Xuyên Thành Nữ Chính - Chương 15
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:13:12
Tư Đồ Lan nàng hỏi câu mà tức giận đến sắp hộc máu, giả vờ tức giận chọc chọc đầu hạt dưa của Đường Nhược Nhược, “Ngươi thể đừng chọc , ngươi như mà gọi là khó coi , nhiều tuổi như mà còn thể thấy khác !”
Đường Nhược Nhược thở dài một , giọng chút đáng thương: “ nếu xí, Lục Kinh Trần đến thăm chứ?”
Hay là thích dáng vẻ lúc nàng nhắm mắt hôn mê? Không bảo là canh giữ nàng một tháng , lúc nàng tỉnh thì gặp nàng nữa.
Tư Đồ Lan xong, vui vẻ ha hả, “Ngươi nam nhân nhà ngươi ngươi! Ta cho ngươi ánh mắt của khi ngươi chỉ hận thể nuốt sống ngươi thôi.”
DTV
Vành tai của Đường Nhược Nhược đỏ lên, cực lực phủ nhận: “Không , … Hắn …” Nàng nghiêm túc bật ngón tay, “Năm ngày, năm ngày tìm , hơn nữa chúng , chúng còn chia phòng ngủ…”
Mấy chữ phía nàng cực kỳ nhỏ, thế nhưng Tư Đồ Lan vẫn , vô cùng rõ, “Ngươi tên quái nhân ở cùng phòng với ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn …”
Đường Nhược Nhược vội vàng che miệng nàng cho nàng : “Được , , nữa, chúng nên về sớm một chút .”
Tư Đồ Lan vẫn còn hàng loạt dấu chấm hỏi, nhưng bất đắc dĩ sự tuyệt tình của Đường Nhược Nhược, để cho nàng một bóng lưng tuyệt , trong lòng chút tiếc nuối.
Chỉ là nàng ngờ rằng các nàng lẻn ngoài trong một canh giờ, núi sớm hỗn loạn .
–
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi Đường Nhược Nhược từ từ về sơn trang, gương mặt nhỏ bé vẫn tràn đầy nụ ấm áp, chỉ là khi sơn trang, thấy nam nhân dáng cao lớn ở cửa, nụ mặt đông cứng .
Còn Tư Đồ Lan theo phía cảm thấy bốn phía đều âm u, khủng bố, chần chờ dám tiến lên.
Đường Nhược Nhược nam nhân cách đó xa, mím môi như chút mất hứng, nhưng nam nhân hề phát hiện , ánh mắt nàng hết sức dịu dàng.
Đột nhiên, nam nhân mở rộng vòng tay , giọng nhẹ nhàng kỳ cục, “Nhược Nhược, đây.”
Giọng của nam nhân trầm thấp mà mê hoặc lòng , Đường Nhược Nhược thất thần, nhưng trong lúc lơ là tới mặt nam nhân, nàng dừng bước tiến lên, nhưng nam nhân kéo lòng.
Cái ôm của Lục Kinh Trần lạnh lẽo, nhưng dường như ấm áp. Đường Nhược Nhược nhận thấy cảm xúc của dường như gì đó , nhưng nam nhân siết chặt eo, thế nào cũng nhúc nhích .
“Lục Kinh Trần, ngươi ?”
Lục Kinh Trần rũ mắt xuống, chóp mũi tràn ngập hương thơm thanh tú thiếu nữ, nhẹ nhàng trả lời, “Nhược Nhược, ngoài nhất định cho , ?”
Giọng của nam nhân hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt nhất thời dấy lên sát khí nồng nồng đậm, tựa như xuyên thấu qua Tư Đồ Lan đằng xa.
Tư Đồ Lan nuốt nước bọt, thật sự cảm thấy nam nhân như quá khủng bố, mà thiếu nữ trong n.g.ự.c nam nhân che dấu quá sâu .
Nàng đột nhiên hối hận vì phương pháp hôm nay nàng dạy cho Đường Nhược Nhược, phương pháp của nàng chỉ là để Đường Nhược Nhược chủ động đưa hang sói, cũng còn sót gì .
“Nhược… Nhược Nhược, trở về nha, sẽ tìm ngươi.” Nói xong liền nhanh như chớp còn bóng , Đường Nhược Nhược đáng thương ngay cả đầu cũng thể đầu , cứ thế ôm chặt.
–
Sơn trang tránh nóng , cho nên Đường Nhược Nhược ít nhiều chút nhàm chán, nhưng nàng đột nhiên nhớ tới cách mà Tư Đồ Lan dạy nàng.
Tuy hôm nay Lục Kinh Trần đối với nàng hơn một chút, nhưng điều cũng đổi chuyện lúc lạnh nhạt với nàng.
Vì , khi ăn tối, Đường Nhược Nhược lẻn bếp, lấy vài vò rượu trong phòng bếp. sức của nàng nhỏ, cũng từng uống rượu, nàng liền nhặt một vò rượu nhỏ nhất, ôm lén lút chạy ngoài.
Sơn trang mùa hè bóng đêm, căn bản thấy nào, nhưng nàng vẫn tìm một nơi khá bí mật, xổm ở đó chằm chằm vò rượu.
Thật nàng vẫn do dự, bởi vì lúc hình như nàng đột nhiên rõ tình cảm của đối với Lục Kinh Trần, là cảm động ? Hay là thích.
Mấy ngày nay, nam nhân chăm sóc nàng tỉ mỉ bằng cách khi trí nhớ của nàng hỗn loạn, nếu bọn họ là phu thê, hình như cũng giống, mà lẽ cũng thích thích .
Chỉ là, vì đột nhiên để ý tới nàng?
Đường Nhược Nhược thở dài một , nhận thấy về điểm ban đầu của vấn đề, cho nên vẫn quyết định hỏi một tí là .
–
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nu-chinh/chuong-15.html.]
Đã đến giờ ăn tối, trong sơn trang tránh nóng tìm bóng dáng của vị tiểu phu nhân, những đó lo lắng đề phòng cũng dám bẩm báo, ngược chỉ trong chốc lát , vị tiểu phu nhân của bọn họ từ xuất hiện.
Mọi nhịn lén đánh giá nàng, trong sơn trang đèn đuốc sáng trưng, thiếu nữ mặc một bộ y phục màu hồng nhạt duyên dáng, nốt ruồi lệ là nét chấm phá, tăng thêm vài phần xinh .
hôm nay bước chân của vị tiểu phu nhân dường như chút , lảo đảo xông trong phòng, tuy nhiên các nàng dám liếc mắt một cái, bởi vì vị trong phòng giống như là một vị Diêm La sống, căn bản ai dám trêu chọc.
Lúc Lục Kinh Trần chờ ở bàn ăn, sắc mặt chút lạnh nhạt, nhưng bàn tay giấu bàn đang vân vê từng viên Phật châu, ngừng xoay chuyển.
Hắn gặp tiểu cô nương của đầy một nén nhang, tâm của bắt đầu rối loạn.
Tiếng phật châu lăn qua bắt đầu tăng tốc, trong căn phòng trống trải ngay lập tức phóng to , đáy mắt của Lục Kinh Trần cũng càng ngày càng đỏ.
Hắn ngừng tự với , thể bại lộ bản tính khát m.á.u g.i.ế.c của nữa, Nhược Nhược của sẽ sợ sẽ chạy trốn, thể .
“Lục……..Lục Kinh Trần!”
Một giọng ngọt ngào mềm mại vang lên phía , động tác trong tay của Lục Kinh Trần chợt dừng , chút chột , nhắm mắt định bình tĩnh đầu .
Phía là tiếng bước chân lộn xộn, nhíu nhíu mày, định hỏi thì chạm vai của .
“Lục Kinh Trần! Ngươi… Sao ngươi !”
Giọng nhẹ nhàng chứa đựng sự bất bình sâu sắc, còn lời thì chút chậm chạp, khiến Lục Kinh Trần cảm thấy lạnh sống lưng, dứt khoát dậy, lúc đầu thì tiểu cô nương nồng nặc mùi rượu lao lồng n.g.ự.c .
“Ha ha, bắt ngươi !”
Lục Kinh Trần nhíu mày, cúi đầu kiểm tra, bờ môi mỏng mím chặt: Quả nhiên, tiểu cô nương bí mật ngoài uống rượu lưng .
Hắn đưa tay kéo trong ngực, xuống, mà thiếu nữ sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt m.ô.n.g lung ngoan ngoãn tựa n.g.ự.c , khiến cứng đờ.
Từ khi quen Đường Nhược Nhược tới nay, bao giờ nàng dễ bảo chủ động dựa trong n.g.ự.c như , động tác khiến thụ sủng nhược kinh.
Cái cổ tê tê, yết hầu của Lục Kinh Trần lăn lên lăn xuống, dồn hết sức mới kéo tiểu cô nương khỏi n.g.ự.c một chút.
“Nhược Nhược, nàng đang gì ?”
Giọng của khàn khàn một cách khó hiểu, mà một cơn lạnh lạnh cổ vì tiểu cô nương rời , nhưng chỉ chính mới , sự cuồng nhiệt đang dâng trào từ tận đáy lòng, sắp nhấn chìm .
“Tại ngươi… Không đến tìm ?” Thiếu nữ thấp giọng tố cáo, còn đợi Lục Kinh Trần mở miệng trả lời, hốc mắt tụ đầy nước mắt.
Lục Kinh Trần thật sự hoảng hốt, tay chân luống cuống vội vàng kéo trong ngực, “Được , sai, là sai, Nhược Nhược , ?”
Giọng thật sự dịu dàng như đang dỗ dành đứa nhỏ, mà say rượu quan tâm đến mấy thứ chứ, chóp mũi nhỏ nhắn cọ cọ cổ nam nhân, cắn một cái.
Tay của Lục Kinh Trần vẫn cầm Phật châu đang nắm eo của tiểu cô nương, một khắc , phân biệt ma chướng[2] trong lòng là sát khí đầy bụi là thiếu nữ trong lòng.
[2] Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây .
Không cắn bao lâu, tiểu cô nương rốt cuộc cũng buông , “Về , … Muốn đến tìm , thể gặp , chứ?”
Lục Kinh Trần dám nàng, khi nghiêng đều nghiêm túc trả lời, “Được.”
trong mắt thiếu nữ, đây dường như chỉ là chuyện lệ.
Một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo che lỗ tai hai bên của , dùng sức nhỏ nhận , Lục Kinh Trần vẫn ngoan ngoãn đầu.
Bốn mắt , đôi môi đỏ mọng của thiếu nữ ướt át, bĩu môi, dụ dỗ , “Có ngươi qua loa cho lệ ?”
Lục Kinh Trần nhưng rõ nàng đang gì, chỉ thể hàm răng nhỏ nhắn môi di chuyển lên xuống, thứ gì đó bật khỏi đó, sợi dây căng thẳng của cũng chặt đứt.
Trời đất cuồng, hai khuất màn che dày đặc, màn che tung bay, mặt đất vương vãi phật châu lăn khắp nơi.
Lục Kinh Trần dường như cũng hiểu , chấp niệm của từ đầu đến cuối cũng chính là nữ tử trong n.g.ự.c mà thôi.
Tham kinh lễ Phật, dường như còn thú vị với nữa, thì bằng bảo vệ bảo vật trong lòng .
Gió đêm ảm đạm, lá cây trong sơn trang thổi xào xạc, mà trong gió tản tiếng ngâm tinh tế, vang lên trong một đêm ngừng nghỉ.