Yêu Em Bằng Cả Trái Tim
Chương 1
Tôi bị mù mặt, kết hôn đã được hai năm vẫn không nhớ mặt của chồng.
Trên xe, tôi gọi điện cho cô bạn thân nói xấu chồng:
“Mày coi đó, vừa cưới nhau xong chồng tao đã ra nước ngoài. Tao quá chán cái cảnh góa bụa này rồi, phải ly hôn, tìm một tiểu thịt tươi!”
Vừa dứt lời, tài xế ngồi ở ghế lái đã mất kiểm soát đạp phanh, cười như không cười nói:
“Không phải em nói ngoài anh ra, không người đàn ông nào có thể lọt vào mắt của em sao?”
“Ồ, đang tìm một chàng trai trẻ à?”
“Em đang chê anh già sao, vợ?”
1.
Tôi mắc chứng mù mặt nặng.
*Chứng bệnh prosopagnosia: Hội chứng mất nhận thức khuôn mặt
Đã gần hai năm kể từ khi tôi kết hôn với Bạc Ngôn, tôi vẫn không thể nhớ mặt của ông chồng tiện nghi này.
Bạc Ngôn là thiên chi kiều tử, cũng là người tình trong mộng của các tiểu thư hào môn trong giới.
Nhưng dù anh có ưu việt đến đâu.
Sau cái nhìn ngạc nhiên đầu tiên.
Trong trí nhớ của tôi, khuôn mặt của anh cũng dần trở nên mơ hồ không thể thấy rõ.
Về vấn đề này, con bạn thân của tôi Hân Giai luôn thích miêu tả tôi là người phung phí của trời.
“Trời ơi, mày có một ông chồng đẹp trai như vậy mà lại không nhớ nổi khuôn mặt anh ta. Mày thực sự là muốn làm những tiểu thư hào môn thèm muốn chồng mày ngoài kia tức chết không đền mạng mà?”
Thật vậy.
Trong vòng tròn nhỏ của chúng tôi, có rất nhiều tiểu thư giàu có thèm muốn vị trí bà Bạc.
Ví dụ như buổi tụ tập những người nổi tiếng mà tôi tham dự hôm nay.
Dẫn đầu là Tiết An Kì, người đã gấp nghé chồng tôi từ lâu.
2.
Ngay khi tôi vừa lên xe, Wechat liền nhảy ra một tin nhắn mang đầy mùi thảo mai của Tiết An Kì.
“Đường Đường, tôi muốn xin lỗi cậu trước. Do tôi không suy nghĩ kỹ, sau khi có người nhắc nhở tôi mới nhớ ra. Hôm nay các chị em đều mang theo bạn trai, cậu có khó chịu không?”
Đây là biến tướng vả vào mặt tôi, đúng không?
Sau khi kết hôn cùng tôi được mấy ngày thì Bạc Ngôn đã bay ra nước ngoài rất hiếm khi quay về nước.
Sau sự việc này tôi trở thành trò cười của mọi người Trong giới.
Họ nói đùa sau lưng tôi rằng tôi đã trở thành góa phụ ở Kinh Đô ngay sau khi kết hôn.
Tôi khịt mũi kinh thường.
“Em yêu, em thật tốt sweet~ Nhưng đừng lo lắng, em biết đấy, sau khi theo đuổi một người đàn ông như Bạc Ngôn, những người bình thường mà em đang tìm kiếm thực sự là không vừa mắt anh.”
Nghịch ngợm, tao rất lo lắng cho mày đấy.
Giọng nói vừa được gửi đi.
Người đằng trước đang lái xe bỗng nhiên cười lên một tiếng.
Là tài xế Trần.
Sau khi kết hôn cùng Bạc Ngôn, thì anh liền tìm cho tôi một người lái xe họ Trần.
Trong vài năm qua, bất kể tôi đi đâu, Tài xế Trần đều đưa đón tôi bằng chiếc Rolls-Royce.
Mặc dù có hơi bất tiện.
Nhưng tôi cũng không thể làm gì được.
Tình yêu của bá tổng, luôn quý giá và nặng nề!
Lúc này tôi mới chú ý, hình như hôm nay tài xế Trần có hơi lạ.
Kiểu tóc được làm tỉ mỉ.
Quần áo trên người cũng cực kỳ tốt, nhìn thoáng qua là có thể biết ngay rằng đó không phải là hàng rẻ tiền.
Tuy nhiên, không có gì ngạc nhiên khi tài xế của Bạc Ngôn có quần áo đẹp.
Đối với Bạc Ngôn, anh không có gì ngoài tiền.
Không cần biết anh ta có tình cảm với tôi hay không.
Nhưng không thể nghi ngờ là anh rất hào phóng với tài xế riêng của vợ mình, để đổi lấy sự trung thành và đảm bảo an toàn cho tôi.
Tôi liếc nhìn điện thoại của mình.
Trong khung chat hiện Tiết An Kì “Đang nhập…” trong một phút, cuối cùng chỉ trả lời vội vàng “Được rồi.”
Thật nhàm chán!
Tôi ném điện thoại vào một góc không quan tâm, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
3.
Ngay khi tôi nhắm mắt lại, mùi nước hoa xộc vào chóp mũi dọc theo máy điều hòa.
Là một mùi hương vỏ quýt thanh mát.
Mùi hương yêu thích của tôi!
Tôi hít sâu một hơi.
Bất giác nghĩ đến khuân mặt lạnh lùng của tảng băng kia.
Nhưng anh lại yêu thích những loại nước hoa có mùi hương da.
*Hương da thuộc: là mùi được làm từ các loài động vật như bò, trâu, cá sấu, đà điểu… chuyên cho nam giới, mùi có vị ngọt, hăng đồng thời cũng có mùi chua khó tả lẫn với mùi khói.
Khi làm tình.
Tôi đã nhiều lần phản đối rằng người anh có mùi như ghế da mới.
Nó vừa thúi lại vừa khó ngửi khiến tôi không còn chút dục vọng nào.
Tuy nhiên, dù anh rất kiêu ngạo nhưng vẫn không dừng lại trước lời phàn nàn của tôi, còn giả vờ như không nghe thấy.
Anh ấy biết rõ rằng tôi mắc chứng mù mặt nghiêm trọng và cực kỳ nhạy cảm với mùi.
Nhưng anh vẫn xức loại nước hoa này mọi lúc.
Thứ nhất là nó rất hôi.
Đáng sợ hơn nữa là xung quanh tôi vẫn tràn ngập mùi hương này.
Khi anh vừa mới ra nước ngoài, ngay khi tôi lên xe và ngửi thấy mùi ghế, khuôn mặt lạnh lùng của anh liền hiện ra trước mắt tôi một cách đầy ám ảnh.
Một thèn đàn ông độc ác.
Vì không để cho mình emo, tôi tìm một chủ đề để tám chuyện.
*khi mấy bạn trẻ TQ muốn nói hiện tại đang rất buồn rầu, trầm mặc thì thường nói : “我emo了”nghĩa tương đương với câu đùa “Tao đang trầm cảm đây” của các bạn trẻ Việt Nam ngày nay.
“Tài xé Trần, hôm nay anh muốn đi hẹn hò cùng vợ à, ăn mặc sang trọng thế?”
Không biết có phải do tôi ảo giác không.
Tôi mơ hồ nhìn thấy tay tài xế Trần cứng đờ trong giây lát.
Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại mà chỉ nói “Ừm” một cách rất kiềm chế.
Tôi biết có quy định tài xế không được nói chuyện khi đang lái xe.
Nhưng âm thanh đó.
Giọng nói trầm thấp lại tràn ngập từ tính.
Nó vẫn dấy lên một dấu hỏi trong đầu tôi.
Đây là giọng nói của tài xế Trần sao?
Tại sao tôi cảm thấy giọng nói này quen quen không giống như của tài xế Trần?
Tôi muốn tranh thủ lúc đèn đỏ để nói chuyện với anh ta thêm vài câu.
Nhưng cùng lúc đó lại nhận được cuộc gọi của con bạn thân.
4.
Nó nói thẳng vào vấn đề.
“Tiết An Kì bầy ra buổi gặp mặt mang theo bạn trai, là cố ý nhắm vào mày đấy.”
Tôi trợn mắt: “Sao tao không biết?”
Hứa Giai thở dài: “Ồ, mặc dù vậy, nhưng là đã hai năm rồi, chồng mày có quay lại không?”
“Mấy con nhỏ tiểu thư kia luôn thích nhìn chằm chằm mày không tha, Bạc tổng cứ như vậy để mình mày trong nước, ngày lễ tết cũng không quay về, là có ý gì?”
Ha ha.
Coi như tôi gặp xui xẻo.
Lúc đó anh ấy nói rằng anh phải ra nước ngoài để thành lập chi nhánh Bắc Mỹ.
Đến khi nghe thấy bên kia đều đã sắp xếp ổn thỏa, đi vào quỹ đạo cũng không nghe thấy tin tức anh trở về.
Tôi là một cô gái xinh đẹp như hoa.
Tuổi còn trẻ đã có một cuộc sống có tiền có thời gian và không có chồng bên cạnh.
Thật khó để cưỡng lại.
Tôi bật điện thoại và nhìn qua vòng bạn bè của Bạc Ngôn vì buồn chán, cố gắng tìm ra manh mối dẫn đến việc anh lừa dối và không chịu về nhà.
Nhưng nó trống rỗng.
Ngoại trừ một số tin tức về kinh tế thì không còn thông tin nào hết.
Tôi chợt thấy buồn:
“Người ta nói nam nhân có tiền liền sinh tật xấu. Nhưng Bạc Ngôn, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, không lẽ vừa ra đời liền có bản chất xấu xa đi?”
“Anh ấy không biết gì ngoài việc kiếm tiền. Ai biết ở nước ngoài anh có thêm gia đình nhỏ nào hay không?”
“Được rồi, cứ như vậy đi. Tao không chơi cùng anh ta nữa! Trong khi những người khác đều đang chơi đùa cùng đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí. Tại sao tao phải trải qua những điều này?”
Còn gọi Bạc Ngôn, sao anh ta không đổi tên thành Bạc Tình Bạc Nghĩa luôn đi?”
“Chờ anh ta về nước, tao lập tức ly hôn với anh ta!”
Tôi có thể nhường nhịn việc Bạc Ngôn ra nước ngoài ngay sau khi kết hôn.
Bình thường ngoại trừ việc kiếm tiền anh không quan tâm gì đến bên ngoài tôi cũng có thê nhịn.
Tiết An Kì và những người khác khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác, tôi cũng có thể nhịn.
Nhưng tôi đều ghim trong lòng.
Tôi là người đẹp chứ không phải Ninja Rùa.
Hôm nay tôi rất tức giận.
“Đúng vậy, tao phải ly anh ta, dù sao trên thế giới này cũng không thiếu đàn ông hai chân, dù anh có đẹp đến đâu còn thể mài ra làm cơm ăn được sao, tuổi vừa lớn lại còn không biết cách yêu người khác.”