Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Xuất Chúng

Chương 5



15

Tôi chưa bao giờ ủy khuất chính mình, nghĩ đến cái gì liền lập tức đi làm.

Vì vậy ngẩng đầu lên, nhìn hắn, “Hôm nay anh làm nhiệm vụ đã kết thúc chưa? Hiện tại tôi còn chưa lấy lại tinh thần, đứng cũng không vững, anh có thể đưa tôi về nhà được không?”

Cái cớ này thật sự vụng về.

Chu Khác Nhiên rũ mắt nhìn tôi, cảm xúc trong mắt quay cuồng, lại nhanh chóng yên lặng.

Hắn nói: “Được.”

Sau đó vừa vào cửa nhà tôi.

Ở cửa ra vào quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, tôi xoay người, đem hắn đẩy lên tường, sau đó kiễng chân hôn.

Động tác có chút lỗ mãng, hàm răng đập vào cánh môi mềm mại của hắn, rất nhanh nếm được một tia máu ngọt vị tanh.

Cảm xúc đen tối không rõ trong lòng kích động lên, tôi ngược lại càng hung ác cắn.

Chút sức lực này của tôi thật sự không đủ, Chu Khác Nhiên rất dễ dàng đẩy tôi ra, nhưng hắn chỉ ngoan ngoãn dựa vào người tôi, mặc cho tôi nghịch.

Cho đến khi ngón tay tôi đi xuống và chạm vào khóa kim loại cứng của thắt lưng.

Cổ họng hắn chuyển động hai cái, mãnh liệt đè tay tôi lại:

“…… Em sẽ không hối hận sao?”

“Đó là chuyện sau này hẵng nói đi, hiện tại tôi muốn ngủ với anh — thế nào, cảnh sát Chu, không cho sao?”

Tôi cố ý bày ra vẻ mặt ngả ngớn, giống như trêu chọc chú mèo nhỏ, dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm hắn.

Chu Khác Nhiên trầm mặc hai giây, bỗng nhiên cúi người, ôm ngang cả người tôi.

Trước mắt trời đất quay cuồng.

Tôi lăn trên tấm thảm nhung mềm mại với hắn.

Sắc trời dần tối đi, nụ hôn nóng bỏng của Chu Khác Nhiên một đường dời xuống.

Tay mới đặt lên cúc áo, đã bị tôi đè lại: “Không được cởi.”

Chỉ mặc cái này thôi, tôi thích.

Tựa hồ ngay cả không khí cũng ngưng đọng trong chớp mắt.

Rồi sau đó giống như sóng thần giáng lâm.

Hắn kéo tay tôi lên và đặt nó lên đầu, và những ham muốn ban đầu giống như những cơn mưa nhỏ rơi xuống, đẩy chúng tôi đến gần nhau hơn.

Mà trong quá trình này, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm tôi, giống như hồ nước trong suốt từng chút nhiễm lên màu của tình dục.

Tầm mắt chạm nhau, giống như một nụ hôn sâu quấn quanh linh hồn.

“…… Nguyên Nguyên.”

Hơi thở nóng bỏng của hắn thổ lộ bên tai tôi, “Anh vẫn luôn rất nhớ em.”

Trái tim tôi như bị ong mật đốt qua, lúc đầu chỉ là một chút cảm giác đau đớn bén nhọn, sau đó giống như sóng nước gợn sóng khuếch tán ra ngoài.

Không biết là đau đớn hay là khoái cảm, khóe mắt tôi hiện ra một mảnh ướt át.

Ngay cả chất lỏng hơi lạnh trượt vào sâu bên trong cũng giống như nước mắt.

……

Chờ hết thảy lắng xuống, bóng đêm đã bao trùm.

Tôi nằm trên ngực Chu Khác Nhiên, bình tĩnh khôi phục hô hấp vẫn còn dồn dập.

Hắn vén tóc mai tán loạn ướt đẫm mồ hôi của tôi ra sau tai, hỏi:

“Cho nên hiện tại chúng ta có quan hệ gì?”

Tôi không thể nói được.

Chuyện ngày sinh nhật, không thể bỏ qua trong lòng tôi.

Nhưng tôi lại thật sự thích hắn.

Rối rắm một chút, tôi không lựa chọn nói: “Trước khi bạn trai mới xuất hiện, tôi với anh chơi đùa một chút đi.”

“Nếu không, nói không chừng lúc trước nói dối hành vi vi phạm, tiếp theo sẽ biến thành sự thật.”

“Vì để tôi không có ý nghĩ trái pháp luật như vậy, cảnh sát Chu coi như vì nhân dân hy sinh bản thân một chút đi.”

Lời này thật sự là quá đáng tới cực điểm.

Nhưng Chu Khác Nhiên lại không tức giận.

Hắn gật đầu: “Anh biết rồi.”

Sau đó ôm tôi đi tắm rửa, sấy tóc cho tôi, dỗ tôi ngủ giống như rất nhiều lần trước.

Tôi thức dậy vào ngày hôm sau, một mớ hỗn độn trong phòng tắm và phòng khách được dọn dẹp gọn hằng.

Trên bàn cơm còn có bữa sáng hắn mới làm xong, cùng một tấm thẻ lương lẳng lặng nằm ở bên cạnh đĩa.

16

Sau khi Du Du biết chuyện này, tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Cô ấy cố ý chạy tới hỏi tôi: “Cho nên cậu cùng cảnh sát Chu tính quay lại sao?”

Tôi cắn ống hút trà sữa, kinh ngạc nói: “… Cũng không hẳn.”

Tôi không nghĩ ra, bởi vì ngày sinh nhật, còn có chuyện ngày hôm sau tôi vẫn rất để ý.

Nhưng tôi lại thích hắn.

Du Du ăn xong miếng tiramisu cuối cùng trên đĩa, sau đó mở miệng:

“Nguyên Nguyên, mình đã từng nói với cậu chưa, thật ra chú mình và cảnh sát Chu có thể coi là là nửa đồng nghiệp — chú ấy là lính cứu hỏa.”

“Từ khi mình có trí nhớ, cũng rất ít gặp chú ấy, nghe nói mợ mình cùng bác gái bên kia cũng giống nhau. Giao thừa hàng năm hai người bọn họ đều là tới nhà mình cùng nhau đón Tết.”

“Cậu phải nghĩ kỹ, nếu như cậu quay lại với hắn, chuyện ngày sinh nhật cậu, có lẽ tương lai còn có thể phát sinh, thậm chí không chỉ một lần hai lần. Cũng không thể nói là thay đổi hay không, chỉ có thích hợp hay không thích hợp.”

“…… Mình biết.”

Tôi thở dài một hơi, nhìn cô ấy, “Tới đâu hay tới đó, cậu cũng biết, mình thay lòng đổi dạ rất nhanh. Một khi thật sự không thích, thì mãi mãi không có khả năng hồi tâm chuyển ý.”

“Cho nên nói không chừng rất nhanh, mình sẽ thật sự không thích Chu Khác Nhiên nữa.”

Chu Khác Nhiên vẫn bề bộn nhiều việc, tôi cũng không thể mỗi ngày nhìn thấy hắn.

Thật ra Giang Diệp, sau ngày hôm đó anh ta lại đến tìm tôi vài lần.

Cuối cùng Chu Khác Nhiên tự mình tới cửa tìm anh ta nói chuyện một hồi.

Kể từ đó, người đàn ông này đã biến mất khỏi thế giới của tôi.

Tôi thật sự tò mò, nhịn không được hỏi Chu Khác Nhiên: “Rốt cuộc anh đã nói gì với anh ta?”

Lúc đầu Chu Khác Nhiên không chịu nói, sau đó bị tôi quấn lấy không còn cách nào, mới nói: “Anh nói cho anh ta biết, phá hoại hôn nhân của cảnh sát là phạm pháp.”

Lúc nói những lời này bên tai hắn đều đỏ lên.

Tôi ngẩn người: “Đó không phải là hù dọa sao?”

“…… Ừ.”

Hắn tiến lại gần, hôn tôi, khẽ lẩm bẩm trên môi tôi,

“Anh ta ở nước ngoài rất nhiều năm, có lẽ anh ta cũng không phân biệt được sự khác biệt.”

Thật có đạo lý.

Nhưng tôi nhanh chóng không còn thời gian để nghĩ về Giang Diệp nữa.

Bởi vì bị Chu Khác Nhiên hôn đến thở hồng hộc, ngón tay bám vào vạt áo hắn đều mềm nhũn.

Hắn còn rất tốt bụng lau đi nước mắt ở đuôi mắt tôi, ở khoảng cách rất gần nhìn chăm chú vào mắt tôi: “Ngày mai anh nghỉ phép.”

“Thì?”

Tôi nhìn hắn, nhất thời không thể hiểu được ý tứ trong lời này.

Kết quả hắn cởi cà vạt đưa cho tôi.

“Lần trước em nói, muốn anh hoàn toàn giao bản thân cho em, do em khống chế.”

“Cho nên tối nay, em muốn chơi thế nào cũng được.”

17

Cuộc sống cứ như vậy tiến về phía trước.

Tôi luôn nhớ đó là một ngày tháng 8.

Cả thành phố oi bức khó chịu, mưa to liên tục mấy ngày, dẫn đến lũ lụt.

Bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, khi dòng nước lớn chảy qua, tôi đang mang theo hai túi mua sắm lớn từ thang máy chạy ra.

Khi trải qua tai nạn bất ngờ này, rất khó tưởng tượng ra cảm giác tuyệt vọng và bất lực trong nháy mắt đó.

Phía trước ầm ầm một tiếng vang thật lớn, dòng nước ngập cuốn theo khung thép khổng lồ trôi nổi xông tới.

Ngàn cân treo sợi tóc, tôi cũng không biết mình đang nghĩ cái gì.

Chỉ kịp vứt bỏ túi mua sắm trong tay, đẩy cô bé phía trước sang một bên.

Đã bị khung thép và dòng nước cuốn trở vào trong thang máy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...