Xuyên thành vợ của nhân vật phản diện trong game otome - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:31:32
Giang Đường lấy một tờ mười tệ từ trong ví : “Tiền nước.”
Dưới ánh nắng mặt trời, nụ của đàn ông cứng .
Một lúc mới ngẩng đầu: “Một chai nước mà thôi, cần.”
“Một chai nước cũng tốn tiền, vốn quen nhưng vẫn giúp đỡ , cầm .” Nói Giang Đường nhét tiền tay .
“Vậy .” Người thở dài, dậy nắm tay cô bé váy vàng: “La La, chúng thôi.”
Cô bé tên La La về phía Giang Đường vẫy tay: “Chào chị gái, chị giữ sức khỏe đó nha.”
Nụ tươi tắn và giọng điệu lễ phép lập tức khiến Giang Đường cảm thấy bất công.
Sau khi hai , cuối cùng Giang Đường cũng về phía Sơ Nhất và Lương Thâm.
Hai đứa nhỏ mặt cô, một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi, đều là độ tuổi ngây thơ vô tội, độ tuổi hiền lành thuần khiết, cô hai đứa bé, rõ ràng là ánh nắng mặt trời chói chang, xung quanh sáng bừng nhưng cô cảm thấy lạnh từ tận trong đáy lòng, giống như cả rơi xuống hầm băng , lạnh đến thấu xương.
“Sơ Nhất, Lương Thâm, hỏi hai đứa, vì cửa phòng khóa?”
Đối mặt với câu hỏi, Lương Thâm cúi đầu mũi chân.
Sơ Nhất em trai, lắc đầu: “Mẹ, con .”
Cô nhắm mắt , cố gắng duy trì sự tỉnh táo: “Sơ Nhất, là con chơi nhà ma, cũng là con đưa em trai vệ sinh, nghi ngờ con, nhưng hi vọng con thật, vì con ?”
Sơ Nhất mở to mắt, bé há miệng mím môi, im lặng gì.
“Mẹ hỏi cuối, ai khóa?”
“Con khóa.”
Ngoài dự đoán, nhận nhanh.
Sơ Nhất im lặng kéo em trai lưng, giọng non nớt bình tĩnh đến lạ thường: “Mẹ, thật xin , là con khóa.”
Giang Đường nắm chặt hai tay, cô khỏi về phía Lương Thiển, từ đầu đến cuối đứa nhỏ đều mơ màng gì, nhưng dám , chỉ thể chắp tay lưng một bên, cẩn thận họ.
Cô thu ánh mắt , Sơ Nhất: “Nếu như phòng chỉ , sẽ nể tình con là con mà bỏ qua cho con, nhưng cho dù là cố ý vô tình, con cũng nên tổn thương em gái , con em gái sợ hãi bao nhiêu ?”
Bàn tay xuôi bên của Sơ Nhất bất an nắm lấy góc áo, vành mắt đỏ lên, cắn môi nuốt nước mắt xuống, giọng nghẹn ngào: “Vâng, con sẽ như …”
Giang Đường kéo Sơ Nhất sang, lấy khăn tay lau sạch mồ hôi mặt : “Con còn chơi nữa?”
“Mẹ phạt con ?”
“Vừa bỏ qua cho con, nên .”
Cậu lau mắt, khuôn mặt nữa giãn : “Vậy xem em trai và em gái , con nhà ma .”
“Được.”
Giang Đường gật đầu đồng ý, ánh mắt qua Lâm Lương Thâm câu nào.
Chuyện hôm nay quá kì lạ, Sơ Nhất rõ ràng nhốt cô bên trong, tất cả dấu hiệu đều cho rằng Sơ Nhất đang che giấu chịu tội cho Lương Thâm, thể đúng là Sơ Nhất đến nhà ma…
Cô hiểu đứa nhỏ gì, nhưng thể khẳng định một điều là… Sơ Nhất ghét .
Dù biểu hiện của bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nhưng bé cũng ghét cô.
Chỉ là sự chán ghét của bé bày tỏ thẳng thắn như Lương Thâm và Lương Thiển, bé che giấu mỹ suy nghĩ của để thiện lương vô hại, giống với những đứa bé cùng lứa khác.
Nếu như Sơ Nhất thật sự là trong ngoài giống như những gì cô đoán thì thật đáng sợ, rốt cuộc gia đình dạy dỗ như thế nào và trải qua những gì mới trở thành một đứa bé âm hiểm đội lốt hiền lành như ?
Không trẻ em, giống ác quỷ hơn mới đúng.
Giang Đường hạ ánh mắt xuống, nữa kéo Thiển Thiển qua: “Vậy chúng ăn chút gì ?”
“Được ạ.”
“Thiển Thiển ăn gì?”
Lương Thiển nhỏ giọng : “Con ăn hamburger…”
“Vậy chúng ăn hamburger.”
Thấy cô đồng ý, Lương Thiển lập tức còn lo lắng, nụ rạng rỡ như mặt trời.
Bây giờ là giữa trưa, trong quán đồ ăn nhanh chật kín .
Giang Đường tìm chỗ trống trong góc, khi sắp xếp cẩn thận cho bọn nhỏ, một cô lấy đồ ăn.
Vừa trả tiền xong Giang Đường thấy giọng đàn ông thô kệch ở lưng: “Đồ phá của, sữa mày đổ !”
“Thưa cô, đồ của cô.”
“Cảm ơn.”
Giang Đường nhận đồ ăn, vòng qua đám về chỗ bàn của .
Bên cạnh chỗ của họ là một nhà ba , đàn ông cao lớn, mặt mũi dữ tợn, đứa nhỏ cầm nửa cốc sữa đang nhảy nhót nghịch ngợm đường , phụ nữ bận rộn lau sữa dính con, lau : “Không chỉ là đổ cốc sữa thôi , ồn ào cái gì.”
Giang Đường nhíu mày, vòng phía đến chỗ .
Sau khi đặt đồ ăn xuống, cô thấy mặt bàn nhiều sữa, Thiển Thiển uất ức bĩu môi, cô bé giơ áo cho Giang Đường : “Mẹ ơi, bẩn …”
Không cần nghĩ cũng là ai .
“Có thương ?”
Lương Thiển lắc đầu: “Anh kéo con sang nên b.ắ.n lên .”
Giang Đường gật đầu, dậy đến mặt ba , cô đưa tay kéo đàn ông đang la hét : “Mấy đổ sữa lên bàn chúng , bẩn quần áo của con gái , hãy lau sạch bàn và xin con gái .”
Người đàn ông trung niên ngẩn , khi bàn Lương Thiển, nhận bộ váy cô bé đang mặc giá rẻ thì lập tức trở mặt nhận: “Chúng cũng cố ý, tự cô lau xong ?”
Giang Đường còn kịp gì, đứa bé trai còn đạp lên chân Giang Đường, xong còn cô với vẻ mặt khiêu khích.
Cô vốn giỏi nhường nhịn, hơn nữa tâm trạng ngày hôm nay cũng , hành động của thằng nhóc béo chọc giận cô.
Giang Đường lạnh mặt đứa nhóc béo đang trốn lưng , rõ từng chữ: “Nói xin cô.”
Khuôn mặt cô diễm lệ, vì kiếp diễn viên nên bản mang theo khí thế hơn , lúc tức giận, khuôn mặt xinh của cô càng trở nên lạnh lùng khó gần hơn.
Tiếng động bên thu hút , ai nấy đều ồn ào đầu , thậm chí còn lấy điện thoại .
Thấy Giang Đường nổi giận, phụ nữ nhanh tay kéo con trai lưng , nặng nề trách mắng Giang Đường: “Nó là con nít hiểu chuyện, lớn như cô so đo với con nít như nó gì, bàn cô lau là chứ gì, phụ nữ gì mà nhỏ nhen .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien-trong-game-otome/chuong-8.html.]
Ha, cho câu nó là con nít.
Giang Đường lạnh thành tiếng, cầm lấy cốc coca bàn đưa cho Lương Thâm: “Hất.”
Lương Thâm ngơ ngác: “Dạ?”
“Mẹ con hất.”
Lương Thâm nhận cốc coca lạnh, cẩn thận nâng mắt lên, nhỏ giọng : “Con, con dám.”
Giang Đường mỉm : “Không , đánh con.”
Không đánh con.
Vậy thì …
Lương Thâm nhận cam kết nhảy xuống ghế, mở nắp cốc coca , nhắm thẳng về phía hai con nhà hất.
Hành động khiến một đám ngây .
Mấy giây .
Người phụ nữ và đứa bé đầy coca lạnh cùng hét lên.
Lương Thâm chuyện đến nghiện, giật lấy nửa cốc sữa tay thằng nhóc béo , nữa hắt mặt tên nhóc đó, miệng còn to: “Cho mày hất lên em gái tao !”
Đám lập tức ồ lên thành tiếng.
Giang Đường khoanh tay ngực, ánh mắt nhạo: “Xin , Thâm Thâm nhà vẫn là con nít, lớn như cô tuyệt đối đừng nên so đo với con nít như nó.”
“…”
“…”
Người phụ nữ … là ma quỷ !!!
Tất cả trong quán ăn, bao gồm cả nhân viên của tiệm đều vỗ tay khen , gì ai từng gặp mấy đứa nhóc ngang ngược như thế , nhưng như cô thật sự mấy , dù … vẫn chỉ là đứa bé.
Hành động bây giờ của Giang Đường thể là xả giận cho tất cả những trẻ tuổi từng mấy đứa nhóc ngỗ ngược gây chuyện.
Thấy gia đình còn hồn, Giang Đường nhanh tay kéo mấy đứa nhỏ định chạy, nhưng xoay đàn ông trung niên nắm tóc .
Giang Đường kéo đến đau cả da đầu.
“Con khốn , cmn mày đừng hòng chạy!”
Đau!
Giang Đường đau đến mức nhe răng trợn mắt, đang lục lọi xịt cay trong túi thì lực ở tóc lỏng dần, một giây cô kéo đến lưng của ai đó.
Người quá cao lớn nhưng lưng ấm áp, đủ để giúp Giang Đường ngăn cản ánh mắt thiện và sự công kích .
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, sườn mặt dịu dàng như ngọc lọt mắt, khuôn mặt quen thuộc nhưng ánh mắt khác .
Xoài Vẫn Giảm Cân
Đôi mắt đào hoa trong trẻo của đàn ông ý , vẻ mặt lạnh nhạt thâm trầm.
“Anh , mong chú ý thái độ của .”
Lời thể xem như thiện nhưng khí thế áp bức khiến đàn ông trung niên e dè.
Người đàn ông trung niên sợ nhưng mất mặt mặt nhiều như , kiên trì mặt vợ con: “Cmn mày tao là ai ?”
Anh gì, chỉ vung tay một cái.
Một giây , mấy to cao mặc đồ thường ngày vây lấy bọn họ.
Người đàn ông trung niên rụt cổ .
Anh nhẹ nhàng : “Bây giờ thể .”
Sợ nha má.
Người đàn ông trung niên ôm lấy đứa nhỏ, kéo tay vợ, đẩy chạy khỏi tiệm ăn.
“Được , rút .”
“Vâng, tổng giám đốc Hạ.”
Tiệm ăn nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Người đàn ông đầu , giọng trong trẻo như ngọc: “Chúng gặp , cô chứ?”
Giang Đường: “…”
Bây giờ Giang Đường tin đang sống trong thế giới trò chơi .
Dựa theo tình huống hiện tại, cô đưa tay xịt cho tên đàn ông một xịt cay, đó xảy xung đột, xem bụng xung quanh sẽ báo cảnh sát, nhưng mà…
“Sao ? Cần đến bệnh viện ?”
“Không, cần.” Giang Đường lấy tinh thần, cô xua tay.
Anh đảo mắt quanh: “Hình như hết chỗ , chúng thể ở chỗ cô ?”
Khóe miệng Giang Đường giật giật: “Có thể thể, cứ tự nhiên.”
Anh mỉm , để La La cạnh Lương Thiển, bản ngoài rìa.
Mặt bàn lộn xộn vẫn dọn dẹp, bình thản rút khăn tay lau sạch bàn ném khăn thùng rác, khi xong ngẩng đầu lên mỉm với Giang Đường.
“Quên giới thiệu, tên Hạ Hoài Nhuận.”
Giang Đường ngẩn : “Mang… mang thai?” (1)
(1) hoài trong tiếng Trung nghĩa là mang thai (hoài thai), nữ chính hiểu nhầm nghĩa tên của nam thứ
Anh thấp giọng một tiếng: “Nhuận hàm ngọc đức hoài quân tử, bố hi vọng thể trở thành phẩm đức nên đặt tên như , thật cũng cảm thấy giống mang thai.”
Cuối cùng còn bổ sung: “Đây là cháu gái , Hạ La.”
“…”
Hạ La…
Hạ La!!!