Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Chương 152: Người giàu nhất mạt thế (17)
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hệ thống chiếu sáng của căn cứ không bao trùm được toàn bộ, một số ngõ nhỏ hẻo lánh, đen kịt một mảng.
Có một bóng người gầy yếu nhanh chóng chạy tới, ở phía sau bóng người kia, có hai thân ảnh đang đuổi theo.
Hiển nhiên người phía trước bị dọa sợ, nên bắt đầu hoảng hốt chạy loạn.
Không thể nhìn thấy đường, nên giẫm phải mặt đất gập ghềnh, thân thể không duy trì được cân bằng, ngã thẳng xuống đất.
Người ngã sấp xuống theo bản năng ngẩng đầu lên, trong tia sáng yếu ớt, có một người đứng bên cạnh, trong tay còn cầm theo một thứ như là vải rách.
Cô ấy chậm chạp quay đầu nhìn qua, như thể trong nháy mắt đó, chân dung của ác ma hiển lộ ra ngoài, sự sợ hãi ngập tràn ập tới làm người ta ngạt thở.
"A..."
Tiếng kêu ngắn ngủi bị người ta cắt đứt, người đuổi theo bịt miệng người kia lại.
"Ôi em gái nhỏ, đừng kêu, đừng kêu, lát nữa ca ca cho em kêu thoải mái!"
Sau đó là âm thanh đầy ác ý vang lên.
"Ngô..." Cô gái bị bịt miệng nhìn sang hướng bên kia lần nữa, nhưng ở đó đã chẳng còn thứ gì cả
Chỉ có một bức tường, vây quanh ngõ nhỏ yên tĩnh, tràn ngập bóng tối.
Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ấy.
"Ngoan, để ca ca thoải mái một chút."
Hai người kia gấp gáp kéo quần áo trên người cô gái, cô gái bị bịt miệng, tay chân bị đè chặt, đôi mắt đẫm nước ngập tràn tuyệt vọng.
Xoẹt xoẹt ——
Âm thanh của quần áo bị xé rách, giống như âm nhạc mở màn cho sự sợ hãi.
Thân thể bại lộ trong không khí tạo ra cảm giác không an toàn, và nam nhân đụng vào mang đến sự buồn nôn, tất cả những điều đó làm cô gái càng tuyệt vọng hơn nữa.
Vào lúc người đàn ông muốn cởi quần cô, thì lực đạo đè ép trên người cô bỗng nhiên buông lỏng.
"Ai đó!" Một người đàn ông trong đó hướng về phía bóng tối khẽ quát một tiếng.
Cô gái nằm trên mặt đất, rất dễ dàng nhìn thấy bên kia.
Trong ngõ hẻm tối mù có một bóng người tinh tế đi tới.
Tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần.
Ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể phác hoạ ra hình dáng của thân ảnh kia, làm cho người ta cảm thấy đó là một cô gái.
Cô đứng cách bọn họ mấy mét, hai tay tự nhiên đút trong túi, dường như đang hờ hững nhìn sang bên này.
"Ôi, hôm nay vận khí thật tốt, còn có một người phụ nữ tự đưa tới cửa." Nam nhân Giáp đè lên người cô gái nháy mắt với đồng bọn.
Đồng bọn cười quái dị hai tiếng, xoa xoa tay tiến lên: "Không ai nói cho các cô biết, không nên một mình đến những chỗ như thế này sao? Rất nguy hiểm."
"Ồ."
Thanh âm thanh thúy như ngọc rạch phá bóng tối.
Làm người ta có khao khát thấy được, chủ nhân của thanh âm này tuyệt sắc đến cỡ nào.
"Chúng mày chặn đường."
"Chặn đường?" Nam nhân Ất cười ha ha đi qua: "Vậy em cầu xin đi, anh trai sẽ nhường đường cho em."
"Tao không có anh trai."
"... Ha ha ha, lập tức sẽ có." Nam nhân Ất tới gần, vươn tay muốn sờ một chút.
Răng rắc ——
Cổ tay của nam nhân Ất bị nắm chặt, bẻ ra ngoài, âm thanh thanh lãnh vang lên: "Không có."
Nói hươu nói vượn!
Cỡ như mi mà cũng đòi làm anh trai ta!
"Mẹ!"
Nam nhân Ất bị đau, trong tay phát động dị năng, hỏa diễm cuồn cuộn bay về phía Sơ Tranh.
Ánh lửa sáng lên, nam nhân Ất lập tức thấy rõ dung nhan cô gái.
Tóc dài xõa trên vai, da thịt trắng nõn, tựa như dương chi bạch ngọc, tinh tế ôn nhuận, lại lộ ra ánh sáng.
Đôi mắt lạnh nhạt dừng ở hư không, không nhìn ai cả, dường như không thèm để bọn họ vào mắt.
Quanh thân cô gái lộ ra một cỗ hàn khí mát lạnh.
Như một ngọn núi tuyết, thanh lãnh lịch sự, lại giống như sương mù buổi ban mai, cực kỳ khó nắm bắt.
Nam nhân Ất nhìn đến ngây người.
Thật xinh đẹp!
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, sau lưng nam nhân Ất đột ngột dâng lên một trận ý lạnh.
Cổ tay bị cô gái nắm lấy, phảng phất như có băng tuyết, làm đông cứng cánh tay gã.
Ánh lửa vừa xuất hiện chỉ lấp lóe một chút rồi biến mất.
"A!"
Trong bóng tối vang lên tiếng kêu to của nam nhân Ất.
Cô gái dựng thẳng ngón tay lên, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn chằm chằm: "Đừng kêu, rất ồn ào."
Nỗi sợ hãi ào ào cuốn tới, nam nhân Ất như bị bóp chặt yết hầu, rốt cuộc không phát ra được chút âm thanh nào nữa.
Nam nhân Giáp trơ mắt nhìn nam nhân Ất như bị gió thổi bay, biến mất ngay trước mặt gã.
Còn có bột phấn phiêu tán qua.
Bột phấn này là gì, không cần nói thì nam nhân Giáp cũng biết.
Gã bị dọa đến mức ngã từ trên người cô gái đang bị gã chế phục xuống, giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm, gã dùng cả tay cả chân, bò như điên về phía bên ngoài ngõ nhỏ.
Sơ Tranh không đuổi theo, cô xoay người nhặt một bộ quần áo, ném lên người cô gái trên mặt đất.
Cô gái bỗng nhiên hoàn hồn, dùng quần áo bọc lấy thân thể, run lẩy bẩy.
Sơ Tranh đạm mạc đi qua bên người cô ấy.
Đáy mắt cô gái đầy vẻ hoảng sợ nhìn cô, không biết là đối với cô, hay là đối với chuyện vừa xảy ra.
Vừa rồi người kia, cứ như vậy tan biến ngay trước mặt cô gái...
Mắt thấy Sơ Tranh càng đi càng xa, cô gái quay đầu, dò xét bốn phía, cuối cùng cắn răng.
"Chờ... Chờ một chút." Sơ Tranh đi được một đoạn, âm thanh của cô gái như con nai bị kinh sợ truyền đến: "Cô có thể... đưa... đưa tôi về nhà không? Tôi sẽ trả thù lao cho cô."
Cô ấy như thế này, không thể trở về nơi mình ở một mình được.
Những người như lúc nãy, ở trong căn cứ này nhiều vô số kể.
Cô gái cũng biết Sơ Tranh có lẽ không an toàn, nhưng cô cũng giống như mình, là con gái, vừa rồi cũng coi như cứu mình, nên có lẽ...
Cô ấy đánh cược thành công chứ?
Sơ Tranh chỉ quay đầu nhìn một cái, không lên tiếng, nhưng cô gái đã đứng dậy, chạy về phía cô.
"Tôi sẽ trả cho cô thật nhiều thù lao, thật đấy, chỉ cần cô đưa tôi về thôi." Cô gái run rẩy cầu khẩn: "Cầu xin cô."
Sơ Tranh không tình nguyện xen vào việc của người khác, cô trầm mặc đi về phía trước.
Cô gái thấy Sơ Tranh không đáp, thì hơi do dự.
Nhưng hoàn cảnh tối tăm xung quanh thúc giục cô đuổi theo.
Cô gái chỉ có thể dựa vào bản năng mà đuổi theo.
Sơ Tranh đi phía trước, cô gái theo sát phía sau, vẻn vẹn chỉ cách nhau nửa mét.
Cô gái muốn nói chuyện với Sơ Tranh, nhưng lại không biết nên nói gì.
Không biết qua bao lâu, hoàn cảnh yên tĩnh dần dần bị tiếng nói chuyện, tiếng cãi vã, và tiếng đánh nhau kỳ quái thay thế.
Chợ đêm ở ngay phía trước.
"Tôi tên là Phương Dư." Cô gái lấy dũng khí, đi theo Sơ Tranh bước vào nơi ồn ào náo động, dẫm lên tiếng ồn, cô cảm giác như vừa đi từ địa ngục về đến nhân gian.
Thần sắc Phương Dư hòa hoãn lại, cẩn thận mở miệng: "Cái người vừa rồi..."
"Chết rồi."
Trên hàng mi của Phương Dư còn mang theo nước mắt, Sơ Tranh trả lời, rõ ràng làm cô ấy rất kinh ngạc.
Dĩ nhiên không phải vì đáp án đã chết này, mà là vì cô ấy không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ nói chuyện với mình...
"Là... dị năng sao?" Cô không nhìn thấy thi thể của người kia.
Phương Dư nghĩ đến dị năng, dường như cũng không có gì không đúng.
Sơ Tranh không nói nữa.
Nói chuyện mệt mỏi quá.
Cô vừa mới động thủ giải quyết hai tên theo dõi mình, còn thuận tay xử lý một tên cặn bã của xã hội có ý đồ làm nhục hoàng hoa khuê nữ nhà người ta, và còn dám chặn đường đi của cô.
Cô cảm thấy mình quá tuyệt vời.
Nhưng mà mệt mỏi quá, thật là phiền phức.
Đám người xung quanh ồn ào kích động, mang đến dũng khí cho Phương Dư, cô ấy bắt đầu nói chuyện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghe một đống lời dông dài, mới nắm được tin tức cơ bản của Phương Dư.
Phương Dư, mười tám tuổi, là con gái của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó trong căn cứ, bởi vì cãi nhau với cha nên bỏ nhà ra đi, không ngờ lại bị lạc đường, còn phát hiện bị người ta theo dõi, nên hoảng hốt chạy loạn, rồi chạy đến một nơi vắng vẻ.
Thế nên thật sự nói cho mọi người biết này.
Dưới bất kỳ tình huống gì, cũng không nên vọng động mà chạy đến một nơi lạ lẫm.
Bởi nguy hiểm sẽ không vì sự xúc động ngu dốt của bạn mà dừng lại.
Cũng như tội phạm sẽ không bởi vì bạn là một con nhóc yếu ớt đáng thương mà đồng tình đâu.
***
Số nhỏ nhất được chọn là 5 (nàng nói 5 thế giới nhưng ta chỉ ghi nhận số 5 thôi 🤣), nhưng vì các nàng comment rất nhiệt tình, nên ta quyết định up luôn 9 chương ☺
Cảm ơn các nàng rất nhiều 😍
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Hệ thống chiếu sáng của căn cứ không bao trùm được toàn bộ, một số ngõ nhỏ hẻo lánh, đen kịt một mảng.
Có một bóng người gầy yếu nhanh chóng chạy tới, ở phía sau bóng người kia, có hai thân ảnh đang đuổi theo.
Hiển nhiên người phía trước bị dọa sợ, nên bắt đầu hoảng hốt chạy loạn.
Không thể nhìn thấy đường, nên giẫm phải mặt đất gập ghềnh, thân thể không duy trì được cân bằng, ngã thẳng xuống đất.
Người ngã sấp xuống theo bản năng ngẩng đầu lên, trong tia sáng yếu ớt, có một người đứng bên cạnh, trong tay còn cầm theo một thứ như là vải rách.
Cô ấy chậm chạp quay đầu nhìn qua, như thể trong nháy mắt đó, chân dung của ác ma hiển lộ ra ngoài, sự sợ hãi ngập tràn ập tới làm người ta ngạt thở.
"A..."
Tiếng kêu ngắn ngủi bị người ta cắt đứt, người đuổi theo bịt miệng người kia lại.
"Ôi em gái nhỏ, đừng kêu, đừng kêu, lát nữa ca ca cho em kêu thoải mái!"
Sau đó là âm thanh đầy ác ý vang lên.
"Ngô..." Cô gái bị bịt miệng nhìn sang hướng bên kia lần nữa, nhưng ở đó đã chẳng còn thứ gì cả
Chỉ có một bức tường, vây quanh ngõ nhỏ yên tĩnh, tràn ngập bóng tối.
Giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của cô ấy.
"Ngoan, để ca ca thoải mái một chút."
Hai người kia gấp gáp kéo quần áo trên người cô gái, cô gái bị bịt miệng, tay chân bị đè chặt, đôi mắt đẫm nước ngập tràn tuyệt vọng.
Xoẹt xoẹt ——
Âm thanh của quần áo bị xé rách, giống như âm nhạc mở màn cho sự sợ hãi.
Thân thể bại lộ trong không khí tạo ra cảm giác không an toàn, và nam nhân đụng vào mang đến sự buồn nôn, tất cả những điều đó làm cô gái càng tuyệt vọng hơn nữa.
Vào lúc người đàn ông muốn cởi quần cô, thì lực đạo đè ép trên người cô bỗng nhiên buông lỏng.
"Ai đó!" Một người đàn ông trong đó hướng về phía bóng tối khẽ quát một tiếng.
Cô gái nằm trên mặt đất, rất dễ dàng nhìn thấy bên kia.
Trong ngõ hẻm tối mù có một bóng người tinh tế đi tới.
Tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần.
Ánh sáng yếu ớt, chỉ có thể phác hoạ ra hình dáng của thân ảnh kia, làm cho người ta cảm thấy đó là một cô gái.
Cô đứng cách bọn họ mấy mét, hai tay tự nhiên đút trong túi, dường như đang hờ hững nhìn sang bên này.
"Ôi, hôm nay vận khí thật tốt, còn có một người phụ nữ tự đưa tới cửa." Nam nhân Giáp đè lên người cô gái nháy mắt với đồng bọn.
Đồng bọn cười quái dị hai tiếng, xoa xoa tay tiến lên: "Không ai nói cho các cô biết, không nên một mình đến những chỗ như thế này sao? Rất nguy hiểm."
"Ồ."
Thanh âm thanh thúy như ngọc rạch phá bóng tối.
Làm người ta có khao khát thấy được, chủ nhân của thanh âm này tuyệt sắc đến cỡ nào.
"Chúng mày chặn đường."
"Chặn đường?" Nam nhân Ất cười ha ha đi qua: "Vậy em cầu xin đi, anh trai sẽ nhường đường cho em."
"Tao không có anh trai."
"... Ha ha ha, lập tức sẽ có." Nam nhân Ất tới gần, vươn tay muốn sờ một chút.
Răng rắc ——
Cổ tay của nam nhân Ất bị nắm chặt, bẻ ra ngoài, âm thanh thanh lãnh vang lên: "Không có."
Nói hươu nói vượn!
Cỡ như mi mà cũng đòi làm anh trai ta!
"Mẹ!"
Nam nhân Ất bị đau, trong tay phát động dị năng, hỏa diễm cuồn cuộn bay về phía Sơ Tranh.
Ánh lửa sáng lên, nam nhân Ất lập tức thấy rõ dung nhan cô gái.
Tóc dài xõa trên vai, da thịt trắng nõn, tựa như dương chi bạch ngọc, tinh tế ôn nhuận, lại lộ ra ánh sáng.
Đôi mắt lạnh nhạt dừng ở hư không, không nhìn ai cả, dường như không thèm để bọn họ vào mắt.
Quanh thân cô gái lộ ra một cỗ hàn khí mát lạnh.
Như một ngọn núi tuyết, thanh lãnh lịch sự, lại giống như sương mù buổi ban mai, cực kỳ khó nắm bắt.
Nam nhân Ất nhìn đến ngây người.
Thật xinh đẹp!
Nhưng ý nghĩ này vừa hiện lên, sau lưng nam nhân Ất đột ngột dâng lên một trận ý lạnh.
Cổ tay bị cô gái nắm lấy, phảng phất như có băng tuyết, làm đông cứng cánh tay gã.
Ánh lửa vừa xuất hiện chỉ lấp lóe một chút rồi biến mất.
"A!"
Trong bóng tối vang lên tiếng kêu to của nam nhân Ất.
Cô gái dựng thẳng ngón tay lên, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn chằm chằm: "Đừng kêu, rất ồn ào."
Nỗi sợ hãi ào ào cuốn tới, nam nhân Ất như bị bóp chặt yết hầu, rốt cuộc không phát ra được chút âm thanh nào nữa.
Nam nhân Giáp trơ mắt nhìn nam nhân Ất như bị gió thổi bay, biến mất ngay trước mặt gã.
Còn có bột phấn phiêu tán qua.
Bột phấn này là gì, không cần nói thì nam nhân Giáp cũng biết.
Gã bị dọa đến mức ngã từ trên người cô gái đang bị gã chế phục xuống, giống như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng lắm, gã dùng cả tay cả chân, bò như điên về phía bên ngoài ngõ nhỏ.
Sơ Tranh không đuổi theo, cô xoay người nhặt một bộ quần áo, ném lên người cô gái trên mặt đất.
Cô gái bỗng nhiên hoàn hồn, dùng quần áo bọc lấy thân thể, run lẩy bẩy.
Sơ Tranh đạm mạc đi qua bên người cô ấy.
Đáy mắt cô gái đầy vẻ hoảng sợ nhìn cô, không biết là đối với cô, hay là đối với chuyện vừa xảy ra.
Vừa rồi người kia, cứ như vậy tan biến ngay trước mặt cô gái...
Mắt thấy Sơ Tranh càng đi càng xa, cô gái quay đầu, dò xét bốn phía, cuối cùng cắn răng.
"Chờ... Chờ một chút." Sơ Tranh đi được một đoạn, âm thanh của cô gái như con nai bị kinh sợ truyền đến: "Cô có thể... đưa... đưa tôi về nhà không? Tôi sẽ trả thù lao cho cô."
Cô ấy như thế này, không thể trở về nơi mình ở một mình được.
Những người như lúc nãy, ở trong căn cứ này nhiều vô số kể.
Cô gái cũng biết Sơ Tranh có lẽ không an toàn, nhưng cô cũng giống như mình, là con gái, vừa rồi cũng coi như cứu mình, nên có lẽ...
Cô ấy đánh cược thành công chứ?
Sơ Tranh chỉ quay đầu nhìn một cái, không lên tiếng, nhưng cô gái đã đứng dậy, chạy về phía cô.
"Tôi sẽ trả cho cô thật nhiều thù lao, thật đấy, chỉ cần cô đưa tôi về thôi." Cô gái run rẩy cầu khẩn: "Cầu xin cô."
Sơ Tranh không tình nguyện xen vào việc của người khác, cô trầm mặc đi về phía trước.
Cô gái thấy Sơ Tranh không đáp, thì hơi do dự.
Nhưng hoàn cảnh tối tăm xung quanh thúc giục cô đuổi theo.
Cô gái chỉ có thể dựa vào bản năng mà đuổi theo.
Sơ Tranh đi phía trước, cô gái theo sát phía sau, vẻn vẹn chỉ cách nhau nửa mét.
Cô gái muốn nói chuyện với Sơ Tranh, nhưng lại không biết nên nói gì.
Không biết qua bao lâu, hoàn cảnh yên tĩnh dần dần bị tiếng nói chuyện, tiếng cãi vã, và tiếng đánh nhau kỳ quái thay thế.
Chợ đêm ở ngay phía trước.
"Tôi tên là Phương Dư." Cô gái lấy dũng khí, đi theo Sơ Tranh bước vào nơi ồn ào náo động, dẫm lên tiếng ồn, cô cảm giác như vừa đi từ địa ngục về đến nhân gian.
Thần sắc Phương Dư hòa hoãn lại, cẩn thận mở miệng: "Cái người vừa rồi..."
"Chết rồi."
Trên hàng mi của Phương Dư còn mang theo nước mắt, Sơ Tranh trả lời, rõ ràng làm cô ấy rất kinh ngạc.
Dĩ nhiên không phải vì đáp án đã chết này, mà là vì cô ấy không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ nói chuyện với mình...
"Là... dị năng sao?" Cô không nhìn thấy thi thể của người kia.
Phương Dư nghĩ đến dị năng, dường như cũng không có gì không đúng.
Sơ Tranh không nói nữa.
Nói chuyện mệt mỏi quá.
Cô vừa mới động thủ giải quyết hai tên theo dõi mình, còn thuận tay xử lý một tên cặn bã của xã hội có ý đồ làm nhục hoàng hoa khuê nữ nhà người ta, và còn dám chặn đường đi của cô.
Cô cảm thấy mình quá tuyệt vời.
Nhưng mà mệt mỏi quá, thật là phiền phức.
Đám người xung quanh ồn ào kích động, mang đến dũng khí cho Phương Dư, cô ấy bắt đầu nói chuyện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghe một đống lời dông dài, mới nắm được tin tức cơ bản của Phương Dư.
Phương Dư, mười tám tuổi, là con gái của một vị lãnh đạo cấp cao nào đó trong căn cứ, bởi vì cãi nhau với cha nên bỏ nhà ra đi, không ngờ lại bị lạc đường, còn phát hiện bị người ta theo dõi, nên hoảng hốt chạy loạn, rồi chạy đến một nơi vắng vẻ.
Thế nên thật sự nói cho mọi người biết này.
Dưới bất kỳ tình huống gì, cũng không nên vọng động mà chạy đến một nơi lạ lẫm.
Bởi nguy hiểm sẽ không vì sự xúc động ngu dốt của bạn mà dừng lại.
Cũng như tội phạm sẽ không bởi vì bạn là một con nhóc yếu ớt đáng thương mà đồng tình đâu.
***
Số nhỏ nhất được chọn là 5 (nàng nói 5 thế giới nhưng ta chỉ ghi nhận số 5 thôi 🤣), nhưng vì các nàng comment rất nhiệt tình, nên ta quyết định up luôn 9 chương ☺
Cảm ơn các nàng rất nhiều 😍
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương