Xuyên Vào Truyện Của Mình, Gả Cho Phản Diện - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Phó Khải Minh im lặng.
Tiếng khóc ầm ĩ trong phòng làm việc gần như át cả tiếng ve kêu chói tai ngoài cửa sổ, khiến cậu nhức đầu bực bội.
Ở góc phòng, cô chủ nhiệm đang cuống quýt gọi điện thoại.
Phó Khải Minh chợt nghĩ tới điều gì, bật dậy khỏi ghế sofa, ánh mắt thoáng vẻ bồn chồn.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo:
“Alo?”
Cô giáo nhẹ nhàng kể lại sự việc, cố tránh khiến đối phương hoảng sợ.
Bên kia im lặng rất lâu, như thể vẫn còn đang sững sờ.
Phó Khải Minh âm thầm hối hận — mới ngày đầu tiên đi học mà đã gây chuyện.
Dì rõ ràng đã dặn dò cẩn thận...
Không đúng.
Mắc gì cậu phải nghe lời người phụ nữ đó chứ!
Ngay sau đó, một người phụ nữ trang điểm đậm, khoảng hơn bốn mươi tuổi, hùng hổ xông vào văn phòng.
Bà ta ôm chầm lấy một cậu bé mập ú rồi gào khóc om sòm như thể tim gan lộn ngược.
Cậu mập càng thêm tủi thân, òa lên khóc lớn, vừa khóc vừa mách lẻo.
Phó Khải Minh còn đang thất thần thì bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất.
Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt dữ tợn của người phụ nữ kia:
“Chính cái thằng ranh con này bắt nạt con trai tôi phải không?!”
Cậu nhíu mày, cố gắng giải thích:
“Là cậu ta bắt nạt người khác trước.”
Người phụ nữ gào lên:
“Mày xen vào làm gì? Nhóc con chưa gì đã học thói vũ lực, không mẹ nuôi dạy à?! Hôm nay tao sẽ dạy mày thay cái bà mẹ chết tiệt của mày!”
Bàn tay béo ục ục giơ lên định tát xuống — nhưng giữa chừng bị ai đó chặn lại.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên bên tai Phó Khải Minh, như sấm rền giữa trời quang:
“Mẹ thằng bé đang đứng đây! Có chuyện thì nhắm vào tôi!”
Phó Khải Minh vẫn còn ngồi dưới đất, ngơ ngác chớp mắt, cuối cùng cũng thấy rõ người đang đứng nơi cửa ra vào, ngược sáng.
Cô mặc váy dài màu đỏ, đeo kính râm, khí chất ngút trời.
Chiếc túi Chanel trên tay cô vung lên, nện thẳng vào đầu bà mẹ cậu mập khiến bà ta rú lên đau đớn.
Cuối cùng, cô giáo chủ nhiệm mới vội vàng bước vào can ngăn, không dám đắc tội bên nào, để hai bên tự thương lượng.
Mọi chuyện thực ra rất rõ ràng.
Cậu bé mập kia thấy cô bạn học dễ thương nên cố tình bắt nạt. Cô bé bị chọc đến bật khóc.
Đúng lúc Phó Khải Minh đi ngang qua, lập tức đá cậu bé mập ngã dúi dụi xuống vũng bùn.
Tôi hơi nhướn mày — ồ, tiểu phản diện mà cũng có tinh thần trượng nghĩa à?
Cậu bé mập trợn mắt khóc hu hu, răng cửa rơi mất hai cái, nói chuyện cũng gió lùa:
“Gâu gạo hắn ăn nứt gùi! Đánh xí hắn!”
Mẹ cậu ta thì chẳng hề ngại ngùng, chỉ tay vào mặt tôi:
“Cô có hai lựa chọn: hoặc bồi thường hai triệu, hoặc để con tôi đánh lại cho hả giận!”
Bà ta còn lớn tiếng mang danh nhà họ Vương ra hù dọa.
Phó Khải Minh đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn sang, có vẻ lo lắng tôi lại bật khóc như mấy lần trước.
Nhà họ Phó vốn kín tiếng, nhưng không yếu thế.
Theo cậu dự đoán, cùng lắm bảo mẫu đến đứng ra giàn xếp là xong.
Cậu không ngờ tôi lại đích thân đến.
Tôi xoa đầu cậu trấn an, mỉm cười:
“Thế thì tôi cũng có hai lựa chọn cho cô:
Một là xin lỗi con trai tôi, còn cậu bé kia phải xin lỗi cô bé đã bị bắt nạt.
Hai là... cứ chờ nhà họ Phó ‘đáp lễ’.”
Nói xong, tôi nắm tay Phó Khải Minh rời khỏi văn phòng.
Thật nực cười!
Nhân vật phản diện do chính tôi tạo ra, tôi còn không biết cậu ta lợi hại cỡ nào sao?
Ai sợ ai cơ chứ!
Tôi đưa Phó Khải Minh đến bệnh viện kiểm tra tổng thể, xác định không có vấn đề gì nghiêm trọng mới yên tâm thở phào.
Dù là phản diện thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Bị thương thì biết làm sao?
Trên đường về, Phó Khải Minh cứ len lén nhìn tôi suốt.
Cứ như một chú mèo nhỏ giấu không nổi tâm sự, trông vừa ngoan vừa đáng yêu.
Tôi không kiềm được, vươn tay xoa đầu cậu một cái thật mạnh.
Cậu bé đỏ mặt, lúng túng né tránh:
“Sao dì lại tới?”
Người phụ nữ này thì nhát gan, lại sợ xã giao, hay khóc lóc — trông chẳng giống người dám xông thẳng vào trường đánh nhau với phụ huynh tí nào.
Nhưng cô vẫn đến.
Dì đánh người vì cậu.
Và dì nói rằng... cậu không sai.
Bảo mẫu thì chỉ biết sợ cậu, luôn cúi đầu nói sẽ bảo ba cậu về dạy dỗ.
Cậu biết điều đó chẳng ích gì.
Không ai đứng về phía cậu, đúng sai cũng chẳng còn ý nghĩa.
Bất ngờ, một bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đầu cậu.
Phó Khải Minh như bị chạm vào tầng mềm nhất trong lòng.
Tôi mỉm cười:
“Dù sao mẹ cũng là mẹ con, không đến thì ai đến? Nếu để con xảy ra chuyện, ba con sẽ trách mẹ không quản lý con thật tốt mất!”
Phó Khải Minh mím môi:
“Chỉ vì ba sao?”
Tôi gật đầu, tựa vào ghế:
“Ba con khó tính, mẹ không dám đắc tội.”
Còn một điều tôi không nói.
Là vì tôi thấy có lỗi.
Chính tôi, vì muốn đẩy cốt truyện đi xa, đã dựng nên một cuộc đời đầy bi kịch cho hai cha con nhà này.
Đã ép họ trở thành những phản diện đáng thương đáng giận.
Ở ngoài đời, điều đó là "drama hay ho".
Nhưng khi đã ở trong truyện, họ là những con người thật, tôi chỉ muốn đối xử tốt với họ — một chút thôi, cũng được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn quyết định xin quản gia số điện thoại của đại phản diện.
Chuyện hôm nay không nhỏ, tốt nhất nên báo cho anh ta một tiếng.
Khi điện thoại kết nối, giọng nói bên kia khiến tôi bất ngờ — trầm thấp, lạnh nhạt nhưng quyến rũ vô cùng:
“Có chuyện gì?”
Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, lắp bắp thuật lại mọi việc.
Đầu dây bên kia im lặng ba giây.
Rồi một tiếng cười lạnh khẽ vang lên, đầy khinh thường:
“Nhà họ Vương chỉ là đám trọc phú, không cần để tâm. Tôi sẽ cho người xử lý.”
Sau đó anh ta lại đổi giọng:
“Hôm nay cảm ơn em, em đã vất vả.”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không có gì, nên làm mà!”
Không ngờ đại phản diện lại nói chuyện dễ chịu như vậy, thậm chí còn kiên nhẫn.
Đúng là chỉ cần nhắc đến con trai, dù có là người độc đoán cực đoan đến đâu cũng có thể bình tĩnh lại.
“Khải Minh có hơi khó bảo, tôi không ở nhà, nó không làm phiền em chứ?”
“Tuyệt đối không! Bé ngoan lắm, nghe lời vô cùng.”
“Giờ còn biết chủ động gắp thức ăn cho em nữa cơ mà!”
Phía bên kia, Phó Chu khẽ nhướn mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Dù gì thì con trai anh cũng từng "đuổi cổ" 16 gia sư và 32 bảo mẫu.
“Được rồi, tôi vẫn cần thêm chút thời gian mới về được. Tôi sẽ chuyển cho em một tỷ coi như thù lao.”
Tôi bị lời này đập trúng ngay đỉnh đầu.
Sốc đến ngất.
Tỉnh lại, cuộc gọi đã kết thúc.
Tôi ôm mặt, vừa xấu hổ vừa tự trách mình.
Thật mất mặt!
Chỉ là một giấc mộng đẹp của tác giả nghèo trước khi chết, được nhân vật do chính mình viết ra "cứu rỗi".
Thật không hổ danh là nhân vật tôi yêu thích nhất, chỉ sau nữ chính!
Mẹ yêu con!
Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng quản gia ngạc nhiên:
“Cậu chủ, sao cậu lại đứng đây?”
Tôi bật dậy, mở cửa.
Phó Khải Minh đứng ở cửa, mặc bộ đồ ngủ in hình SpongeBob, trông càng thêm đáng yêu.
Cậu bé mím môi, tay giấu ra sau lưng, cuối cùng lúng túng đưa ra một chiếc hộp.
“Giải nhất trò chơi hôm nay… không hợp với con. Tặng dì.”
Tôi ngẩn người, mừng rỡ đón lấy:
“Mẹ có thể mở ngay được không?”
Phó Khải Minh khẽ gật đầu, ánh mắt len lén nhìn về phía tôi.
Mở hộp ra, là một quả cầu pha lê màu xanh dương tinh xảo.
Vặn nút lên, bên trong có nàng Bạch Tuyết xoay tròn theo điệu nhạc.
Phó Khải Minh còn đang phân vân liệu món quà này có quá trẻ con không, thì thấy tôi nhảy dựng lên:
“Á á á! Cảm ơn con! Mẹ thích lắm luôn ấy!”
Tôi giơ cao quả cầu, quay vòng vòng như trẻ con, rồi bất ngờ ôm chầm lấy cậu.
Chụt—
Phó Khải Minh đứng sững, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Cái gì vậy trời!?
Sao dì ấy có thể hôn mình như vậy được chứ!?
Cậu vội vàng vùng khỏi vòng tay tôi, chạy trối chết như có người rượt.