Xuyên Không Thành Bích Dao, Nối Tiếp Duyên Với Quỷ Lệ
Chương 33: Tôi đang đợi cô !
Triết Minh không nói cho Tiểu Nhã biết mình đã gặp Đạo Huyền:
- Để anh đưa em về, ba mẹ em lo cho em lắm.
Nói là đưa nó về nhưng đi được nửa đường hắn lại dừng bên đường:
- Sao thế?
- Tiểu Nhã!
- ừ...
- Tôi thích em!
- Ừ. Hử?
Nó nghĩ có thể là xe hết xăng hay bị hỏng gì chẳng hạn, nhưng hắn lại nói ra lời đó khiến nó hơi dao động. "gì chứ, hắn thích mình á? Chẳng phải hắn nhớ lại quá khứ rồi sao? Nếu nhớ lại rồi thì nên cổ vũ mình với Tiểu Phàm chứ?"
- Anh... anh nói gì, tôi nghe không rõ. Tôi...tôi tự bắt xe về được.
Nó vừa nói vừa gỡ dây an toàn ra, chưa kịp mở cửa xe thì đã bị Triết Minh kéo lại. Hắn áp sát mặt nó:
- Tôi nói thật đấy. Chúng ta nên quên hết kiếp trước đi được không?
Khoảng cách cả hai càng lúc càng gần, thực ra Triết Minh rất tốt, nhưng trong lòng đã có một người thì trừ khi quên đi nếu không cũng không thể chứa thêm người khác. Tiểu Nhã nghiêng đầu qua một bên tránh né nụ hôn của hắn.
- Thư Thư, huynh đã nhớ lại kiếp trước thì huynh cũng biết tình cảm muội dành cho Tiểu Phàm vĩnh viễn không thể thay đổi. Hơn nữa muội nợ huynh ấy quá nhiều!
Đúng, nó nợ hắn nhiều lắm, nhất là cái ngày hôn lễ. Lẽ ra lúc đó nó không nên nhận nó là Bích Dao, như thế hắn không cần đau thêm lần nữa.
Triết Minh hôn nhẹ lên má nó, trở lại ghế ngồi hắn tiếp tục lái xe:
- Nếu em cần thời gian, tôi có thể chờ!
Chờ em quên đi được hắn....
Sau cái ngày tỏ tình, Triết Minh vẫn đi tìm nó như mọi khi, nhưng không khí giữa hai người trở nên nặng nề hơn trước rất nhiều. Tiểu Nhã tiếp tục trở lại đi học, đến trường ai ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khác vì có bạn trai giàu có là Triết Minh.
Trưa đến, Triết Minh gọi điện cho Tiểu Nhã nói nay bên công ty có việc không đón nó được. Nó cũng chỉ ừ ừ cho qua.
Vừa ra đến cổng trường, nó thấy cả đám nữ sinh đang vây quanh cổng trường:
- Bọn họ làm gì thế nhỉ, có minh tinh đến à?
Tiểu Linh vừa nói vừa tò mò kéo Tiểu Nhã đi.
- Thôi, cậu đi xem một mình đi. Mình về đây.
Tiểu Linh lúc này chẳng thèm để ý đến Tiểu Nhã nữa, hai mắt sáng ngời:
- Oa, là Lý Phong của tập đoàn G kìa, đẹp trai quá
Tiếng Tiểu Linh to quá khiến Tiểu Nhã dừng chân, Tiểu Phàm! Nó cười vui vẻ rồi chen đến chỗ Tiểu Linh:
- Không phải, cậu vừa nói là về trước sao?
Lần này đến lượt Tiểu Nhã ngó lơ Tiểu Linh. Lý Phong đứng ở trước cổng trường mới một lúc mà cảm thấy ngột ngạt, hắn định đi về nhưng nghĩ đến quần áo của Tiểu Nhã để chỗ hắn khá bất tiện, ngộ nhỡ Triết Minh hiểu lầm thì sao?
- Tiểu....Lý Phong!
Tiểu Nhã vừa nói vừa chen lên trước vẫy tay với hắn, nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ cản lại. Lý Phong thấy nó đang bị đám nữ sinh xô đẩy đến mức ngã xuống đất, kính cận cũng rơi bị dẫm gãy.
Hắn vội chạy đến đỡ nó đứng lên:
- Cô không sao chứ?
Mất kính, Tiểu Nhã lại nhìn mọi thứ xung quanh mờ đi rất nhiều, không thấy rõ khuôn mặt hắn nữa.
- Tôi không sao. Anh ở đây tìm ai à?
- Tôi đợi cô tan học!
- Để anh đưa em về, ba mẹ em lo cho em lắm.
Nói là đưa nó về nhưng đi được nửa đường hắn lại dừng bên đường:
- Sao thế?
- Tiểu Nhã!
- ừ...
- Tôi thích em!
- Ừ. Hử?
Nó nghĩ có thể là xe hết xăng hay bị hỏng gì chẳng hạn, nhưng hắn lại nói ra lời đó khiến nó hơi dao động. "gì chứ, hắn thích mình á? Chẳng phải hắn nhớ lại quá khứ rồi sao? Nếu nhớ lại rồi thì nên cổ vũ mình với Tiểu Phàm chứ?"
- Anh... anh nói gì, tôi nghe không rõ. Tôi...tôi tự bắt xe về được.
Nó vừa nói vừa gỡ dây an toàn ra, chưa kịp mở cửa xe thì đã bị Triết Minh kéo lại. Hắn áp sát mặt nó:
- Tôi nói thật đấy. Chúng ta nên quên hết kiếp trước đi được không?
Khoảng cách cả hai càng lúc càng gần, thực ra Triết Minh rất tốt, nhưng trong lòng đã có một người thì trừ khi quên đi nếu không cũng không thể chứa thêm người khác. Tiểu Nhã nghiêng đầu qua một bên tránh né nụ hôn của hắn.
- Thư Thư, huynh đã nhớ lại kiếp trước thì huynh cũng biết tình cảm muội dành cho Tiểu Phàm vĩnh viễn không thể thay đổi. Hơn nữa muội nợ huynh ấy quá nhiều!
Đúng, nó nợ hắn nhiều lắm, nhất là cái ngày hôn lễ. Lẽ ra lúc đó nó không nên nhận nó là Bích Dao, như thế hắn không cần đau thêm lần nữa.
Triết Minh hôn nhẹ lên má nó, trở lại ghế ngồi hắn tiếp tục lái xe:
- Nếu em cần thời gian, tôi có thể chờ!
Chờ em quên đi được hắn....
Sau cái ngày tỏ tình, Triết Minh vẫn đi tìm nó như mọi khi, nhưng không khí giữa hai người trở nên nặng nề hơn trước rất nhiều. Tiểu Nhã tiếp tục trở lại đi học, đến trường ai ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khác vì có bạn trai giàu có là Triết Minh.
Trưa đến, Triết Minh gọi điện cho Tiểu Nhã nói nay bên công ty có việc không đón nó được. Nó cũng chỉ ừ ừ cho qua.
Vừa ra đến cổng trường, nó thấy cả đám nữ sinh đang vây quanh cổng trường:
- Bọn họ làm gì thế nhỉ, có minh tinh đến à?
Tiểu Linh vừa nói vừa tò mò kéo Tiểu Nhã đi.
- Thôi, cậu đi xem một mình đi. Mình về đây.
Tiểu Linh lúc này chẳng thèm để ý đến Tiểu Nhã nữa, hai mắt sáng ngời:
- Oa, là Lý Phong của tập đoàn G kìa, đẹp trai quá
Tiếng Tiểu Linh to quá khiến Tiểu Nhã dừng chân, Tiểu Phàm! Nó cười vui vẻ rồi chen đến chỗ Tiểu Linh:
- Không phải, cậu vừa nói là về trước sao?
Lần này đến lượt Tiểu Nhã ngó lơ Tiểu Linh. Lý Phong đứng ở trước cổng trường mới một lúc mà cảm thấy ngột ngạt, hắn định đi về nhưng nghĩ đến quần áo của Tiểu Nhã để chỗ hắn khá bất tiện, ngộ nhỡ Triết Minh hiểu lầm thì sao?
- Tiểu....Lý Phong!
Tiểu Nhã vừa nói vừa chen lên trước vẫy tay với hắn, nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ cản lại. Lý Phong thấy nó đang bị đám nữ sinh xô đẩy đến mức ngã xuống đất, kính cận cũng rơi bị dẫm gãy.
Hắn vội chạy đến đỡ nó đứng lên:
- Cô không sao chứ?
Mất kính, Tiểu Nhã lại nhìn mọi thứ xung quanh mờ đi rất nhiều, không thấy rõ khuôn mặt hắn nữa.
- Tôi không sao. Anh ở đây tìm ai à?
- Tôi đợi cô tan học!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương