Yêu Em Bằng Cả Trái Tim
Chương 5
17.
Năm đó tôi vừa thi xong đại học thì gặp lại Bạc Ngôn.
Bạc Ngôn, người được mệnh danh là thiên tài, đã hoàn thành khóa học tại trường kinh doanh tại Đại học Pennsylvania và đang trở về Trung Quốc để chuẩn bị cho khóa đào tạo ở Tân Thành.
Sân sau nhà Chu Diệp trồng đầy hoa sen, hương thơm của hoa sen trong nước say đắm lòng người, nở rộ nhiệt tình.
Cảnh đẹp như vậy.
Nhưng tôi bắt đầu cãi nhau với An Dĩ Nhàn và những người khác.
Nguyên nhân là tôi không thích quá ồn ào, nên trốn một mình trong đình cho yên tĩnh, nhưng họ lại đuổi theo như âm hồn không tan và luôn xì xào bên tai tôi.
Theo độ tuổi dần trưởng thành.
Tôi cũng đang dần thích ứng với chứng mù mặt của mình.
Đã sớm không còn là cô bé nhút nhát khi luôn bị mọi người chế nhạo là con bé bệnh tâm thần.
Không nhận ra mọi người là rắc rối.
Nhưng nó cũng có thể giải quyết những rắc rối của tôi.
Trên thực tế, tôi có thể nghe thấy giọng nói ác ý của An Dĩ Nhàn.
Nhưng khi quay lại nhìn lại cô ta, tôi lại giả vờ bối rối và không hiểu.
“Kiều Y Nhiên, gần đây ăn uống rất tốt nhỉ, sao cô lại tăng cân nhiều thế?”
Kiều Y Nhiên vẫn luôn là tiểu tùy tùng của An Dĩ Nhàn.
An Dĩ Nhàn kiêu ngạo và luôn coi thường cô ta.
Chơi với cô ta chủ yếu là để lợi dụng cô ta làm chuyện xấu thay mình.
Khi An Dĩ Nhàn nghe thấy điều này, đôi mắt cô ta mở to:
“An Dĩ Tình, cô bị mù mặt, chứ không phải bị mù đi? Tôi có đen giống như Kiều Y Nhiên sao, trên mặt còn đầy mụn?”
Bề ngoài đối với cô ta là quan trọng nhất nên cô ta rất tức giận.
Cô ta thậm chí còn quên mất Kiều Y Nhiên vẫn đang đứng sau lưng mình.
Kiều Y Nhiên nghe xong lời này, không nhịn được nữa, tiến lên nắm lấy tay An Dĩ Nhàn phản bác:” Dĩ Nhàn, ý cô là sao? Trước đó không phải cô đã nói với tôi là rất thích màu da lúa mạch của tôi sao? Tôi coi cô như chị em, cô lại xem tôi là đồ ngốc đúng không?”
Những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài tầm tay của tôi.
Tôi mỉm cười.
Cầm bảng vẽ trên tay và chuẩn bị rời xa nơi ồn ào này.
Tôi ta đi thẳng về phía Chu Diệp, người đang đút hai tay vào túi xem náo nhiệt từ xa.
Tôi ném mạnh tấm bảng vẽ vào trong ngực Chu Diệp.
Anh hơi nghiêng đầu, thay vì ồn ào kêu đau như bình thường, anh lại lặng lẽ chịu đựng.
Tôi khó chịu: “Xem náo nhiệt có vui không, Chu Diệp?”
Người đàn ông đi theo tôi.
Khi anh mở miệng, giọng nói của anh nhẹ nhàng và ổn định hơn Chu Diệp rất nhiều.
“Tiểu Tình, em cao lên nhiều quá.”
Cha mẹ ơi!
Khi nghe thấy giọng nói này tôi liền biết người này là ai.
Tôi vui vẻ quay đầu lại: “Chú, sao chú đột nhiên trở về Trung Quốc?”
Mặc dù tôi không thể phân biệt được các khuôn mặt.
Nhưng tôi vẫn biết cách quan sát lời nói và cảm xúc.
Tôi thấy rõ nét mặt dịu dàng ban đầu của Bạc Ngôn đang tối sầm lại.
Tuy nhiên, giọng nói vẫn đều đều.
“Không phải Chu Diệp, em rất thất vọng?”
Không thất vọng.
Tôi bị oan!
18.
Bản thân Bạc Ngôn cũng không biết.
Nhưng Chu Diệp và Hứa Giai đều biết hết tâm tình thiếu nữ của tôi.
Mặc dù tôi không thể nhớ được khuôn mặt.
Nhưng từ khi còn nhỏ tôi đều cố gắng để nhìn anh được nhiều hơn, vậy nên tôi sẽ không thể nào quên được.
Mọi người đều thích người đàn ông cao quý này.
Tất nhiên tôi cũng không ngoại lệ.
Chu Diệp luôn chê cười tôi là thấy trai đẹp liền quên bạn.
Nhưng không phải vậy.
Khi tôi tám tuổi, lúc vừa mới học bơi suýt chút nữa thì làm mình chế.t đuối trong khu nước cạn.
Nếu không phải Bạc Ngôn đi ngang qua đem tôi vớt lên.
Anh ấy liền không còn vợ!
Nắng hôm đó rất đẹp.
Ánh nắng chiếu vào cơ thể 18 tuổi của anh, và tôi cảm thấy anh ấy dường như đang phát sáng.
Sau đó, Bạc Ngôn liền tạo thành sự hiểu biết của tôi về định nghĩa “đẹp trai”.
Tôi đã là fangirl của Bạc Ngôn rất nhiều năm rồi.
Chỉ có thể nói, vòng quay của số phận có lúc quay, có lúc thì như bị tuột xích.
Không ai có thể nói trước được.
Tôi không thể ngờ tới, mười năm sau.
Tôi thực sự sẽ nắm tay Bạc Ngôn và cùng nhau dự bữa tối của gia đình họ.
19.
Ngôi nhà cổ của gia đình nhà họ Bạc nằm trong một ngọn núi khuất.
Ngồi về phía Tây Nam và quay mặt về phía Đông Bắc, phong cách cổ điển, điển hình của Trung Quốc.
Khi tôi và Bạc Ngôn đến, gần như tất cả mọi người đều đã có mặt.
Tôi không thể phân biệt được ai là ai nên tôi không cố gắng đấu tranh.
Rốt cuộc có một năm, tôi gọi nhầm em gái của Bạc Ngôn thành Gì, cảnh tượng thực sự xấu hổ.
Bạc Ngôn hướng tôi ra hiệu bằng một cái gật đầu.
Lúc ngồi xuống, Bạc Ngôn nhìn Chu Diệp ngồi đối diện, môi mấp máy, giọng điệu không mấy thiện cảm:
“Cậu không biết chào hỏi ai sao?”
Chu Diệp lúc này mới bất đắc dĩ nói: “Cậu nhỏ, cô nhỏ.”
Tôi cảm thấy rất tốt.
Chu Diệp và tôi chỉ có mối quan hệ yêu đương trên danh nghĩa.
Nhưng đó là do ngẫu nhiên đặt cược trong khi xem trận đấu.
Vừa ngây thơ vừa trẻ con.
Thậm chí còn chưa bao giờ nắm tay.
Dù sao, tôi đã bị Bạc Ngôn thu hút khi ở bên Chu Diệp.
Khi người khác nghĩ chúng tôi đang hẹn hò, tôi dành phần lớn thời gian để nói chuyện với Chu Diệp về chú của anh ấy.
Làm gì có ai yêu đương như vậy đâu!
Thế là cuối cùng Chu Diệp cũng không yêu tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tiếc rằng sau đó, tình bạn cách mạng của chúng tôi không còn trong sáng nữa mà dần phai nhạt.
Tôi lần lượt chuẩn bị những món trang sức đã thiết kế từ trước theo sở thích của từng người lớn trong nhà và đem tặng chúng như hiến báu vật.
Tôi thực sự biết ơn những người lớn tuổi trong gia đình Bạc Ngôn.
Gia đình An và gia đình Bạc chênh lệch rất xa, nhưng họ luôn dịu dàng và ân cần với tôi, tôi thực sự có cảm giác như họ chính là gia đình mình vậy.
Đều mà trước đây tôi chưa từng được cảm nhận ở gia đình mình.
Bà nội Bạc Ngôn là người như thế nào?
Bộ sưu tập ngọc bích mà bà có, nó đủ nhiều để có thể tổ chức một cuộc triển lãm.
Nhưng khi cầm tác phẩm của tôi, bà liền cười rất vui vẻ.
Dưới ánh đèn, bà nội Bạc Ngôn đeo kính vào, nhìn kỹ và khen ngợi tôi.
“Thiết kế này thực sự rất độc đáo.”
“Tôi đoán rằng cô bé nhà họ An này nhất định là đứa bé thông minh. Nếu không, con, một đứa trẻ luôn tuân thủ quy tắc cả đời, sẽ làm mọi cách để cưới được con bé sao?”
Bạc Ngôn không nói gì, chỉ cúi đầu gắp đồ ăn cho tôi, nhưng tai lại đỏ bừng.
20.
Tôi bị mù mặt.
Không phải là đồ ngốc.
Trong bữa ăn, tôi như ngồi trên đống lửa.
Những lời bà vừa thuận miệng nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Phải chăng có điều gì đó ẩn giấu trong cuộc hôn nhân của tôi với Bạc Ngôn mà hồi đó tôi không biết?
Chỉ vì vấn đề này.
Tôi đã dành gần nửa năm để tìm hiểu rõ ngọn ngành.
Khi thức dậy vào buổi sáng, anh mở rèm và cảm thán thời tiết hôm nay thật tốt.
Tôi hỏi: “Anh nhìn thời tiết trong lành như vậy, có giống như hôn nhân của chúng ta, có ẩn tình gì khác?”
Anh đi công tác nước ngoài cùng tôi báo cáo hành trình, trước khi cúp máy, anh ấy còn nói rằng để anh cúp máy trước.
Tôi hỏi: “Chuyện gì vậy? Có phải những lời đồn về chúng ta?”
Chúng tôi đi ra ngoài và nghe hòa nhạc cùng nhau.
Anh cảm thán: “Bài hát này thực sự rất hay”.
Không đợi tôi ngu ngốc hỏi, “Bài hát nào?”
Anh vậy mà phản ứng kịp thời, cướp lời tôi nói trước:
“Là bài dùng bất cứ thủ đoạn nào để cầu hôn.”
Đúng là, những đứa con cưng của trời, trí thông minh cũng là không so sánh được.
Với một tràng tiếng vỗ tay vang dội, buổi hòa nhạc kết thúc.
Những chùm đèn với ánh sáng lờ mờ đã được bật lên.
Khuôn mặt của Bạc Ngôn cũng sáng lên.
Cùng với hình xăm nho nhỏ ở khóe mắt anh khiên tôi hoảng hốt.
Đó là ấn ký Bạc Ngôn lưu lại vì tôi.
Bạc Ngôn trầm ngâm một lát, tựa như đang cân nhắc lời nói của mình.
“Tình Tình, thật ra anh không muốn giấu em điều gì.”
“Năm đó ông nội anh trước khi chế.t hi vọng anh cưới vợ là thật, nhưng cũng không phải giống mọi người đồn đại dùng ngày sinh tháng đẻ để chọn vợ. Từ đầu đến cuối, lựa chọn duy nhất của anh chính là em, An Nhất Tình.”
Đây là điều tôi chưa bao giờ nghe qua trước đây.
Giọng nói của Bạc Ngôn rất chậm rãi: “Bà nội nói đúng, anh cả đời đều tuân thủ nguyên tắc, nói cho bọn họ biết tình cảm của mình có lẽ là lần đầu tiên trong đời anh sống vì chính mình.”
“Tình Tình, anh lớn hơn em bảy tuổi, còn là trưởng bối của Chu Diệp, anh nghe nói thời điểm gả cho anh, em cũng không đồng ý, còn làm ầm ĩ trong nhà, anh cảm thấy khinh thường bản thân, cũng như không dám đối mặt với em, cho nên kết hôn không lâu, anh liền ra nước ngoài.”
“Anh không gặp em trong hai năm. Nhưng tài xế Trần sẽ báo cáo hành trình của em cho anh và biên lai ngân hàng nhận được qua tin nhắn cũng sẽ khiến anh cảm nhận được sự tồn tại của em. Hôm nay là chiếc váy trị giá một triệu đô, ngày mai sẽ là ba triệu cho một chiếc nhẫn nhỏ……”
Đôi mắt ngân ngấn những giọt nước.
Nhớ lại mình đã từng chi tiêu hoang đường xa xỉ, tôi có chút xấu hổ, bịt miệng Bạc Ngôn: “Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa.”
Anh nở một nụ cười rất nhẹ.
Nắm lấy tay tôi và bao chặt nó trong lòng bàn tay của mình.
“Tình Tình, từ giây phút anh sinh ra trong gia đình họ Bạc, giống như em nói, tiền chỉ là một con số.”
Anh ngập ngừng:
“Nhưng sau đó khi anh phát hiện ra rằng nó có thể khiến em hạnh phúc, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy việc kiếm tiền có ý nghĩa”.
Mãi đến khi Bạc Ngôn đưa tay chạm lên mặt tôi, tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Nửa ngày sau, tôi mới tìm thấy giọng nói của mình.
“Bạc Ngôn, cảm ơn anh.”
Thực ra tôi cũng có một chuyện chưa nói với anh.
Điều tôi muốn cho tới bây giờ đều không phải là tiền của anh.
Mà là tôi cũng yêu anh rất nhiều, rất nhiều.
Tình yêu khiến kẻ kiêu ngạo cúi đầu và khiến kẻ nhút nhát trở nên dũng cảm.
Hiện tại.
Tôi không còn sợ hãi thế giới mơ hồ này nữa.
Bởi vì tôi biết, cho dù tất cả mọi người qua đường trên thế giới này đều mơ hồ, khó phân biệt.
Ít nhất còn có Bạc Ngôn của tôi.
Luôn luôn rõ ràng.