Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Xuyên Thành Nữ Chính - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:13:10

Sơn trang ở ngoại ô mùa hè.

Trong sơn trang tránh nóng tràn ngập cây xanh, sự tiêu điều trong mùa thu ít, đó là vẫn còn nhiều cây xanh tươi như , mắt.

Mặc dù cơ sở vật chất phòng ốc ở nơi tính là đẽ quý giá, nhưng là chúng tinh xảo, mà nơi bắt đầu vết chân của một vị quái nhân đến đây một tháng .

Tư Đồ Lan cùng sư của nàng đều là ẩn cư núi , bởi vì chút y thuật, cho nên lên núi tìm bọn họ chữa bệnh, cầu y cũng là đếm xuể.

Một tháng , một vị nam tử diện mạo tuấn tú dẫn theo một vị thiếu nữ hôn mê tới tìm thầy thuốc, Tư Đồ Lan chỉ đối xử với như một bình thường, khi chữa trị thì sẽ rời .

DTV

Ai ngờ tới nửa tháng, thực sự bỏ một tiền lớn để xây dựng một sơn trang tránh nóng cách nhà thuốc của các nàng mấy dặm đường, hơn nữa còn là một việc lớn, thế mà tất cả đều thành.

Điều khiến Tư Đồ Lan khó thể chấp nhận chính là, dám yêu cầu nàng mỗi ngày leo mấy dặm đường núi đến cửa chẩn bệnh cho vị thiếu nữ , tuy nàng tức giận nhưng bất đắc dĩ ngoại hình của nam tử thực sự trai, hơn nữa sư của thu bạc, nàng thể .

nghĩ tới một tháng , thiếu nữ giường tỉnh , rõ ràng trong cơ thể của nàng còn bất kỳ dư độc nào, chẳng qua là vẫn tỉnh .

Bởi vì đó thiếu nữ một ít nội thương, lúc hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn thể tìm cớ giải thích, nhưng hôm nay đừng đến nội thương, sợ là chọc thủng một lỗ thì cũng sẽ gì cả, thế mà còn tỉnh .

Tư Đồ Lan thở dài, thu ngân châm trong tay bỏ trong rương thuốc, đó định buông màn bên giường xuống, nhưng trong lúc cử động, nàng dường như phát hiện chỗ nào đó thích hợp.

Khi nàng giương mắt , thiếu nữ hôn mê giường một tháng đang mở mắt !

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc Đường Nhược Nhược tỉnh chút mơ màng, trong đầu nàng dường như vẫn còn một giấc mơ vang vọng mắt. Lúc y phục của Tư Đồ Lan mắt khiến nàng cảm thấy, lẽ nàng vẫn còn đang mơ.

Hai đều là mắt to trừng mắt nhỏ, vẫn là Tư Đồ Lan mở miệng , “Ngươi tỉnh ?”

Đường Nhược Nhược gì, nàng dậy, nhưng cơ thể mềm nhũn, còn Tư Đồ Lan bên cạnh đang chuẩn đỡ nàng thì cánh cửa đột nhiên đẩy từ ngoài.

“Chuyện gì xảy , như …”

Nam nhân ngoài cửa đẩy cửa , nhưng khi thấy cảnh tượng giường, dừng bước, còn Đường Nhược Nhược vẫn đang , thấy gương mặt của nam nhân xuyên qua khe hở.

Đôi mắt ngấn nước giật .

Tư Đồ Lan cũng thấy hai hình như chuyện gì đó nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời , chừa gian đủ.

Mà Đường Nhược Nhược vật che chắn mặt rốt cuộc cũng thấy rõ nam nhân mắt, mặc y phục màu tím khí chất tuấn tú, quý phái tao nhã, giống như công tử nhẹ nhàng bước từ trong tranh.

“Ngươi là ai?”

“Nàng tỉnh ?”

Hai gần như đồng thời mở miệng, nhưng nam nhân ở cửa dường như cảm xúc khác. Đường Nhược Nhược vẫn dậy, cánh tay chống đỡ sắp dựa giường gỗ thì đột nhiên mất sức, ngã vòng tay ấm áp.

“Nàng mới tỉnh , ?” Đỉnh đầu là giọng dịu dàng của nam nhân, khàn khàn mà lạnh lùng, hết sức từ tính.

Đường Nhược Nhược đỡ thắt lưng, tay của nam nhân đặt lên cánh tay của nàng, bàn tay trắng nõn thấy rõ xương khớp, như chủ nhân của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-14.html.]

Trong lòng nàng rối loạn, bởi vì hình như nàng quên nhiều chuyện, hơn nữa những chuyện hình như quan trọng đối với nàng, nhưng thế nào cũng nhớ .

Nàng lui một chút, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn khoác lên ngoại bào màu tím của nam nhân, bắt gặp đôi mắt tối tăm của nam nhân.

“Ngươi là ai? Ngươi ?” Thiếu nữ hỏi thật cẩn thận, giọng nhẹ nhàng đến khó tin, kĩ một chút thì còn sự hoảng sợ trong đó.

Lục Kinh Trần đoán nàng nhất định là đang cực kỳ sợ hãi, nhẹ giọng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại xương của tiểu cô nương, nhẹ giọng dỗ dành, “Nhược Nhược, là phu quân của nàng, nàng bệnh, quên nhiều chuyện.”

Thật nếu chuyện gì khác thì Đường Nhược Nhược sẽ tin, nhưng nam nhân mắt gọi tên nàng, nàng chút chần chờ.

“Ngươi tên là Đường Nhược Nhược?” Thiếu nữ nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi , đôi mắt ngấn nước thẳng đôi mắt của nam nhân, dường như là tìm hiểu thêm điều gì đó.

Lục Kinh Trần mềm lòng, sờ sờ cái mũi nhỏ nhắn của tiểu cô nương, “Ta đương nhiên nàng tên là Nhược Nhược, còn , Nhược Nhược của múa nhất.”

Đường Nhược Nhược thật sự tin tưởng, nhưng nàng nhiều nghi ngờ, nhưng đáy lòng nàng bài xích hành động quá mật của nam nhân, nhưng khi thấy , nàng chút sợ hãi.

Nàng ai hết, chỉ một , mà nam nhân khắc kỷ phục lễ[1], dịu dàng săn sóc quan tâm chu đáo, dường như sự phản kháng của nàng nên hành động quá mật nữa.

[1] Khắc kỷ phục lễ: Câu nghĩa là quên bản , về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, theo nhân nghĩa.

Mà khi nam nhân đột nhiên chút “lãnh đạm” đối với nàng, khiến nàng bắt đầu hoài nghi về việc bọn họ là “phu thê”.

Chẳng các cặp phu thê nên ngủ chung giường ? Phu thê nên thường xuyên ở bên , nhưng hình như nàng thấy mỗi ngày, càng ngày càng ít.

Đường Nhược Nhược chút hoài nghi cuộc đời.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bởi vì địa hình đặc thù nên sơn trang tránh nắng đặc biệt thích hợp nuôi , cũng là lựa chọn nhất để điều trị thể.

Mấy ngày nay, Đường Nhược Nhược chút uất ức tìm đến bạn duy nhất núi là Tư Đồ Lan, hai cũng thương lượng rằng lên núi ngâm suối nước nóng.

Nước suối nóng trong suốt thấy đáy, nhiều cánh hoa bay theo gió rơi xuống, nóng lạnh đủ, mà chỗ như thế thì nhiều .

Chỉ là nơi hẻo lánh ít , mà trong ít , Tư Đồ Lan từng đến đây, bởi vì mỗi đều chỉ một nàng , nên nàng cũng lười đến.

bây giờ Đường Nhược Nhược bạn, nàng thật sự vui vẻ, cho dù của cảnh cáo nhiều , đến tìm Đường Nhược Nhược, nhưng “tình tỷ ” thâm hậu khiến nàng thể dễ dàng từ bỏ bạn chơi .

Cho nên bữa trưa, nàng liền hẹn Đường Nhược Nhược cùng đến ngọn núi phía .

Nước chảy róc rách, còn chút nóng nhàn nhạt, vì đây là nơi nước chảy, cho nên khi dòng nước chảy liên tục, xung quanh đều âm thanh nước chảy.

Hai tiểu cô nương cứ thế chuyện phiếm ở trong nước, thỉnh thoảng vỗ cánh hoa mặt nước, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Chơi chút mệt mỏi, lúc mới ngừng , mà bây giờ hai đều ướt sũng, nhưng Tư Đồ Lan thật sự nhận , Đường Nhược Nhược như bình thường, “Chậc chậc, thể trưởng thành thành như ngươi chứ!”

Thật sự là ông trời bất công mà, vì xinh như , mà là…

Đường Nhược Nhược chớp chớp đôi mắt nhỏ chút vô tội, “Làm ?”, nghĩ đến chuyện hai ngày nay, nàng hạ giọng xuống, nghiêm túc hỏi: “Lan Lan, ngươi xem trông khó coi !”

 

Loading...