Xuyên Thành Tỷ Tỷ Của Bạo Quân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-17 21:41:27
Ai mà bản lĩnh khiến tiểu bạo quân như ngoan ngoãn như ?
Nhìn kỹ, cuối cùng cũng nhớ tên béo là ai: Cơ Vĩnh Triết – con trai duy nhất của gian phi.
Sử sách chép rằng khi nhỏ nghịch ngợm đến mức thái phó ba từ quan, thường xuyên bắt nạt Cơ Dạ. Sau lớn lên khác hẳn mẫu , nhưng cuối cùng mất tích rõ tung tích.
Cơ Dạ mà cũng phản kháng?
Ta nấp góc tường, lòng nghi ngờ. Lẽ nào phát hiện đang , cố ý diễn trò khiến mềm lòng? Không thì với tính cách , há cắn Cơ Vĩnh Triết một cái?
Chưa kịp nghĩ xong, Cơ Dạ ngước quyển sách tay , rốt cuộc nhẫn nhịn:
“Nhị ca, đó là di vật mẫu hậu để cho . Từ nay méc phụ hoàng nữa, ca thể trả cho ?”
Cơ Vĩnh Triết rõ ràng sững , thoáng chút áy náy, nhưng nhanh chóng gồng lên bộ dữ tợn:
“Tốt nhất là nhớ lấy lời ngươi ! Nếu tại ngươi, phụ hoàng phạt!”
Rồi ném sách Cơ Dạ, dắt rời .
Ta đơ tại chỗ.
Chẳng nên ngạc nhiên vì Cơ Vĩnh Triết dạy hư , kinh ngạc vì Cơ Dạ đang diễn trò.
Qua góc tường, thấy khẽ thở dài, lặng lẽ phủi dấu chân áo, nhặt sách lên, ôm lòng đầy trân trọng.
Tận đến khi tập tễnh rời , mới nhận —
Tiểu bạo quân tám tuổi… rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sử sách từng ghi, trưởng thành vẫn thích mặc đồ đen.
Chẳng lẽ… là vì thuở bé bắt nạt, mặc đen thì vết bẩn dễ khác trông thấy?
5.
Đêm mưa gió sấm chớp.
Không rõ Tiểu Dạ , bung ô ngoài tản bộ một vòng, gặp cung nữ đang định bẩm báo— rằng suốt đêm điện.
Chuyện vốn chẳng liên quan đến , nhưng trong đầu hai “” đang đánh .
Một bên hậm hực gào thét: Tiểu bạo quân mới hôm còn chỉ mặt là tỷ tỷ — nguy hiểm c.h.ế.t !
Một bên níu lấy lương tâm: Dù cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi mà.
Ta còn đang phân vân thì một tiếng sấm nổ vang trời dội xuống.
Cung nữ gần như sắp :
“Thái tử điện hạ sợ sấm sét nhất… giờ bây giờ?”
Ta bỗng nhiên nảy một ý, chẳng kịp do dự nữa, vội hỏi:
“Ngươi cung Khải Thần ở ?”
Là một anti chính hiệu, từng đại chiến ba trăm hiệp với đám fan sử học, nhặt nhạnh ít mẩu chuyện lề trong chính sử. Không ngờ ngày dùng . Cười đây?
Tương truyền, khi tiên hoàng hậu qua đời, hậu cung đóng cửa mở nữa. Lúc Cơ Dạ lên ngôi, do tay vấy m.á.u quá nhiều nên thường mất ngủ, âm thầm về nơi sinh tiền của , suốt đêm một . Đến hôm là một quân vương lạnh lùng, ban bố chính lệnh mới chút chần chừ.
Cung nữ gật đầu xác nhận.
Ta thầm giận bản học hành chẳng đến nơi đến chốn, thể trơ mắt ngơ sinh tử một đứa nhỏ, đành che ô cùng nàng lao màn mưa trắng xoá.
Cung Khải Thần bỏ hoang nhiều năm, mạng nhện giăng đầy, đưa tay thấy năm ngón.
Ánh nến lắc lư như bước chốn u linh.
Vừa mới bước chân , thấy một tiếng động khẽ, chắc là Cơ Dạ ở bên trong, lòng khẽ an tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-ty-ty-cua-bao-quan/chuong-3.html.]
Cung nữ sợ đến phát run, đành để nàng ngoài.
Ánh nến soi rõ một góc chân, ướt sũng, rõ bao đưa tay lau mặt. Cuối cùng, tấm bình phong cửa, cũng tìm thấy Cơ Dạ.
Hắn co ro thành một cục nhỏ, ôm gối trốn trong góc cửa, dễ bỏ qua đến mức khiến giật .
Theo tiếng sấm bên ngoài, Cơ Dạ trong cơn ngủ chập chờn yên, khẽ run rẩy từng đợt.
Ta thở dài, cúi xuống kỹ .
Đứa nhỏ ngủ mà mắt vẫn còn đọng lệ, khiến khỏi áy náy.
Dù gì cũng là một đứa bé, nghĩ đến thế?
Ta ngẩn , Cơ Dạ tỉnh lúc nào, đôi mắt đen lay láy đột ngột bùng lên tia hung dữ, lao tới đè xuống đất, cắn một phát lên vai như một con mèo hoảng loạn.
Ta kịp phòng , đau đến hét lên, vung tay tát một cái.
Hắn buông răng , nhưng chôn đầu cổ , nước mắt và m.á.u hòa , nhuộm ướt cả vạt áo.
Cơ Dạ như thể cuối cùng cũng vỡ òa trong tiếng sấm, từ run rẩy nhẹ chuyển sang ôm chặt , nức nở thành tiếng.
Vai đau rát bỏng, hít vài mới cố chịu , đang định giận dữ mắng mỏ, tiếng của đầu óc trống rỗng, chỉ túm lấy cổ áo , nghẹn giọng :
“Ngươi cái gì, còn !”
Trước khi xuyên qua, cũng mới mười chín tuổi, nào từng gặp tình huống nào ngang ngược thế ?
Cơ Dạ đến nỗi run lẩy bẩy, thành tiếng:
“Phụ hoàng đặt tự cho Nhị ca, đích dạy thư pháp vẽ tranh… còn thì chẳng gì cả.”
Ngay cả sách vở tiên hoàng hậu để cũng suýt Cơ Vĩnh Triết xé mất, còn vây đánh, đá bao nhiêu cú.
Ta đến mức đầu ong ong, suy nghĩ xoay như chong chóng, cuối cùng đành vội vã dỗ dành:
“Vậy… đặt cho ngươi một cái tên tự, ? Gọi là Huyền Quang nhé?”
Tiếng nức nở khựng .
Tiểu Dạ ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, giọng mũi nghẹn ngào, vẻ mặt mơ hồ:
“Huyền Quang?”
Ta chẳng mấy kinh nghiệm dỗ trẻ con, đè xuống đất, lạnh đau, chỉ đẩy mắng cho một trận. can đảm bắt nạt một đứa nhỏ, đành dịu giọng giải thích:
“Chính là mặt trăng đó. Treo cao trời, mẫu hậu ngươi nhất định sẽ thấy .”
Cơ Dạ lặng hồi lâu, dường như rốt cuộc cũng thoát khỏi tâm trạng tăm tối ban nãy.
Hắn nhận gì, vành tai liền đỏ ửng, vì quá hổ mà chẳng dám ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi:
“Tỷ là Cơ Hằng… đúng ?”
Tình hình đến nước , cũng buồn giấu giếm, thẳng thắn gật đầu.
“Vậy tỷ tên gì?”
Ta do dự chốc lát:
“Lương Sơ.”
Chúng cứ thế yên trong im lặng đầy gượng gạo một hồi lâu, đó Cơ Dạ mới lặng lẽ lên, cùng trở về điện.
Từ đêm đó, cả lẫn đều bí mật lớn nhất của .
Cơ Dạ bắt đầu thiết với , trở thành duy nhất trong cung quan tâm đến . Mà , vẫn chỉ là một đứa trẻ bước sai đường.
Ta nghĩ suốt hai ngày, cuối cùng vẫn quyết định cận với .
Biết thật sự thể đổi lịch sử?
Khi chuyện còn bắt đầu, khi bạo quân vẫn thành bạo quân…
Đưa ngắm trăng sáng tuyết trắng khắp cửu châu, để tương lai còn dài.