Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Xuyên Thành Beta Giả Alpha Mùi Sầu Thì Phải Làm Sao?

Chương 1



1

Thành phố ngầm dưới lòng đất.

Tôi đã giải cứu một Omega thiếu niên gan dạ khỏi tay bọn buôn người.

Tất cả những người khác đều ngoan ngoãn và vô lực dưới sự kiểm soát của thuốc.

Chỉ có thiếu niên gầy yếu này là gắng gượng chống trả, đánh bại ba tên buôn người bằng thân hình nhỏ bé của mình.

Máu nóng xông lên đầu, tôi không kịp suy nghĩ, ném ra một quả lựu đạn khói, nhân lúc hỗn loạn tóm lấy người bỏ chạy.

Đây là lần đầu tiên tôi xen vào chuyện người khác ở thế giới ABO.

Dù sao tôi cũng chỉ là một Beta giả vờ là Alpha.

“Đã cắt đuôi được bọn chúng rồi.”

Trong con hẻm tối tăm, tôi buông tay thiếu niên, chống tay lên đầu gối thở hổn hển.

Hơi thở còn chưa kịp ổn định.

Ngay lập tức sau đó, cổ họng tôi bị ai đó siết chặt và ấn vào tường.

“Alpha?” thiếu niên thở hổn hển, giọng nói lạnh lùng.

Mũ trùm đầu tuột ra, lộ ra một khuôn mặt không phân rõ nam nữ.

Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh như mực, đôi mắt xanh biếc long lanh như nước, mái tóc bạc ngang vai lấp lánh ánh sáng như lụa.

Chẳng trách những kẻ đó đuổi theo không ngừng.

Phải bán với giá bao nhiêu đây?

Chàng trai đột ngột run lên dữ dội, áp sát vào vai tôi, thở dồn dập.

Thuốc mà bọn buôn người tiêm cho họ khiến họ rơi vào trạng thái như động dục, khao khát sự an ủi của Alpha một cách mãnh liệt.

“Tôi không làm gì cậu đâu,” tôi vội vàng giải thích.

Tôi ngửa cổ ra sau, cố gắng né tránh hơi thở ẩm ướt.

“Tôi không ngửi thấy pheromone của cậu, của tôi cũng nhạt lắm.”

Chàng trai như không nghe thấy, vẫn tiếp tục cọ xát vào cổ tôi.

Hắn cau mày, hơi thở ngày càng nặng nề.

Sắc mặt hoang mang và bồn chồn.

Nhìn thấy hắn như đang tiến về phía sau gáy, tôi vội vàng thò ra một cánh tay, vẻ mặt hiên ngang không sợ chếc nói:

“Cắn đi.”

Răng nanh nhọn hoắt không chút do dự đâm thủng da thịt.

Ngay lập tức sau đó, hắn lại há miệng ra.

“Hôi quá.” Vẻ mặt hắn chán ghét như sắp muốn nôn mửa.

Đúng như mong đợi từ thiết bị mô phỏng được lựa chọn cẩn thận của tôi, nó có thể khiến máu phát ra mùi tương tự như pheromone của Alpha.

Và tôi đã chọn vị sầu riêng:)

Lợi dụng lúc hắn lùi ra, tôi mò lấy gậy gỗ bên cạnh rồi dứt khoát đập xuống một cách mạnh mẽ.

“Dám đánh tôi?”

Thiếu niên nheo mắt, loạng choạng sau cú đánh nhưng không ngã.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Tôi vừa liên tục xin lỗi vừa ra sức “bụp bụp” không ngừng.

Thiếu niên trợn trừng mắt, cuối cùng đành ngã xuống trong sự không cam lòng.

Lau vệt mồ hôi, tôi kiệt sức ngã quỵ xuống đất.

Ôi! Ai nỡ lòng ra tay với người đẹp chứ?

Nhưng vai hắn đang chảy máu, hơn nữa còn lề mà lề mề.

Mùi hương ngọt ngào của pheromone trong máu có thể khiến cho tất cả Alpha trong phạm vi hàng trăm dặm trở nên cuồng loạn, theo mùi hương mà ùn ùn kéo đến.

Đến lúc đó, hai chúng tôi có hợp sức lại cũng không đủ nhét kẽ răng.

2

Vết thương rách sâu hoác, xuyên qua cả bả vai. Không biết làm sao mà thiếu niên có thể chịu đựng được đến giờ.

Vì không có thuốc giảm đau, nên hắn chỉ còn cách cắn răng chịu đựng.

Khi xịt dung dịch phục hồi, bờ vai mảnh khảnh của hắn khẽ run rẩy như cánh bướm phấp phới.

Đau đến ngất xỉu mà cũng không rên rỉ lấy một tiếng.

Còn “A” hơn cả A thật nữa chứ.

Xử lý xong vết thương, tôi cũng mệt lử, tìm một nhà nghỉ ở khu vực hỗn tạp, cho hắn ăn dịch dinh dưỡng rồi lăn ra ngủ.

Giữa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông báo động của cảm biến.

Kim chỉ thị của máy quay cuồng, lúc thì phát ra ánh sáng xanh lá cây biểu thị nồng độ pheromone Alpha cao, lúc lại le lói ánh đỏ báo hiệu sự mãnh liệt của pheromone Omega.

Chưa bao giờ có chuyện lạ như thế xảy ra.

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Ánh đèn đỏ và xanh liên tục thay đổi, kim đồng hồ quay điên cuồng, va đập vào “giới hạn số”.

Cuối cùng, “Bùm!” một tiếng, nó phát nổ.

Cha mẹ ơi.

Cái gì vậy? Chất lượng tệ đến thế này ư?

May mà còn bảo hành, vẫn có thể yêu cầu bồi thường.

Tôi ngáp lên ngáp xuống, chỉ muốn ngủ tiếp.

Từ giường bên cạnh vang lên tiếng thở dốc nặng nề, cơ thể thiếu niên co lại như con tôm, dường như vô cùng đau đớn.

Nheo mắt nhìn xuống giường, tôi sờ lên trán hắn.

Nóng quá!

Tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Thôi nào, dù ý chí mạnh mẽ đến đâu, thể chất Omega cũng vẫn là mềm yếu.

Nói xong, tôi thở dài, lấy thuốc hạ sốt ra cho hắn.

Thiếu niên không chịu hợp tác, liên tục ngoảnh mặt né tránh.

Omega là một tồn tại cực kỳ hiếm hoi và quý giá, là một dân thường thấp cổ bé họng, tất cả kinh nghiệm giao tiếp với Omega của tôi đều đến từ người em gái duy nhất của mình, Ân Ân.

Mang theo thái độ dỗ dành Ân Ân, tôi nhẹ nhàng vỗ vai, khẽ khàng dỗ dành bên tai hắn.

“Ngoan ngoãn, uống xong sẽ không thấy khó chịu nữa. Tôi biết mùi vị không ngon, kiên nhẫn một lát sẽ hết.”

Toàn thân thiếu niên nóng bừng, môi mím chặt.

“Há miệng ra, em là giỏi nhất, chị gái thương em.”

Rõ ràng, thiếu niên không nghe mà vẫn run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh toát ra.

Tôi quá đỗi buồn ngủ, kiên nhẫn cũng theo đó mà vơi đi.

Liền nghiến răng nheo mắt đe dọa:

“Hiểu rồi, muốn tôi đút cho chứ gì?”

Mi dài cong cong rung rinh, Omega kiêu hãnh cuối cùng cũng mở miệng.

Sợ hắn đổi ý, tôi vội vàng rót ập vào, khiến hắn ho sặc sụa.

Thành công mỹ mãn, tôi vỗ tay, chuẩn bị rời đi.

Vừa nhấc chân lên, tôi đã bị một bàn tay tóm lấy kéo xuống.

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt.

Chưa kịp định thần, hàm răng sắc nhọn của thiếu niên đã đâm vào mạch máu.

Đau, ĐM nó nhức vãi!

Tôi thậm chí còn cảm nhận được dòng máu đang chảy, hắn như muốn cắn phứt miếng thịt đó đi.

Nháy mắt, tôi đau đến rớt nước mắt.

Tôi run rẩy đưa tay lên, vuốt ve mái tóc bạc như nước, xoa bóp nhẹ nhàng để vỗ về.

“Đừng cắn, cắn cũng không ích gì.”

“Buông ra, tôi sẽ tiêm thuốc ức chế cho cậu.”

“Đau, đau lắm, van cậu, tha cho tôi đi…”

Sau khi đã nói hết lời hay ý đẹp, tôi gần như khóc thút thít.

Cuối cùng, hắn cũng buông lời: “…..thúi.”

Nếu thấy có mùi thì đừng cắn nữa ^^

Ch.ết ti.ệt, hôn mê rồi vẫn còn chê tôi thúi cho được.

Thiếu niên buông tay tôi ra trước.

Tay Omega bị sốt nóng hổi, siết chặt eo tôi không chịu buông.

Tôi không thể vùng vẫy, b hắn cưỡ.ng ép nằm xuống.

Sợ khơi dậy cơn thịnh nộ của hắn, tôi không dám vùng vẫy.

Dù sao, tôi chỉ là một Beta, một Omega như hắn có thể làm gì tôi được chứ?

Nghĩ vậy, tôi an tâm chìm vào giấc ngủ.

Cả đêm, tôi trằn trọc không tài nào chợp mắt.

Hắn ôm tôi như cái máy điều hòa, hễ cảm thấy khó chịu liền áp sát vào người.

Trán hắn nóng hổi cọ xát vào cổ tôi, tôi nhịn không được mà cắn hai cái, rồi lại thấy ghê, bực bội hất ra.

Sau một hồi vật vã, mí mắt tôi nặng trĩu đến mức không thể mở nổi.

Mỗi khi hắn khẽ rên, bàn tay tôi lại tự động vỗ nhẹ vào vai hắn, miệng lẩm bẩm vài câu hát ru êm ái để dỗ dành.

3

Thiếu niên Omega sau khi tỉnh lại cảm thấy vô cùng suy sụp.

Hắn co ro trong chăn, đội chiếc mũ trùm kín đầu như chiếc lều Mông Cổ, mặt mày u ám.

Đặc biệt khi nhìn thấy những vết sẹo loang lổ trên cổ tôi.

Ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, u uất, căm phẫn… thậm chí là tự hủy hoại bản thân.

Haha, hóa ra là một bé O ngây thơ.

Lúc đầu tôi cũng bực mình, nhưng nhìn bộ dạng ức chế của hắn, tâm trạng bỗng chốc trở nên thoải mái, còn có thể quay sang an ủi hắn một cách độ lượng.

“Không sao, tôi biết đó là do bản năng của gen thôi, tôi không quan tâm, cứ coi như bị c.hó cắn một phát thôi.”

Ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm lao đến.

“Ý tôi là, dù sao tôi cũng là Alpha, da dày thịt béo, bị ch.ó cắn cũng chẳng sao, huống chi cậu còn chẳng bằng c.hó… ”

Ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

… Thôi bỏ đi, giải thích không nổi.

Tôi vội vàng dời sự chú ý, hy sinh một xiên thịt vừa nướng xong, nóng hổi, béo ngậy, thơm lừng, đưa qua cho thiếu niên.

“Ăn đi! Ngon lắm!”

Hắn ngoan ngoãn nhìn sang, nhíu mày liếc nhìn xiên thịt.

“Cô thích thức ăn nguyên bản à?” Giọng nói của hắn trong trẻo, sạch sẽ, rất dễ nghe.

“Ừm, thử không?”

Thiếu niên nhìn tôi như thể tôi bị thiểu năng trí tuệ, ngậm chặt dung dịch dinh dưỡng vào miệng rồi quay đầu đi.

Tôi thầm mừng, còn lo không đủ ăn đây này.

Bị xuyên không đến thế giới này, ngày nào cũng chỉ ăn dinh dưỡng tổng hợp, gọi là “dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe và hiệu quả”.

Mọi thứ chiên, xào, nướng đều bị gọi là “rác rưởi thô sơ”.

Ai mà biết, cái miệng tôi đã nhạt nhẽo đến mức nào rồi.

Không ngờ rằng nơi tưởng chừng như khu ổ chuột tồi tàn này lại có bán thịt nướng và cả thức uống ngọt ngào.

Nhấp một ngụm thức uống tựa như trà sữa, tôi thốt ra tiếng thở dài mãn nguyện.

“Cậu đã khỏe hơn chưa? Có thể tự đi được không?”

Thiếu niên nhạy cảm hỏi: “Cô định đi sao?”

Tôi cắn một miếng thịt, cũng không phủ nhận.

“Có người ở nhà đợi tôi.”

Ân Ân hôm qua còn nhắn tin thúc giục.

“Có còn khó chịu không? Uống thuốc ức chế không?”

“Không cần.”

“Cứ dùng đi, dù sao cũng có lợi.”

Sau khi xuyên việt đến thế giới này, điều tôi học được nhanh nhất chính là “thà phòng bệnh còn hơn chữa bệnh”.

Thế giới ABO với những pheromone và các quy tắc phức tạp quả thật rắc rối vô cùng.

Thiếu niên cụp mắt: “Thứ đó vô dụng với tôi.”

“Vậy thứ gì mới có ích?”

Hết gia vị rồi, tôi nhai xiên thịt, một tay lục tung trong túi.

“Tôi giúp cậu tìm, tôi không phải là người vô trách nhiệm, đã cứu thì sẽ không bỏ mặc cậu đâu …”

Vừa dứt lời, “bịch” một tiếng.

Một cái bình tròn rơi xuống, lăn lóc đến dưới giá nướng.

Chương tiếp
Loading...