày chia tay ở ngoài cửa cục cảnh sát, tôi và Chu Khác Nhiên đã gần một tháng không gặp.

Giờ phút này hắn đột nhiên xuất hiện, cảm xúc đầu tiên trong lòng tôi, dĩ nhiên là vui sướng.

Chỉ cần nhìn thấy hắn, tôi liền cảm thấy vui vẻ.

Chu Khác Nhiên vốn đã cao, tôi đi giày cao gót cũng chỉ vừa vặn đến cằm hắn, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đường cằm hơi căng thẳng của hắn.

Trước khi lý trí ngăn cản tôi, bản năng đã thúc đẩy tôi tiến về phía trước.

“Em……”

Hắn chỉ kịp phun ra một chữ, đã bị tôi bám lấy bả vai, cả người cơ hồ nhanh áp sát trên người hắn.

“Chồng yêu, chúng ta làm hòa đi, đừng cãi nhau nữa được không?”

Hai chữ ngắn gọn, cơ bắp ẩn dưới bàn tay trong nháy mắt liền căng thẳng.

Chu Khác Nhiên rũ mi, có chút không dám tin nhìn tôi, môi giật giật, nhưng không phun ra một chữ nào nữa.

Tôi thuận thế tựa vào lòng hắn, xoay người đi, nhìn Giang Diệp bên cạnh:

“Anh cũng thấy đấy, bạn trai tôi là cảnh sát. Tình cảm thắm thiết, sắp kết hôn, không có chuyện gì thì anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”

Giang Diệp đứng tại chỗ, thần sắc trầm xuống.

Một lát sau, anh ta thở ra một hơi thật dài, không nói một lời xoay người rời đi.

Tại chỗ chỉ còn lại tôi và Chu Khác Nhiên.

Mùa hè nóng bức, áo sơ mi đồng phục ngắn tay trên người bị mồ hôi làm ướt một mảng, ngược lại càng phác họa rõ ràng đường nét cơ bắp.

Bởi vì khoảng cách dán rất gần, một mùi thơm mát trộn lẫn với mùi mồ hôi nhàn nhạt bay vào.

Lập tức khiến tôi nghĩ đến rất nhiều thời khắc không tiện nói ra.

Thể lực của Chu Khác Nhiên quả thực tốt đến đáng sợ.

Tôi bị giày vò đến ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể há miệng dồn dập thở dốc.

Nụ hôn của hắn liền thuận thế bao trùm lên, ngay cả mùi trên người chúng tôi cũng giao hòa cùng một chỗ.

“Đứng vững một chút.”

Hắn kéo bàn tay bủn rủn đến không còn sức lực của tôi, rất tốt bụng kéo kéo sau gáy hắn, để cho tôi có thể ôm càng chặt,

“Cẩn thận ngã.”

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn đen kịt, cùng lốm đốm ánh sáng đèn đường chiếu vào, ở đáy mắt hắn lay động một mảnh ánh sáng mập mờ.

Trong ánh mắt của hắn, còn phản chiếu ra một khoái cảm cực hạn khiến tôi sa đọa.

Giờ phút này tôi rốt cục không thể không thừa nhận, tôi còn muốn Chu Khác Nhiên, còn muốn ở cùng một chỗ với hắn.

Cho dù chỉ là dục vọng sinh lý đơn thuần cũng tốt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...