Xuyên Vào Truyện Của Mình, Gả Cho Phản Diện - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Sau vụ việc lần này, chỉ số chán ghét của tiểu phản diện đối với tôi tụt thẳng xuống 23.
Tôi âm thầm đập đầu vào gối —
Chết tiệt, ai biểu hôn làm gì chứ!
Hệ thống cố an ủi tôi:
"Không sao đâu, cô có thể đổi mục tiêu sang đại phản diện Phó Chu mà, cũng được tính mà."
An ủi đúng điểm yếu luôn.
Tôi lập tức an tâm nằm ườn không chút áy náy.
Hệ thống: ...Tôi tự đào hố chôn mình rồi.
Chưa đầy mấy ngày sau, tôi nhận được một bức thư tay.
Nét chữ bay bướm, bày tỏ lòng cảm ơn vì Phó Khải Minh đã giúp đỡ em gái mình, đồng thời hy vọng sớm có dịp đến tận nơi cảm tạ.
Người ký tên —
Giang Cẩn An!
Tôi bật dậy như cá chép, suýt làm rơi đĩa trái cây Phó Khải Minh vừa đưa tới miệng.
“Quản gia, mau lên!”
“Bác Trương, bác Lý, chuẩn bị ngay!”
Ba ngày sau, Giang Cẩn An vừa về nước đã đến nhà thăm hỏi, tay xách đầy quà cáp.
Cô phát hiện biệt thự đã được trang hoàng lại từ trong ra ngoài, trên bàn bày đầy món ăn vặt và trái cây mà cô yêu thích.
Ánh mắt tôi nhìn cô sáng rực như đèn pha.
Vừa gặp đã nắm tay, tôi thân thiện đưa khay trái cây tới:
“Giang tiểu thư, đừng khách sáo! Cứ ăn tự nhiên nhé! Không đủ thì còn nữa!”
Giang Cẩn An bất giác cứng người.
Cô vốn luôn tự do phóng khoáng, nay lại thấy gò bó không hiểu vì sao.
Cứ như thể giữa cô và người phụ nữ trước mặt có một sợi dây vô hình nào đó, quấn chặt mà khó lý giải.
Nhưng chỉ chốc lát sau, cô đã bị cuốn theo câu chuyện — vì tôi khéo léo toàn nói những chủ đề mà cô quan tâm.
Tôi thuận lợi kết thành bạn thân với nữ chính tương lai.
Tiễn cô ra đến cửa, Phó Khải Minh liếc tôi đầy lạnh nhạt:
“Dì à, ánh mắt dì vừa rồi... như chó sói ấy.”
Tôi không nói không rằng, giáng cho cậu một cú cốc đầu:
“Không có lễ phép! Gọi là mẹ!”
Vài ngày sau, Giang Cẩn An mời chúng tôi đi công viên giải trí.
Tôi vui vẻ đồng ý ngay.
Phó Khải Minh phản ứng nhàn nhạt, nhưng vì sợ tôi bị bắt nạt nên vẫn đi theo.
Và rồi —
Cậu hối hận.
Tôi ngồi trên ngựa gỗ của đu quay, cười như hoa, vừa tạo dáng vừa gọi lớn:
“Bảo bối ơi~ Chụp cho mẹ thật đẹp nha~ Chụp xấu là phạt ngồi đu quay siêu tốc hai mươi lần đó~”
Lời nói như tiếng quỷ rì rầm bên tai.
Phó Khải Minh giơ máy ảnh lên, cảm nhận được vô số ánh mắt kỳ quái từ mọi người xung quanh.
Cậu nhỏ giọng:
“Có thể đừng gọi con là ‘bảo bối’ được không...”
Dù còn nhỏ, nhưng cậu vẫn biết xấu hổ mà!
Tôi lập tức rơm rớm nước mắt:
“Con... không muốn làm bảo bối của mẹ nữa sao? Hu hu hu... mẹ đau lòng quá đi mất...”
Càng nhiều ánh mắt đổ dồn đến, đầy vẻ chỉ trích.
Phó Khải Minh toát mồ hôi lạnh.
Người phụ nữ này không phải bị sợ giao tiếp sao?
Hay là một phần tử khủng bố xã giao?
Cậu đành im lặng lui về vị trí, chụp liên tục —
Nhưng trình độ tệ đến nỗi ảnh thì mất đầu, ảnh thì mờ như sương khói.
Một cô bé đứng bên cạnh ăn kem bật cười khanh khách:
“Ha ha ha ha... cười chết mất!”
Giang Cẩn An mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cô bé.
Trên đường về, chẳng nằm ngoài dự đoán —
Chúng tôi bị bắt cóc.
Tôi tỉnh lại trong một nhà kho cũ, xung quanh là mấy gã nước ngoài đang lải nhải ngôn ngữ gì đó rồi bỏ đi.
Cửa bị khóa chặt.
Giang Cẩn An lập tức mở mắt, ánh nhìn tỉnh táo.
“Chúng ta bị bắt cóc rồi à?”
Cô gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo:
“Không chỉ vậy. Hình xăm trên tay bọn họ là của một tổ chức tội phạm nước ngoài.
“Tôi là người thừa kế nhà họ Giang.Cô và Phó Khải Minh là vợ con của Phó Chu. Chúng muốn dùng chúng ta làm con tin.”
Ít nhất cũng sẽ không giết ngay.
Giang Cẩn An vặn cổ tay, nhẹ nhàng gỡ được dây trói.
Cô ấy trèo lên đống container, nhìn ra ngoài qua ô cửa nhỏ, rồi nhanh chóng quay lại cởi trói cho tôi.
“Chỗ này tôi biết, là khu nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. Có nhiều vật cản, chúng ta phải tranh thủ lúc chúng sơ hở để trốn. Ra ngoài trăm mét có một con sông, nhảy xuống đó là có cơ hội sống.”
Chúng tôi hành động lặng lẽ.
Tôi đứng dưới đưa từng đứa trẻ lên, bọn nhỏ cũng hiểu tình thế, im lặng phối hợp.
Giang Cẩn An buộc một tấm ga giường bên cửa sổ, từng người trượt xuống.
Tới lượt tôi, bất ngờ có một con chim lao mạnh vào mái tôn, phát ra tiếng "đoàng" chói tai.
“Nhanh lên!” Giang Cẩn An thúc giục.
Tôi cắn răng, trượt xuống, chân còn chưa chạm đất đã vội bế Phó Khải Minh chạy thục mạng.
Bọn bắt cóc đuổi theo rất nhanh, nhưng có lẽ vì e ngại thân phận chúng tôi nên không nổ súng, chỉ chửi bới um sùm.
Phó Khải Minh bị tôi kẹp ngang hông, bấp bênh như túi khoai.
Cậu bé cố vùng ra:
“Này, con...”
Chưa kịp nói xong, mông đã bị vỗ một cái rõ đau.
Phó Khải Minh: ?!
“Còn nhúc nhích nữa là mẹ ném con như banh bowling đấy!”
Cậu bé mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn im lặng.
Giang Cẩn An cũng ôm em gái chạy song song với tôi, chân dài sải bước như nữ siêu nhân.
Cả đám như đang chơi trò “thỏ và rùa” khẩn cấp.
Không biết có phải hào quang nữ chính phát huy tác dụng không, container phía sau đột nhiên đổ xuống, cản đường bọn bắt cóc.
Tôi càng chạy càng hăng, trượt một đường theo con dốc, lăn một cái "vèo" đến tận sông.
“Biết bơi chứ?” Giang Cẩn An hỏi.
Tôi gật đầu. Nhưng Phó Khải Minh thì biến sắc, cậu bé sợ nước.
Dù vậy, cậu bé không hé răng kêu lấy một lời.
Hai người lớn hai đứa nhỏ “bùm” một tiếng, đồng loạt nhảy xuống dòng nước xiết.
Tôi bơi không tệ, nhưng cũng chỉ là loại "đủ điểm qua môn".
Bạn học từng cười tôi bơi như... một con cóc bự.
Phó Khải Minh vừa xuống nước đã hoảng loạn, tay chân khua loạn như zombie nhỏ.
Tôi đành bơi tới giữ cậu nổi, cậu chỉ biết nắm chặt tay áo tôi, cố gắng ngoi đầu theo động tác của tôi.
Kết quả là tôi kiệt sức nhanh chóng.
Suýt nữa bị dòng nước kéo chìm — may mà Giang Cẩn An kéo kịp.
Con gái tôi đúng là dân tập gym, bụng có múi, bơi kéo thêm ba người còn dư sức.
Sau một hồi trôi dạt, cuối cùng chúng tôi cũng lên được bờ.
Chúng tôi, hai lớn hai nhỏ, nằm bên mấy gốc cây thở phì phò.
Ho khù khụ, run rẩy vì lạnh.
Giang Cẩn An gọi điện thoại xong, tay vẫn đeo chiếc đồng hồ tích hợp định vị, chống nước, chống cháy, có thể phát tín hiệu khẩn — y như thiết bị cao cấp trong phim hành động.
Tôi lau nước mắt cảm động:
Con gái tôi sao mà giỏi thế này!
Bỗng có thứ gì đó nhét vào tay tôi.
Tôi cúi xuống, thấy Phó Khải Minh đang nhìn mình, ánh mắt lo lắng mà ngượng ngùng.
Có lẽ cậu nghĩ tôi bị dọa sợ, nên chìa tay ra an ủi.
Tôi híp mắt, không nhịn được vò mái tóc ướt mềm của cậu bé
Mười mấy phút sau, tiếng trực thăng vang lên.
Một nhóm người từ trên đáp xuống, dẫn đầu là một người đàn ông quen thuộc.
Phó Khải Minh hai mắt sáng bừng, lao vào lòng anh ta:
“Ba!”
Ồ — ba cậu bé tới rồi.
BA CẬU BÉ TỚI RỒI!!
Tôi nhanh như chớp chui ra sau Giang Cẩn An, thò đầu ra ngó như mèo con thám thính.
Đại phản diện nổi tiếng tàn nhẫn lạnh lùng, giờ phát hiện tôi làm con trai anh suýt chết…
Có khi nào anh bắn tôi không?
Phó Chu ôm lấy con, người anh vương đầy bụi đất và vết máu, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Khi nhìn thấy tôi, anh khựng lại.
Phó Khải Minh vội vàng chắn trước mặt tôi, lắp bắp:
“Ba đừng mắng dì ấy... Dì ấy nhát gan lắm, dễ khóc lắm...”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc, nước mắt suýt rơi vì cảm động.
Chỉ số chán ghét của tiểu phản diện — chính thức về 0.
Tôi với bé con từ nay chính là trời sinh một cặp, mẹ con vô địch!
Phó Chu hừ lạnh, ném con trai cho thuộc hạ bế:
“Ba con mà tàn nhẫn thế sao?”
Rồi anh bước về phía tôi, giọng trầm thấp nhưng nhẹ đi mấy phần:
“Phó phu nhâ, cả người em ướt sũng, dễ sinh bệnh. Đi bệnh viện trước đã.”
Đối mặt với gương mặt đẹp trai của đại phản diện, tôi đơ người gật đầu.
Chưa kịp nói gì, cơn choáng ập đến.
Tôi lảo đảo — ngất xỉu ngay trong vòng tay anh.