Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Xuyên thành vợ của nhân vật phản diện trong game otome - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:31:30

Ăn sáng xong, Giang Đường bắt đầu tết tóc cho Lương Thiển.

 

Tóc cô bé xoăn, màu vàng nhẹ, đụng lòng bàn tay mềm mại đến lạ thường.

 

Giang Đường vài động tác buộc xong tóc hai bên cho cô bé: “Được .”

 

Lương Thiển mở to mắt b.í.m tóc đuôi ngựa xiên xiên vẹo vẹo đối xứng, ngẩng đầu lên: “Mẹ, lệch .”

 

Giang Đường hề quan tâm: “Lệch thì lệch, mau lên, giờ chúng .”

 

Lương Thiển thuận theo, bĩu môi phàn nàn: “Con tết kiểu công chúa, buộc kiểu hổ chết.”

 

“Vậy con hổ là c.h.ế.t ? Nếu con c.h.ế.t thì nhanh giày để .”

 

“…”

 

Ác độc!

 

Ma quỷ!!

 

Không ruột.

 

Lương Thiển giật nhẹ b.í.m tóc lệch, cam tâm tình nguyện cúi đầu giày, tự đeo ba lô nhỏ lên, rầu rĩ vui lưng Giang Thiển. Cô bé chung với tẹo nào, nhưng các đều , bé chung với

 

Sau khi xuống tầng, hai trai đều chuẩn xong.

 

Sơ Nhất ngẩng đầu lên thấy khuôn mặt vui của Lương Thiển, bé nhẹ nhàng , đưa tay vẫy vẫy với Lương Thiển: “Thiển Thiển, đến chỗ .”

 

Lương Thiển vui vẻ chạy đến.

 

“Hôm nay Thiển Thiển tự buộc tóc ? Thiển Thiển thật ngoan, tự buộc tóc luôn .” Nói Sơ Nhất tự chỉnh hai bên tóc buộc lệch của Lương Thiển.

 

Không hiểu mặt Giang Đường nóng lên: “Mẹ buộc.”

 

Động tác của Sơ Nhất dừng : “Tóc Thiển Thiển mềm nên khó buộc.”

 

Giang Đường: “…”

 

Đây là thiên sứ hạ phàm nhà ai , thể chuyện như chứ.

 

“Cảm ơn .” Lương Thiển hài lòng sờ tóc, cuối cùng nhón chân lên hôn lên mặt bé một cái.

 

Sơ Nhất mỉm ngại ngùng.

 

“Mẹ, tự lái xe để lái xe đưa chúng ?”

 

“Hôm nay lái.” Nói cô đung đưa chìa khóa tay.

 

Sơ Nhất gật đầu: “Vậy cẩn thận chút, chủ nhật sẽ nhiều xe.”

 

“Biết , lải nhải dong dài quá.”

 

Lái xe sớm đánh xe ngoài, một chiếc xe màu xanh ngọc, mới, dường như mấy , khi Giang Đường cho các bé ghế trẻ em xong mới ghế lái.

 

Khu vui chơi ở khu vực trung tâm đông đúc, từ nơi mất hơn bốn mươi phút, đường xá gần cũng xa.

 

Có lẽ vì hiếm khi ngoài chơi, Lâm Lương Thâm và Lương Thiển ngoan, đường chút ầm ĩ, chuyện khiến Giang Đường bình yên hơn đôi chút.

Đến khu vui chơi, Giang Đường mua vé , đó ôm lấy Lương Thiển, nắm tay Lương Thâm, đầu Sơ Nhất: “Sơ Nhất, nhớ sát .”

 

“Vâng.”

 

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt bóng lưng Giang Đường dần trở nên ảm đạm.

 

Thiếu niên gầy yếu cúi đầu lưng cô, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Lương Thâm, đó xung quanh , khỏi hâm mộ những gia đình vui vẻ chuyện.

 

Khu vui chơi ồn ào náo nhiệt, đường rộn ràng , đột nhiên cô ý thức gì đó, khỏi dừng bước , đầu thấy dáng vẻ ngẩn của .

 

Suy nghĩ của Giang Đường động đậy: “Sơ Nhất.”

 

“Mẹ, ?”

 

“Con thể dắt em trai ?” Giang Đường giao Lương Thâm cho bé.

 

“Được ạ.”

 

Lâm Lương Thâm nắm tay trai, sang lè lưỡi với Giang Đường: “Tốt , con cũng với .”

 

Giang Đường: “Trước mặt , đánh con.”

 

Lâm Lương Thâm: “…”

 

“Sơ Nhất, qua đây với .”

 

Cô xoay nắm lấy tay Sơ Nhất, nhẹ nhàng : “Thật xin , nên để con .”

 

Ánh mắt Sơ Nhất ngạc nhiên, bé cắn môi, đột nhiên đỏ mắt, sợ Giang Đường thấy nên vội vàng cúi đầu, cưỡng chế bản nén nước mắt .

 

Giang Đường cúi , giọng điệu cẩn thận: “Sơ Nhất, con tức giận ?”

 

“Con tức giận.” Cậu sụt sịt mũi, đó ngẩng đầu, nét mặt buồn bã: “Em trai em gái còn nhỏ, nên chăm sóc hai em mới đúng, con lớn , con sẽ lạc.”

 

há miệng, đột nhiên như thế nào cho .

 

Không hiểu trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, Giang Đường nắm c.h.ặ.t t.a.y bé: “Sơ Nhất, con đu ?”

 

Nghe mấy chữ đu , sắc mặt Sơ Nhất tái nhợt, rút tay của : “Con , hai em cũng .”

 

Lương Thiển lên tiếng: “ em .”

 

Lương Thâm cũng : “Em cũng .”

 

“Hai đứa .” Ánh mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, lạnh lùng tàn nhẫn giống của một đứa trẻ.

 

Lương Thâm dọa cho rụt cổ, yếu ớt : “Em, em .”

 

Giang Đường nhíu mày: “Vậy Sơ Nhất chơi cái gì?”

 

Cậu đảo mắt một vòng, chỉ khủng long thiết kế theo kiểu phòng nhỏ phía : “Chúng nhà ma .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien-trong-game-otome/chuong-7.html.]

Giang Đường ngẩng đầu lên , bên bảng hiệu nhà ma hai con mắt đỏ lập lòe ánh sáng, đáng sợ.

 

Giang Đường sợ, nhưng thấy mấy đứa nhỏ hừng hực khí thế thì chỉ thể gật đầu: “Được, chúng nhà ma.”

 

Lâm Sơ Nhất nở nụ , Lương Thâm Giang Đường gì đó nhưng dám khỏi miệng.

 

Mua vé xong qua một hành lang dài u ám.

 

Vì an của tụi nhỏ, nhà ma cũng quá đáng sợ, hai bên treo hình quái vật, tường và sàn nhà là màu sắc rực rỡ, xuyên qua hành lang chính là mô hình quái vật lớn, mặc dù hình dáng đáng sợ nhưng mô hình phát tiếng gào vẫn dọa sợ Lương Thiển trong lòng Giang Đường.

 

“Mẹ, con thích quái vật…” Lương Thiển ôm chặt lấy cổ Giang Đường, giọng nức nở sợ hãi.

 

Cô trấn an vỗ lưng cô bé: “Sơ Nhất, em gái sợ, chúng ngoài .”

 

Lương Thâm chơi.” Đôi mày nhỏ nhắn của bé nhíu : “ Lương Thâm?”

 

Lương Thâm há hốc mồm, tuyệt vọng gật đầu: “, con chơi.”

 

Cô thở dài, tiếp tục về phía .

 

Đi tiếp bên trong là những căn phòng nhỏ khác, mỗi một căn phòng cách một cánh cửa, mà trong phòng sắp xếp cơ quan khác , chỉ cần dẫm trúng thì sẽ quái vật nhảy từ góc nào đó.

 

Giang Đường và nguyên chủ đều mắc bệnh sợ hãi giam cầm, ở trong gian kín nhỏ hẹp sẽ khiến cô chóng mặt, rơi trạng thái khó thở trong thời gian ngắn, cũng may trong phòng nhiều đèn, đến mức quá khó chịu.

 

Đến căn phòng thứ sáu, ánh đèn ấm áp đột nhiên tối , bốn phía căn phòng lấp lóe ánh sáng màu hồng, quái vật trong góc giương nanh múa vuốt khiến cô tê cả da đầu.

 

Giang Đường cảm thấy chống đỡ nổi, cô cúi đặt Lương Thiển xuống.

 

“Mẹ, Lương Thâm vệ sinh, để con đưa em .”

 

“Ở đây đông , đưa hai đứa .”

 

“Nhà vệ sinh ở ngay phía , một phút là đến, và Thiển Thiển ở đây chờ tụi con là .”

 

Nói xong Sơ Nhất nắm tay Lương Thâm ngoài.

 

Trong phòng một chiếc ghế nhỏ, Giang Đường để Lương Thiển xuống, lấy bình nước ấm trong túi đưa cho cô bé: “Thiển Thiển uống nước .”

 

Lương Thiển cắn ống hút, chân nhỏ đung đưa.

 

Căn phòng đột nhiên nóng lên, Giang Đường nhắm mắt , hô hấp dần trở nên gấp gáp.

 

“Mẹ, thoải mái ?” Lương Thiển cẩn thận hỏi.

 

“Mẹ .” Cô cắn môi lên, lấy khăn trong túi lau mồ hôi.

 

Thêm hai ba phút nữa, hai đứa nhỏ vẫn về, tay chân Giang Đường như nhũn , ánh mắt tối , cuối cùng cô nổi nữa, kéo tay Thiển Thiển chuẩn rời .

 

 

Cửa khóa từ bên ngoài.

 

Mặc cho Giang Đường mở thế nào cũng nhúc nhích.

 

Trong lòng cô hoảng loạn, sợ đứa nhỏ xảy chuyện, vì thiếu khí mà cảm thấy khó chịu.

 

Thiển Thiển ôm bình nước phía : “Mẹ…”

 

“Không , sẽ lập tức đưa con ngoài.”

 

Giang Đường nhắm mắt, lung la lung lay đến nút báo khẩn cấp, tay còn chạm nút thì ngã xuống đất.

 

Nhìn Giang Đường sắc mặt trắng bệch ngã mặt đất, Lương Thiển méo miệng, ngẩng đầu lớn.

 

Đầu Giang Đường nặng trĩu, tiếng của con bé khiến cô phiền lòng.

 

Cô nhắm mắt , từ từ điều chỉnh hô hấp của , đợi hơn một chút từ từ bò từ đất dậy.

Xoài Vẫn Giảm Cân

lúc , tiếng cửa lạch cạch vang lên.

 

Giang Đường nheo mắt, trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy một đàn ông cao gầy về phía , đó một đôi tay ấm áp dịu dàng đỡ cô dậy.

 

Hàng mi cô run run, ngước mắt lên , đàn ông đôi môi mắt.

 

“Con gái vẫn ở trong…”

 

“Không , cô bé đang cùng với con của .”

 

Giang Đường ừ một tiếng, nữa nhắm mắt : “Hai đứa con của vẫn …”

 

Anh thấp giọng : “Chỉ cần ở trong thì sẽ lạc, lát nữa sẽ nhờ nhân viên đưa hai đứa nhỏ .”

 

“Ừm.”

 

Cuối cùng Giang Đường cũng yên tâm.

 

Ra khỏi nhà ma, gian lớn và ánh nắng đỉnh đầu khiến cô dần tỉnh táo .

 

Người đàn ông đưa Giang Đường đến chỗ nghỉ cửa, lấy nước đưa đến miệng cô, Giang Đường uống hai ngụm, thể lực và lí trí cuối cùng cũng .

 

Ánh mặt trời ấm áp, bên cạnh cô dịu dàng, ánh mắt nhẹ nhàng như ngọc, đôi mắt màu nâu nhạt Giang Đường, trong mắt là sự lo lắng chút che giấu.

 

“Ban nãy thất lễ .”

 

Giang Đường dựa ghế nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt lướt qua, thấy bên cạnh con gái một cô bé nhỏ mặc váy vàng đang tò mò đánh giá .

 

Giang Đường thu ánh mắt : “Nào , còn cảm ơn đấy.”

 

Anh : “ và La La ở phòng bên cạnh thấy tiếng trẻ con nên nghĩ chuyện xảy , bây giờ cô cảm thấy khá hơn chút nào ?”

 

“Tốt hơn nhiều .”

 

“Vậy là , bây giờ sẽ đưa hai đứa bé còn .”

 

“Không cần.” Giang Đường hai đang về phía cách đó xa, sắc mặt dần lạnh : “ nghĩ chúng nó .”

 

 

 

 

 

 

Loading...