Xuyên Vào Truyện Của Mình, Gả Cho Phản Diện - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Giao Phó Khải Minh cho em đấy.”
Đại phản diện buông một câu lạnh lùng rồi quay người bước lên chiếc Rolls-Royce, không buồn ngoảnh lại.
Tôi ngơ ngác đứng đó, ánh mắt vô thức nhìn về phía Phó Khải Minh.
Cậu bé đang ngồi xổm bên chân tôi, nhỏ bé như hạt đậu, thân hình còn chưa dài bằng đôi chân tôi.
Ai mà nghĩ được, một đứa bé ngoan ngoãn thế này, sau này lại trở thành một phản diện lạnh lùng, tàn nhẫn?
Phó Khải Minh ngẩng khuôn mặt trắng trẻo mềm mại lên, hàng mi dài chớp chớp:
“Dì ơi... con đói.”
Tôi lập tức nhắm chặt mắt lại.
Thế này... sao tôi có thể ra tay cho được!
Theo cốt truyện, trong thời gian đại phản diện đi công tác và mất liên lạc, nguyên chủ sẽ lợi dụng cơ hội này để bắt tay với bảo mẫu ngược đãi Phó Khải Minh:
Không cho ăn, không cho ngủ, động một chút là đánh mắng.
Người giúp việc trong biệt thự không rõ thái độ đại phản diện đối với vợ mới ra sao, nên chẳng ai dám can thiệp.
Đến khi đại phản diện trở về sau mấy tháng vất vả, Phó Khải Minh đã bị hành hạ đến mức thu mình, trầm mặc, mắc chứng sợ phụ nữ nghiêm trọng.
Mãi về sau, nhờ gặp được nữ chính, cậu mới dần hồi phục lại.
Cũng may hệ thống không bắt tôi phải làm theo nguyên tác một cách rập khuôn.
Chỉ cần khiến độ chán ghét của tiểu phản diện dành cho tôi đạt mức tối đa, tôi sẽ được quay về thế giới thật.
Quá dễ!
Tôi phất tay một cái, chuyển toàn bộ số đồ ăn vặt Phó Khải Minh tích trữ về phòng mình.
Cậu bé trợn tròn mắt, chỉ biết trơ mắt nhìn từng thùng snack bị khuân đi.
Cậu không mê ăn vặt, chỉ là thích tích trữ để cảm thấy an toàn hơn.
Cậu bĩu môi.
Nhưng còn chưa kịp hết động tác thì khựng lại — chỉ thấy tôi mắt ngấn lệ, nhẹ nhàng chấm chấm khóe mắt bằng khăn giấy:
“Bảo bối à, mẹ làm thế này... là vì muốn tốt cho con thôi. Con hiểu mẹ mà, đúng không?”
Cậu bé ngơ ngác gật đầu.
Đến giờ cơm tối, tôi cố tình kéo ghế ngồi cạnh Phó Khải Minh.
Cậu bé vốn không thích người khác chạm vào mình, nên lập tức định chuyển sang đối diện.
Vừa mới nhấc chân, tôi đã bật khóc.
Nước mắt lã chã như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây.
“Quả nhiên... bảo bối ghét mẹ rồi đúng không?”
“Huhu...”
Vài giọt nước mắt rơi trúng mu bàn tay cậu bé, nóng hổi.
Cậu bé ngập ngừng rụt chân lại, do dự vỗ nhẹ cánh tay tôi, lúng túng an ủi:
“Không có đâu. Dì ăn cơm đi.”
Phó Khải Minh mệt rã rời, vội vàng trốn vào phòng mình.
Cậu bé chưa từng gặp ai phiền phức đến vậy — còn khóc lóc nhiều hơn cả bọn nhỏ ở nhà trẻ.
Cậu không ăn rau — Dì ấy khóc.
Cậu không dọn bàn — Dì ấy khóc.
Cậu không rửa bát — Dì ấy vẫn khóc.
Phó Khải Minh cáu kỉnh vò đầu.
Rốt cuộc ai đang chăm sóc ai vậy trời!?
Gõ gõ gõ—
Cậu sững người, linh cảm có điều chẳng lành.
Nam Doanh ló đầu qua khe cửa, ôm một chiếc gối, khuôn mặt rạng rỡ:
“Bảo bối~ Mẹ tới ngủ cùng con nè~”
Ánh đèn chiếu lên gương mặt cô, nơi khóe mắt vẫn còn dấu nước mắt chưa khô, giống như một đóa hải đường bị mưa vùi dập — mong manh, yếu ớt, chẳng có chút sát khí nào.
Phó Khải Minh cuối cùng cũng đầu hàng, mở cửa.
Nam Doanh còn vẫy cuốn sách trên tay:
“Mẹ kể chuyện cho con ngủ nhé~”
Phó Khải Minh định từ chối, nhưng chưa kịp nói, đã bị cô nhét vào chăn, đắp kín mít, rồi tự động chui vào nằm bên cạnh, còn ân cần vuốt lại mép chăn cho cậu.
Cô chỉ kể chưa đến hai phút... đã tự dỗ mình ngủ mất tiêu.
Phó Khải Minh ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt đang say ngủ kia.
Chỉ trong một ngày, người phụ nữ này đã phá vỡ hoàn toàn nhịp sống vốn đều đặn của cậu.
Nhưng lạ kỳ thay, cậu lại... không ghét chút nào.
Cứ coi như là chơi một ván game, cậu cũng muốn xem xem, bao giờ cô ta mới để lộ bộ mặt thật.
Chẳng bao lâu sau, Phó Khải Minh bắt đầu đi học lại.
Tôi cho bảo mẫu nghỉ, để cậu tự lập.
Tôi chuẩn bị nước mắt sẵn, vừa mở miệng là khóe mắt đã đỏ hoe:
“Bảo bối, không phải mẹ không muốn giúp con, mà là mẹ muốn rèn luyện con thôi…”
“Con mau thu dọn đồ đi, nếu trễ giờ mà bị phạt đứng thì mẹ không dám cầu xin thầy cô đâu nha~”
“Ôi mẹ không nỡ rời con chút nào hết á!”
Vừa nói tôi vừa tranh thủ bóp bóp cái má bánh bao mềm mại của cậu.
Phó Khải Minh nhìn tôi bằng ánh mắt khó diễn tả.
Cô có biết không, trường quý tộc tuyệt đối không có chuyện phạt học sinh đứng đâu.
Bọn học sinh toàn con nhà giàu, chỉ thiếu điều lập bàn thờ thờ luôn thôi.
Trước khi đi, tôi vẫn chưa yên tâm, nhét vào tay cậu một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thố.
“Nhớ hòa đồng với bạn bè nha~ Mẹ bị sợ xã hội lắm, nếu có chuyện gì thì con phải tự lo lấy đó.”
Câu này là thật, nếu không tôi đã không chọn làm nghề viết lách ở nhà.
Nếu được, tôi chỉ muốn nằm ườn trên giường cả đời.
Phó Khải Minh chẳng buồn đáp lời.
Nhưng nhìn dáng vẻ tôi đấm ngực dậm chân như thể chia ly sinh tử, cuối cùng vẫn khó chịu lên tiếng:
“Yên tâm đi, con sẽ không gây chuyện đâu.”
Dứt lời, cậu vội vã chạy biến khỏi nhà.