Yêu Em Bằng Cả Trái Tim
Chương 2
“Có lẽ tao nên tìm người đối xử tốt với tao! Thà quay lại với tên ăn chơi Chu Diệp còn hơn là một ông chồng nửa tháng cũng không gọi được một cuộc điện thoại về như này!”
“Mặc dù Chu Diệp là một tên nam nhân cặn bã, nhưng ít nhất anh ta còn biết gọi điện thoại cho tao!”
Tôi càng nói càng nhiệt tình hơn.
Ngay cả bạn trai cũ của cũng bị tôi đào ra.
Đến nỗi tài xế đang lái xe rất bình ổn thì bất ngờ phanh gấp.
Suýt chút là mặt tôi đập vào ghế xe sau của ô tô.
Đầu óc tôi có chút phản ứng không kịp.
5.
Có thể lái một chiếc Rolls-Royce với cảm giác lái tuyệt vời như vậy.
Thật là một cú phanh gấp đầy mạnh mẽ.
Tôi mờ mịt nhìn con đường vắng vẻ phía trước với vẻ mặt ngơ ngác.
“Tài xế Trần, anh đang dùng chân ga làm phanh à?”
Anh ta không trả lời tôi.
Anh ta thậm chí còn không thèm trả lời tôi.
Tài xế Trần không nói lời nào với tôi cho đến khi xe dừng trước lối vào hội trường.
Ha ha?
Đại ca, chính anh đạp phanh lung tung, thế mà còn cáu giận với tôi?
Không có Bạc Ngôn ở đây, tôi liền không có tiếng nói sao?
Sau khi đến nơi.
Không đợi tài xế tới mở cửa, tôi đã tức giận đùng đùng xuống xe.
Hứa Giai đã đến từ sớm và đang đợi tôi ở cửa.
“Tình Tình, sao trông mặt mày có vẻ đau khổ thế…………… Mẹ kiếp?”
Mặc dù tôi bị mù mặt nhưng vẫn nhận ra Hứa Giai.
Mái tóc thẳng mang tính biểu tượng của cô ấy đã tồn tại hơn mười năm, thật khó để không nhận ra.
Cô ấy vẫy tay chào tôi từ xa.
Đường nhìn rõ ràng không dừng lại trên mặt tôi mà rơi thẳng vào phía sau tôi.
Mặt mũi hoảng sợ.
Tôi cũng thuận theo quay đầu lại.
Hóa ra tài xế đang chậm rãi ung dung bước xuống xe.
Anh ta đưa chìa khóa xe cho người gác cửa rất tự nhiên.
Người gác cửa mỉm cười chào anh, lịch sự nhận chìa khóa rồi thay anh đi đỗ xe.
Tiểu não của tôi bị teo rồi.
Không, liệu tài xế Trần có thể làm như vậy sao?
Ngoài ra.
Tài xế Trần có được vóc dáng đẹp như vậy từ khi nào?
Vai rộng, eo hẹp và thân hình cân đối.
Có vẻ như tôi chỉ từng thấy một người có tỷ lệ cơ thể như thế này.
Còn không đợi hình dáng của Bạc Ngôn xuất hiện trong đầu.
Hứa Giai liền hét lên đầu tiên:
“Bạc Tổng! Anh về nước khi nào vậy?”
Bạc Tổng?
Là anh Bạc mà vừa rồi tôi đổi tên thành Bạc Tình Bạc Nghĩa lúc trên xe, nhận xét rằng anh ấy lớn tuổi không biết thương người và muốn ly hôn.
Người đó là Bạc Ngôn sao?
Bạc Ngôn bước đến gần tôi, giống như cười mà không phải cười nhìn tôi một chút.
Sau đó anh chậm rãi xoay chiếc nhẫn cưới trên tay:
“Khi vợ tôi đang mưu tính chuyện bỏ rơi tôi .”
5.
Hai năm khổ cực không ai biết.
Một ngày phát hiện liền phát điên.
Tôi muốn chạy trốn.
Nhưng Bạc Ngôn đã không cho tôi cơ hội này.
Anh trước một bước giữ chặt cổ tay tôi kéo đến chỗ anh.
Sau khi hạ mắt xuống kiểm tra xem chiếc nhẫn cưới có nằm trên ngón áp út của tôi hay không, cảm giác lạnh lẽo trên người anh đã giảm đi không ít.
Mùi hormone của người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc phả vào mặt tôi.
Tôi choáng váng.
Trên mặt anh mang nụ cười, vẻ mặt rất ôn hòa.
Nhưng quanh người anh vẫn tỏa ra luồng khí tức áp bách kinh người.
“Không phải em nói rằng ngoại trừ anh ra, thì không còn người đàn ông nào có thể lọt vào mắt em sao?”
“Vậy Chu Diệp là ai? Tại sao lại muốn ly hôn với anh?”
“Nói chi tiết một chút, Tình Tình.”
Ba trường hợp tử vong liên tiếp.
Tôi: “Ha ha…”
Đừng đùa nữa!!.
Tôi đổ mồ hôi đầm đìa.
6.
Trong lúc bầu không khí đang xấu hổ, điện thoại của Bạc Ngôn vang lên.
Là người phụ trách của phân bộ nước ngoài gọi tới.
Khi nói chuyện công việc, giọng điệu của anh rất bình tĩnh và điềm đạm.
Khẩu âm tiếng Anh lưu loát, vô cùng ưu nhã.
Anh bước ra xa.
Sau đó cho tôi và Hứa Giai một ánh mắt, ra hiệu chúng tôi đi vào trước.
Có vẻ như anh cũng không có ý định truy hỏi việc này đến cùng.
Tôi cùng Hứa Giai thầm thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng bỏ chạy.
Trên đường đi, cô nàng còn chưa hết sợ hãi:
“Đã hai năm không gặp, Bạc Tổng vẫn như vậy luôn mang đến cho người khác cảm giác áp bách.”
Nhớ lại bộ dạng vừa rồi, tôi đồng ý:
“Không có gì lạ, người ta tuổi tác còn bầy ở đó đâu?”
Bạc Ngôn hơn tôi bảy tuổi.
Hồi đó, tôi và Chu Diệp là thanh mai trúc mã, đang chuẩn bị cùng nhau bước vào cấp hai.
Bạc Ngôn đã học lớp 12, dựa vào gia thế, điểm số và khuôn mặt đó đã tạo ra không biết bao nhiêu phong vân trong trường học.
Khi đang đi học ai mà không phải ngước nhìn bông hoa cao lãnh này??
Hết lần này đến lần khác bông hoa này lại rơi vào nhà tôi.
Số phận chết tiệt này.
Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi vào chỗ ngồi trong buổi yến tiệc.
Đây là một biệt thự riêng nằm giữa núi.
Lối vào có một bức tường hoa sang trọng.
Nhờ có mái che nên họ không nhìn thấy chúng tôi bước vào.
Cơn gió chiều thổi từng lời nịnh nọt của bọn họ đối với Tiết An Kỳ vào tai tôi.
“Ôi chúa ơi, y phục trên người cậu đang mặc là từ bộ sưu tập xuân hè của Anna Yee mùa này? Thật đẹp, nguồn cảm hứng cho mùa này là từ thần thoại Hy Lạp cổ đại. Một khi mặc vào, cậu thực sự trông giống như nữ thần Aphrodite!”
Aphrodite, hiện thân của tình yêu và sắc đẹp trong bối cảnh thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Hứa Giai cười nói: “Mấy con nhỏ này miệng thật khoác lác, còn nữ thần sắc đẹp giáng lâm, tớ nhìn Tiết An Kì khí chất kia cùng lắm là hẻm núi Angela.”
Nói xong, cậu ấy nhìn váy tôi trầm ngâm.
“A, bộ lễ phục cậu đang mặc này là chiếc mà Bạc Tổng đã yêu cầu Anna Yee hai lần đến Bắc Thành để làm cho cậu phải không?”.
Hứa Giai đã quen với khả năng tiêu tiền như nước của Bạc Ngôn.
Cũng biết tôi là người có tính tình kiêu ngạo hư vinh.
Cô ấy liếc nhìn Tiết An Kì trang điểm lòe loẹt đang được thổi phồng bên trong, cười nham hiểm:
“Để cô ta tận hưởng đi, khi cậu mặc bộ đồ này đi vào, để xem mọi người còn nói được gì” Hứa Giai nói.
Bạc Ngôn ở trên tinh thần có vẻ đối với tôi có chút thờ ơ nhưng về phần vật chất lại rất hào phóng.
Anna yee đang được chú ý và vé của hội viên rất nhiều người đều không thể chạm tới.
Nhưng Bạc Ngôn lại nhờ nữ sĩ Anna đích thân đến thiết kế cho tôi.
Có một chữ Doris nho nhỏ ở váy.
Chiếc váy này của tôi, cả thế giới chỉ có một cái.
Không phải là cười tôi sao?
Tôi lắc lắc chiếc váy vô giá mà Anna đã đích thân định chế 1v1 cho tôi, cười he he tiến đến.
Nào, đã đến lúc mỹ nữ quả phụ là tôi đại sát tứ phương.
7.
Đúng như dự đoán, ngay khi tôi cùng Hứa Giai bước vào địa điểm, cuộc thi ném rắm cầu vồng của nhóm nhỏ đã lắng xuống.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Tiết An Kì như ngôi sao sáng tỏa ra ánh hào quang.
Nụ cười kiêu hãnh của cô ta chợt cứng đờ sau khi nhìn thấy chiếc váy tôi đang mặc.
“Tình Tình, bộ quần áo cậu đang mặc trông quen quá.”
Ha, còn rất tinh mắt.
Tôi làm ra vẻ hất hất tóc và mỉm cười nhẹ.
“An Kì, trí nhớ cậu thật tốt. Được sự đồng ý của tôi, nữ sĩ Anna đã đăng hai bức ảnh lên Instagram.”
Bộ trang phục này vẫn là sự tiếp tục từ nguồn cảm hứng lấy từ thần thoại Hy Lạp cổ đại mùa này.
Nhưng dù sao thì nó cũng được thiết kế riêng cho tôi.
So sáng cùng với những bộ lễ phục trong tuần lễ thời trang, tất nhiên là không thể so sánh.
Đây là chiếc váy màu hồng baby duy nhất trong bộ sản phẩm này.
Các công tượng đã thêu tay gần 4.000 viên pha lê Swarovski, chỉ riêng chiếc váy đã dài ba mét, gợn sóng theo từng bước đi.
Vì nó quá huyền bí và tinh tế.
Khi Anna đăng lên Instagram, nó đã gây náo động trong giới thời trang.
Không nghĩ tới sao.
Trong khi trên mạng đang nghiên cứu và thảo luận về chiếc váy thời điểm.
Trên thực tế, cô ấy đã lặng lẽ lên máy bay riêng của Bạc Ngôn và đến phòng thay đồ của tôi.
Sau khi ánh mắt sắc bén của cô ta nhìn thấy chữ Doris trên váy, sắc mặt đã hoàn toàn xụ xuống.