Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 74
Chu Tiểu Bảo không thể học hành làm quan nên trở thành một thân hào nhà quê giàu có, từ bỏ viên ngoại lang. Thành hôn với thiên kim tiểu thư của vị quan đại thần, nạp nhiều thê thiếp xinh đẹp, sinh nhiều con cái, sống rất là hạnh phúc. Hắn ta còn mời những danh sư đến nhà thông qua [Tiêu Nhã Quân], đồng thời quyết tâm nuôi dạy con trai thật tốt, mong sau này sẽ làm quan trong triều. Có một thân cô mẫu là hoàng hậu, Chu gia tử có một tương lai xán lạn.
Chu gia không thể quang minh chính đại trở thành hậu tộc mà trở thành thân hào phú hộ vang danh khắp nơi. Nhi nữ đều thành đạt như vậy, Chu Đại Trụ và Chu Vương Thị tất nhiên hương hỏa bất tuyệt.
Nếu phu thê hai người họ ở dưới âm phủ biết được, chắc chắn sẽ sẽ rất vui mừng, một quyết định của năm đó khiến nữ nhi cá chép hóa rồng, tạo phúc cho tử tôn mấy đời sau.
Chu gia hưng thịnh, [Tiêu Nhã Quân] cũng không quên chiếu cố Tiêu gia. Người của Tiêu gia mới đông đúc, nhờ có sự áy náy và lòng cảm kích của [Tiêu Nhã Quân], Tiêu gia mới ngày càng hưng thịnh, quyền thế mạnh, Tĩnh Hải Hầu phủ đã trở thành Tĩnh Quốc Công phủ.
Xuân qua, thu tới, thu qua, xuân lại tới.
Tiêu Nhã Quân nghĩ thế là xong, coi như ai cũng đạt được hạnh phúc, trừ Du thị và Tiêu Nhã Du đã chết.
Cho đến một ngày, Kim Ngô Vệ tiến vào Càn Thanh cung, ngự lâm quân đều lui về phía sau. Triệu Dung và [Tiêu Nhã Quân] vội vàng chạy trốn dưới sự che chở của những người tâm phúc, nhưng trên đường bị quân đảo chính chặn lại, ngự lâm quân đã bị đánh tan rã.
Băng qua núi thi thể và biển máu, Triệu Dung thảm hại, lên cơn thịnh nộ trừng mắt nhìn Tĩnh Công Quốc đang mặc áo giáp, nghiến răng nói:
“Tiêu Lăng Thiên! Ta đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại phản bội ta, đầu quân cho Ninh vương.”
[Tiêu Nhã Quân] không dám tin, dường như không thể đứng thẳng, đôi mắt luôn trong veo hạnh phúc giờ phút này lại tràn đầy những giọt nước mắt của sự bi thương và đau khổ: “Phụ thân, sao người lại có thể, tại sao?”
Tĩnh Quốc Công lặng lẽ nhìn hoàng hậu đang bàng hoàng và tức giận: “Bệ hạ cũng có vợ và con gái, nếu như vợ và con gái của ngươi cũng chết thảm như vợ và con gái của ta, ngươi sẽ làm thế nào?”
Triệu Dung kinh ngạc biến sắc, ngửa đầu lên trời cười lớn lên: “Tiêu Lăng Thiên, sức chịu đựng của ngươi thật giỏi! Nhiều năm như vậy, trẫm cũng không phát hiện ra chút nào.”
[Tiêu Nhã Quân] như bị sét đánh, há miệng muốn nói gì đó: “Phụ thân…”
Nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Phụ thân của nương nương là Chu Đại Trụ, không phải ta, kể từ lúc ngươi đề bạt Chu gia, ngươi và Tiêu gia chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Tĩnh Quốc Công cười: “Nương nương dẫm lên hài cốt của Du Nhi, trở thành nữ nhân cao quý nhất, hạnh phúc nhất trong thiên hạ, lại tương thân tương ái với cả kẻ thù của Du Nhi, lẽ nào từ trước đến nay ngươi không gặp ác mộng sao?”
Huyết sắc trên mặt [Tiêu Nhã Quân] đã dần dần nhạt hẳn đi.
Mặt trời mọc đằng đông, giang sơn đổi chủ.
Tất cả những chuyện nhơ nhớp cố tình che giấu năm đó đều bị bại lộ ra ngoài, mọi người biết được sự thật vô cùng khó chịu, không khỏi thầm nghĩ đến năm đó mình đã giễu cợt khinh thường Tiêu Nhã Du, trong lòng càng khó chịu không thôi.
Cho dù đó là sự đồng tình hay phẫn nộ thực sự, hay đó chỉ để làm vừa lòng Tân Hoàng, Phế Đế Phế Hậu bị người đời phỉ báng thóa mạ.
Người của Chu gia cũng bị đánh cho trở lại nguyên hình trong tích tắc, sống không bằng chết.
Cả nhà của Phế Đế Triệu Dung bị giam cầm trong hoàng lăng, thật trùng hợp, chính là cái khuôn viên của bây giờ.
Từng là một nhà danh giá nhất thiên hạ, bây giờ lại thảm hại không nỡ nhìn, từ thanh đạm đến xa hoa, từ xa hoa đến tằn tiện, đặc biệt là khoảng cách về tâm lý vô cùng khác nhau.
Triệu Dung từ một vị Hoàng Đế quý tộc uy nghiêm trở thành dáng vẻ mà Tiêu Nhã Quân vô cùng quen thuộc - nóng giận dễ cáu kỉnh, chửi trời chửi đất, trút hết oán hận lên những người xung quanh.
[Tiêu Nhã Quân] này còn không bằng mình, nàng ấy hạnh phúc quá lâu rồi, lâu đến nỗi đã quên mất khả năng sinh tồn cơ bản nhất.
Những đứa trẻ lớn lên trong tổ ấm giàu có lập tức khóc lóc ngày đêm.