Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 61
Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo bị gọi tên, theo bản năng chui rúc vào trong đám người, ánh mắt không khỏi nhìn về phía A Ngư, vừa rồi bọn họ nghe thấy Kim Ngô Vệ hành lễ gọi nàng là Phong Nhạc Huyện Chúa.
Cả hai đều không dám nhận, hoàn toàn không thể gắn liền cô nương trẻ tuổi xinh đẹp cao quý trước mặt với Phán Đệ gầy gò rụt rè trong ký ức.
A Ngư đột nhiên cười với bọn họ: “Tiêu Nhã Quân ngay cả các ngươi cũng giúp đỡ, xem ra cũng không thê thảm như cha mẹ ruột ở ngoài biên quan.”
Chu Chiêu Đệ, Chu Tiểu Bảo và Tiêu Nhã Quân quỳ trên mặt đất đều biến sắc.
“Đều là nhị tỷ làm, đều là tỷ ấy, ta không làm gì cả, ta không làm gì cả.”
Chu Tiểu Bảo bị doạ tím gan, hắn ta chỉ sợ bị trút tội, bán đứng Tiêu Nhã Quân không chút nghĩ ngợi:
“Tỷ ấy còn nghĩ tới việc bí mật đón cha mẹ về trong hai năm tới. Ta không đồng ý, nhưng tỷ ấy lại không hề quan tâm, vẫn muốn làm như vậy.”
Chu Chiêu Đệ không cam lòng nói: “Phán... Huyện Chúa, bọn ta đều không đồng ý, phụ mẫu bị như vậy là đúng người đúng tội, sao có thể đón trở về. Huyện Chúa, bọn ta biết sai rồi, là bọn ta không bằng chó bằng lợn nên năm đó đã đối xử với ngài như vậy.”
Chu Chiêu Đệ quỳ xuống, không ngừng cầu xin tha thứ: “Bọn ta đã bị trừng phạt rồi, ngươi đại nhân đại lượng, xin hãy tha cho bọn ta.”
Tiêu lão phu nhân không thể tin nổi nhìn chằm chằm Tiêu Nhã Quân, nhìn thấy vẻ mặt nàng ấy chứa đầy sự hổ thẹn, lão phu nhân ngã quỵ ở trên ghế thái sư, nàng ấy còn muốn cứu cả phu thê Chu thị! Ha ha, phải cảm tạ phu thê Chu gia, nếu không có họ, nàng ấy cũng không có cuộc sống tốt đẹp như vậy.
“Tiêu gia chúng ta đã thay Chu gia nuôi lớn một đứa con gái hiếu thảo rồi!”
“Tiêu Nhã Quân!”
Du thị nghiến răng, lúc này cơn tức giận hoàn toàn bộc phát, bà ấy xông tới tát vào mặt Tiêu Nhã Quân một cái.
Tiêu Nhã Quân bị tát té nhào xuống đất.
Du thị hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt hung ác: “Tiêu gia chúng ta có lỗi gì với ngươi, ăn sung mặc sướng nuôi ngươi lớn lên. Cho dù biết ngươi không phải cốt nhục thân sinh, bọn ta cũng không vì Chu gia mà trả thù ngươi, còn sắp xếp cho ngươi một con đường để ngươi có thể thoải mái mà sống. Không cầu mong ngươi báo đáp, ngươi sao có thể tiếp tục đâm vào vết thương của bọn ta, ngươi thật sự muốn cứu hai kẻ khốn kiếp kia, ngươi quan tâm đến ơn sinh thành như vậy, sao không quan tâm đến ơn dưỡng dục của bọn ta!”
“Thực xin lỗi, con sai rồi, là con đã sai, sai một cách vô lý.” Tiêu Nhã Quân nghẹn ngào khóc lên.
Nàng ấy biết chiếu cố cho người của Chu gia sẽ có lỗi với người của Tiêu gia, nhưng nàng ấy thật sự không biết rằng tổn thương sẽ sâu sắc và đau đớn như vậy. Cho đến khi Chu Chiêu Đệ tráo đổi con trai của mình, Tiêu Nhã Quân oán hận không thể ăn thịt lột da nàng ta, thế nên có thể hiểu nỗi oán hận của cha mẹ nuôi với cha mẹ ruột của nàng ấy lớn đến mức nào.
Nếu như Khang Ca Nhi sau này lớn lên cũng sẽ hiếu thuận với Chu Chiêu Đệ, chỉ nghĩ đến thôi nàng ấy cũng cảm thấy khó thở rồi.
Du thị lồng ngực phập phồng dữ dội, hung ác trừng mắt nhìn Tiêu Nhã Quân, lúc này tình cảm trong mười ba năm qua đã hoàn toàn tan biến: “Ngươi quả nhiên là thân cốt nhục của phụ mẫu ngươi! Thật may là năm đó ta đã không mềm lòng giữ lại ngươi. Lúc đầu khi biết được sự thật, không phải ta không đấu tranh do dự, ta muốn có cả hai đứa con gái, suy cho cùng ta cũng coi ngươi như con ruột trong suốt mười ba năm, trẻ nhỏ vô tội. May mắn thay, ta không phạm sai lầm. Nếu không để ngươi lấy đồ của Tiêu gia đi giúp đỡ người của Chu gia, ta chắc phải kinh tởm chết mất.”.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Tiêu Nhã Quân gục đầu xuống mặt đất, khóc không nói được lời.
“Nếu không phải bị Chu Chiêu Đệ lừa một vố, ngươi cũng sẽ không cảm thấy mình làm sai. Hiếu kính với phụ mẫu là lẽ đương nhiên, phu thê Chu gia dù sai thế nào cũng là cha mẹ ruột của ngươi. Huống chi nếu không có bọn họ, ngươi làm sao có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ. Ngươi đã sống những ngày tháng sung sướng, sao có thể mặc kệ bọn họ chứ.”
A Ngư cười lạnh.
Du thị nghe xong bối rối, bọn họ hoàn toàn không biết trò cười kia.
A Ngư: “Ta chỉ mơ hồ nghe nói Chu Chiêu Đệ đã bắt chước cha mẹ của bọn họ, hoán đổi con trai của mình với con trai của Tiêu Nhã Quân.”
Du thị sửng sốt, nhìn Tiêu Nhã Quân nằm trên mặt đất, rồi nhìn Chu Chiêu Đệ, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía hai đứa trẻ: “Báo ứng, báo ứng, bây giờ ngươi có thể hiểu được tâm trạng của ta chưa? Nếu như ngươi đã nuôi lớn con của kẻ thù, sau này lớn lên nó hiếu thuận với cha mẹ ruột của nó, ngươi có thấy đau khổ không, ngươi có thấy oán hận không? Sao không để cho ngươi nuôi nấng đứa trẻ đó mười ba năm để cho ngươi hiểu được rõ ràng.”
Tiêu Nhã Quân quỳ xuống mấy bước, nặng nề dập đầu, nước mắt giàn giụa: “Mẫu thân, con sai rồi.”
Du thị vô cùng tức giận, hận đến mức đá nàng ấy một đá: “Ta không phải mẫu thân của ngươi, mẫu thân ngươi đang ở biên ải, ta không có đứa con gái vô ơn bạc nghĩa như ngươi!”
Tiêu Nhã Quân nằm trên nền đất lạnh, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, nước mắt tuôn như chuỗi ngọc đứt dây.
Nàng ấy khóc rất nhiều, nhưng nghĩ về những điều hồ đồ và ghê tởm mà nàng ấy đã làm, thực sự rất khó để khiến người ta có một chút thông cảm với nàng ấy.
A Ngư không một chút thương hoa tiếc ngọc, tiếp tục xát muối vào vết thương của Tiêu Nhã Quân:
“Tiêu Nhã Quân, loại người như ngươi thực sự rất khủng bố, nuôi thế nào cũng không thể thân thiết được. Lão phu nhân đối với ngươi rất tốt, vì ngươi mà bà ấy còn không cần một đứa cháu gái có cùng huyết thống là ta. Nhưng ngươi vì một người nam nhân mà có thể từ bỏ bà ấy, ngươi để cho một lão thái bà phải chịu nỗi đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Tiêu lão phu nhân nước mắt giàn giụa.