Xuyên Thành Beta Giả Alpha Mùi Sầu Thì Phải Làm Sao?
Chương 2
4
Đó là loại thuốc cấm mà tôi đã mua bằng phần lớn tiền tiết kiệm của mình. Nó có thể khiến Omega không thể sinh con.
Từ khi kết hôn, Ân Ân đã bị Trần gia coi như công cụ si.nh s.ản mà nuôi trong lồng, bị ép buộc đ.ộng d.ục mang thai, sinh con nối dõi.
Không thể chịu đựng thêm, con bé mới tìm tới van xin tôi giúp đỡ.
Việc mang thai của Omega được luật pháp đế chế bảo vệ, và loại thuốc cấm này chỉ có thể được mua ở những khu chợ ngầm hỗn loạn.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào lọ thuốc cấm dưới chân, nheo mắt lại.
Đột nhiên, hắn nảy ra ý tưởng rằng loại thuốc này cũng rất hiệu quả trong việc điều trị rối loạn pheromone.
Rồi hắn hành động, đưa tay ra.
Tôi nhanh như chớp, trượt chân về phía trước, nhặt vội và nắm chặt trong tay.
“Cái này chưa được.”
Ngay lập tức, bàn tay kia thong thả đặt xuống que xiên nướng.
…À, ra là không phải muốn giật thuốc.
Không đúng, chẳng phải cậu ta không ăn sao?
Thiếu niên ăn một cách tao nhã, trông rất có phong phạm con nhà gia giáo.
“Hửm? Không phải là người vô trách nhiệm sao?” Nụ cười trên khóe miệng khiến người ta rất khó chịu.
Tôi bị vả mặt, may mắn là tôi cũng không phải là người quá quan trọng đến thể diện.
“Thuốc này đã có chủ rồi.” Tôi nói thật.
“Xin lỗi, không thể đưa cho cậu, và với khả năng của tôi cũng không mua nổi bình thứ hai.”
Chàng trai không biểu lộ cảm xúc gì, cúi đầu ăn xiên một cách chậm rãi.
Đến cuối cùng, hắn mới lơ đễnh mở lời.
“Là Omega đang chờ cô à?”
Tôi sững sờ, gật đầu.
Ân Ân là Omega, con bé đang đợi tôi về.
Ừ, đúng vậy.
Thiếu niên ném chiếc xiên gỗ xuống đất “cạch” một cái, đứng dậy.
Đôi môi hắn ửng đỏ bóng loáng vì lấm lem dầu mỡ, như những quả anh đào chín mọng.
“Muốn đi thì đi, không ai cản cô,” hắn nói một cách kiêu ngạo và lạnh nhạt.
“Nhân tiện nói luôn, pheromone của cô đang nhạt dần, với tốc độ này hai ngày nữa sẽ hết.”
“Alpha khuyết tật muốn gặp Omega của mình thì phải nhanh lên.”
Alpha khuy.ết t.ật?
Khuyết mẹ nó chứ khuy.ết tậ.t!
Tôi đang muốn cãi lại, nhưng hắn nói xong liền bỏ đi, chỉ để lại một cái bóng đầy khiêu khích.
Bực bội thì bực bội, nhưng hắn cũng nhắc nhở tôi một điều.
Pheromone mô phỏng, một tuần một mũi, hai ngày nữa là hết hạn, phải nhanh chóng về tiêm bổ sung thôi.
Tuy nhiên, hắn là Omega thượng hạng, khả năng cảm nhận rất mạnh.
Không được, ngày mai phải chia tay hắn thôi.
Nếu không, thân phận sẽ bị bại lộ mất.
5
Rồi ngày mai chưa tới, tai họa đã ập đến trước.
Chiều tối, quân truy đuổi bất ngờ xuất hiện.
Cái dột nát lại gặp thêm dột nát, như nước mưa dột từ mái nhà rách xuống nền nhà đã ướt.
Tôi kéo thiếu niên rảo bước qua những con phố sáng tối để trốn chạy.
Đến khoảnh khắc then chốt, hắn lại đột nhiên lên cơn đau.
Cả người hắn co giật dữ dội, run rẩy như cái sàng, không thể đứng vững, khuôn mặt ngước lên, đỏ bừng như máu đang sôi.
Những đường gân trên trán hắn đập mạnh, như thể chúng sắp nổ tung trong giây tiếp theo.
“Cậu bị sao vậy? Tôi, tôi cõng cậu.”
Tôi chưa bao giờ thấy ai ốm đến thế, sợ đến mức tái mặt.
Chàng trai siết chặt cổ tay tôi, giọng nói rít qua kẽ răng.
“Cô, có thể, đánh dấu tạm thời tôi không?”
“Không thể.” Tôi là Beta mà.
“Đồ vô dụng.”
Đôi mắt xanh lạnh lùng tóe lửa:
“Vậy thì tôi sẽ đánh dấu cô.”
O định đánh dấu A?
Như này là đau đến phát điên luôn rồi!
Chàng trai đột ngột vung ra một lực mạnh, siết chặt vai tôi, gượng ép bẻ cong cổ tôi và kéo tôi về sau.
“Nhanh lên, ngay trước mặt, bọn chúng không thể trốn thoát được.” Tiếng truy đuổi và tiếng la hét của lính canh ngày càng gần phía sau.
Tôi cũng sắp phát đi.ên.
Nghiến răng lấy ra lọ thuốc cấm, rút kim tiêm bên trong, đâm thẳng vào cơ thể hắn.
Cơ thể hắn lập tức mềm nhũn.
Thuốc cấm có tác dụng rất nhanh.
Khi tôi đơn độc chiến đấu, sún.g điện bị hỏng, thanh gư.ơm dài bị đánh bay, cả người tôi bị đánh văng ra xa.
Thiếu niên nhanh chóng hồi phục sức khỏe, vươn tay đỡ lấy tôi và đặt tôi xuống lề đường.
Sau đó, hắn bắt đầu màn trình diễn của mình.
Hắn di chuyển như một bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, tôi chỉ nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo lướt qua trong không trung.
Tiếng la hét vang lên liên hồi, xen lẫn tiếng da thịt bị bóp nát.
Cánh tay, đùi, đầu, đủ loại tàn chi vụn nát bay lơ lửng trong không trung, m.áu nóng như mưa, nhuộm đỏ bầu trời trên đầu.
Tôi nôn ọe, cũng sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất.
Hai chân run rẩy, bò lê trên mặt đất.
Khi hắn g.iết chóc đến trời đất tối sầm lại, tôi vô dụng đến mức… lập tức chuồn lẹ.
Ọe.
Thiếu niên yếu đuối cái con moẹ gì!
Rõ ràng là cỗ máy gi.ết người không ghê tay!
Mới ốm dậy nên còn yếu, tôi hơi chán nản.
Sau một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, tôi cảm thấy có chút thất vọng.
Đã dùng thuốc cấm để tế s.át thần mất rồi, vậy là phải tay không mà về sao?
Tin nhắn của Ân Ân truyền đến.
“Chị, chị khi mới nào về?”
“Em không chịu nổi nữa rồi, thằng s.úc sinh Trần Nguyên Dũng đó không cho em xuống giường, còn muốn em sinh con nữa.”
“Nếu lại mang thai lần nữa, em thà chết còn hơn.”
Nghe xong tiếng khóc nức nở của em gái, tôi quyết tâm đi ăn trộm thuốc.
Nhưng rồi, tôi thất bại.
Tôi đã tưởng tượng đến những hậu quả tồi tệ, giống như bọn buôn mai thúy bị truy đuổi, bị đán.h trọng thương, hay bị bắt để gán nợ.
Nhưng điều mà tôi không bao giờ nghĩ đến là, tôi sẽ cùng với bọn buôn mai thúy bị đội quân hiến binh bắt giữ và đưa đến một phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất để làm vật thí nghiệm.
Trong tù, những tên Alpha to lớn hung hãn kia lại khóc lóc nỉ non thảm thiết.
Sao có hiến binh chứ? Rõ ràng Thành chủ không quan tâm đến các cuộc chiến riêng tư mà?
“Nghe nói rằng lai tạp gen người số 9 với gen động vật sẽ khiến con người biến thành qu.ái v.ật.”
“Hu hu, sợ là ch.ết đến nỗi mẹ đẻ cũng chẳng nhận ra mất.”
“Thành chủ, tha mạng cho tôi…”
Tiếng ồn ào từ phòng giam bên cạnh khiến tôi tái nhợt mặt mày.
Tôi cũng từng nghe qua về vị thành chủ bí ẩn của thành phố ngầm dưới lòng đất, say mê nghiên cứu sinh học, thường xuyên bắt người lén lút để tiến hành thí nghiệm cơ thể tàn nhẫn.
“Haha, đừng nghe họ nói bậy bạ,” bạn tù của tôi, Tiểu Kim, một cậu trai Omega với đôi mắt xanh biếc, lau mái tóc ngắn màu vàng hoe, khinh miệt cười khẩy.
“Cùng lắm thì vào A, ra O thôi.”
Nói xong, những người đàn ông cường tráng bên cạnh càng bắt đầu run rẩy dữ dội hơn.
“Làm Omega có gì không tốt? Ăn ngon mặc đẹp, được cưng chiều, muốn gì chỉ cần nũng nịu là có, vĩnh viễn không phải làm công việc tay chân.”
Có vẻ như có vài điểm không ổn.
“Omega sẽ ra sao? Cậu không sợ sao?” tôi hỏi.
Tiểu Kim khẽ cười khẩy: “Có lẽ bị chuyển hóa thành A hoặc lưỡng phân hóa??”
“Tôi sợ gì? Mọi người đều gọi tôi là ‘Mị Dược, tôi đẹp như vậy, pheromone ngọt ngào như vậy, họ không nỡ lòng.”
Nói rồi cười lớn và lột bỏ miếng dán ức chế ở sau gáy.
Bóng tối bao trùm, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt và nặng nề.
Nhóm người bên cạnh, không chút do dự, bỗng chốc trở nên cuồng loạn.
Đôi mắt họ đỏ ngầu, gào thét dữ dội, đập mạnh vào song sắt, những cánh tay vươn ra một cách cuồng loạn, hướng về phía Tiểu Kim.
Cái vẻ thèm khát dữ tợn đó, như thây ma thèm khát máu.
Dù nhìn bao nhiêu lần, tôi vẫn rùng mình sợ hãi.
“Nhìn đi, không ai có thể cưỡng lại pheromone của tôi.”
Tiểu Kim cười lớn đắc ý.
Tôi trợn tròn mắt.
Một sát thủ tóc bạc, một liều thuốc kí.ch d.ục tóc vàng.
Những ngày qua, tôi đã được mở mang tầm mắt về sự đa dạng của Omega.
Hoàn toàn phá vỡ định kiến về giới tính của tôi.
Ngay lúc tôi đang lơ đễnh.
“Sao cô không trả lời?” – Tiểu Kim nhíu mày nhìn tôi đầy khó chịu.
Lòng tôi bỗng chùng xuống, toát mồ hôi lạnh.
Lúng túng mãi, cuối cùng tôi mới lắp bắp nói được:
“T-tôi… là một Alpha tà.n tậ.t.”