Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Yêu Em Bằng Cả Trái Tim

Chương 4



Nhưng nó không có nghĩa là tôi không thể mượn tài nguyên của Bạc Ngôn.

Sau đó tôi quyết định từ bỏ sự cố chấp vô căn cứ của mình.

Vây xung quanh anh nịnh nọt.

Còn tự tay nướng cho anh ấy một chiếc bánh gatô nhỏ.

Ý chí sắt đá như Bạc Ngôn, khi nhìn thấy trái tim nho nhỏ xiêu vẹo trên chiếc bánh gatô, cuối cùng cũng phải đầu hàng.

Thần sắc anh có mấy phần thụ sủng nhược kinh, như thể bị Trụ Vương nhập thể. Giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn:

“Tình Tình, lần này em lại muốn cái gì?”

Tôi liếm môi, có chút xấu hổ không nói nên lời.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, Bạc Ngôn nhướng mày hiểu rõ và tỏ ra nhẹ nhàng.

“Thẻ đen Centurion của anh không phải ở chỗ em sao?”

“Bạc phu nhân mua đồ không cần phải bàn bạc với bất cứ ai, kể cả anh.”

Rung động.

Tôi thực sự đã tiêu rất nhiều tiền trong những năm gần đây.

Hình ảnh của tôi trong lòng Bạc Ngôn thì ra là vậy.

Tôi ôm trán mỉm cười cay đắng, rồi vẫy tay liên tục và đưa cho anh cuốn album công việc của mình.

Bạc Ngôn cầm lấy, hơi nhướng mày khi lật qua: “Em thiết kế nó à?”

Tôi kiêu ngạo gật đầu.

Mấy năm này tâm huyết của tôi đều ở nơi này.

Tôi đã vô số lần mơ ước biến những điều này thành hiện thực.

Bây giờ, chỉ còn một bước cuối cùng.

Mặc dù Bạc Ngôn không hiểu về đồ trang sức nhưng anh ấy thực sự rất coi trọng nó.

Một lúc lâu sau, anh đóng cuốn album lại, cúi đầu múc một miếng bánh kem cho vào miệng, ưu nhã gống như đang ăn gan ngỗng:

“Nếu em không làm điều đó một cách chân thành, em sẽ không thể kinh doanh thuận lợi. Anh phải có trách nhiệm nói với em rằng đồ trang sức là một điểm mù đối với chúng ta.”

Anh vẫn chưa nói xong.

Bỗng nhiên bị tôi nhào qua bất ngờ ôm lấy.

Tôi vui mừng hớn hở:

“Em yêu anh chết mất, Bạc Ngôn, anh mới không phải là Bạc Tình Bạc Nghĩa, anh là người tốt nhất trên đời, anh là người tốt nhất tốt nhất, mạng em đều cho anh!”

Đừng giúp tôi.

Tôi chỉ cần phương pháp.

Tôi không muốn dựa vào mối quan hệ của bà Bạc để bán tác phẩm của mình chút nào.

Tôi muốn.

Đó là tiếng vỗ tay thực sự thuộc về mình.

Sự tiếp xúc cơ thể đến quá đột ngột khiến Bạc Ngôn sững người trong giây lát.

Anh ngay lập tức phản ứng, khóe miệng cong lên:

“Mạng em tự mình giữ.”

Anh dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm:

“Còn trái tim của em có thể trao cho anh.”

14.

Bạc Ngôn đưa cho tôi một tấm thẻ đến viện mỹ thuật vào ngày hôm sau.

Viện mỹ thuật này là hệ thống thành viên của Vip, đi vào liền ít nhất sáu con số, dù tiêu tiền như nước, tôi vẫn cảm thấy rất xa hoa.

Anh biết tôi mắc chứng mù mặt nghiêm trọng đến mức nào và liên tục xác nhận lại với tôi.

Tôi tràn đầy tự tin: “Tất nhiên rồi.”

“Thấy không, em không thể phân biệt được khuôn mặt, nhưng em vẫn có thể nhớ rõ nốt ruồi mang tính biểu tượng này.”

Có nốt ruồi trên mặt đơn giản là khoảnh thoải mái nhất để những người mắc chứng prosopagnosia nhận ra người khác.

“Vậy sao?”

Bạc Ngôn trầm tư.

Không biết đang tính toán cái gì.

15.

Phần còn lại diễn ra suôn sẻ như tôi mong đợi.

Cô ấy rất ngưỡng mộ các tác phẩm và ý tưởng thiết kế của tôi, và chúng tôi đã thành công ăn nhịp với nhau.

Để chuẩn bị cho việc thành lập Đường, tôi bắt đầu làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm , loay hoay giống con quay.

Tôi từng thắc mắc rằng Bạc Ngôn lại có thể bận rộn đến mức quên ăn cơm.

Cho đến bây giờ.

Chất vấn Bạc Ngôn, hiểu Bạc Ngôn và trở thành Bạc Ngôn.

Khi làm chim hoàng yến có tiền tiêu không hết rất hạnh phúc.

Nhưng cảm giác bình yên thực tế khi theo đuổi niềm đam mê của chính mình lại càng mê hoặc tôi hơn.

Tôi bận đến tận lúc đến nhà họ Bạc ăn bữa cơm cuối tuần, mới có thời gian rảnh ngồi xuống cùng nhau trò chuyện với Bạc Ngôn.

Lúc đó tôi mới để ý thấy nốt ruồi nhỏ màu đỏ chợt xuất hiện dưới khóe mắt trái của anh.

Làm sao diễn tả được.

Bạc Ngôn có khuôn mặt tuấn tú, gọn gàng nhưng luôn vô cảm, với vẻ ngoài cực kỳ lạnh lùng.

Nhưng nốt ruồi nhỏ màu đỏ đột nhiên xuất hiện lúc này cũng không phải là điều bất ngờ.

Sự tương phản này tạo thêm một chút cám dỗ dụ hoặc.

“Bạc Ngôn, Anh…”

Thật sự rất đẹp.

Tôi kìm nén trái tim đang đập loạn của mình.

Đưa tay lên vuốt ve nốt ruồi nhỏ kia.

Anh nhẹ nhàng thở dài, dùng tay trái nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, bao vào lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp truyền thẳng vào trái tim tôi.

“Mười ba ngày.”

“Cuối cùng em cũng nhìn anh.”

Tuy nhiên, tôi vẫn đang nhớ lại cái chấm đỏ nhỏ đột nhiên xuất hiện trên mặt anh.

Đây không giống như một nốt ruồi.

Nó bằng phẳng.

Một ý tưởng kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi.

Tôi không thể tin nổi hỏi: “Đây là anh………………?”

Ai mà tin được, một người đàn ông cao quý lại có thể đi xăm một nốt ruồi nhỏ màu đỏ dưới mắt?

Mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, chạm vào hoa quế thơm ngọt, một mùi thơm thoang thoảng bay ra.

Trong xe chỉ có hai người chúng tôi.

Ánh sáng vàng ấm áp nhàn nhã chiếu lên mặt Bạc Ngôn.

Một dòng nước ngầm dâng lên mãnh liệt.

Anh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn tôi, một lúc sau anh đưa tay tôi lên áp vào mặt anh.

Có vẻ như anh hoàn toàn không nhận thức được điều này vô lý đến mức nào.

Thay vào đó, anh rất bình tĩnh và trả lời.

“Ừm.”

“Ban đầu anh nghĩ xăm màu đen, nhưng nghĩ lại màu đỏ sẽ dễ nhận biết hơn.”

“Hãy cố gắng nhớ kĩ anh nhé.”

16,.

Thật ra tôi không phải sinh ra đã không thể nhận biết khuôn mặt.

Chứng mù mặt của tôi là do chấn thương đầu khi xưa gây ra.

Khi tôi mười lăm tuổi, Chu Diệp, tôi và một vài người bạn tốt cùng nhau đi leo núi.

Trên sườn núi.

Tôi nghe tin mẹ tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô.

Sau đó, chân tôi run lên và ngất đi, đầu đập mạnh vào đá.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy khuôn mặt của mọi người trước mặt đều mờ ảo.

Không phải là không thể phân biệt đẹp xấu.

Chỉ là sự xuất hiện của mọi người giống như dòng nước chảy, chỉ nhẹ nhàng lướt qua tâm trí tôi, chẳng để lại gì cả.

Nó đi qua không chút dấu vết.

Bố tôi rất nhanh liền kết hôn lần nữa.

Tôi nghe người ta nói bà mẹ kế này rất xinh đẹp, khuân mặt có mấy phần giống với mẹ của tôi.

Lẽ ra tôi phải tức giận hoặc phán xét xem bà ta có giống mẹ tôi hay không.

Thế nhưng tôi không thể nhớ nổi khuôn mặt của mẹ trông như thế nào.

Người trên đời này cần nhớ kĩ mẹ nhất lại không thể nhớ rõ.

Tôi ghét chính mình.

Tôi ghét căn bệnh này.

Lúc đầu tôi rất sợ, sợ mẹ sẽ trách tôi.

Vì vậy tôi đã rất cố gắng nghe lời bác sĩ và hợp tác điều trị hết lần này đến lần khác.

Nhưng mẹ kế của tôi lại mang theo một người chị bằng tuổi đến, An Dĩ Nhàn.

Cô ta ghét tôi.

Vì vậy, cô ta đã tập hợp các bạn cùng lớp của mình, đứng đầu là Tiết An Kì, người cũng ghét tôi, để tung tin về bệnh tâm thần của tôi.

Rồi sau những lần nhận nhầm người hết lần này đến lần khác tôi bật cười một cách bất lực.

Dần dần tôi không muốn cố gắng nữa.

Sau đó thời gian dần trôi.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng An Dĩ Nhàn và những người khác đang ngày càng nhìn tôi với ánh mắt ghen tị, và các nam sinh bắt đầu lần lượt gửi cho tôi những bức thư tình.

Ngay cả bố tôi, người hiếm khi khen ngợi tôi, cũng phải híp mắt cảm thán: “ Con bé thật xinh đẹp, đúng là con giá của Tiểu Bình”.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

Tôi không chỉ quên mất hình dáng của mẹ.

Thời điểm soi gương, tôi cũng không thể nhớ được người trong gương trông như thế nào.

Tôi bị tự kỷ một đoạn thời gian.

Ngoại trừ Hứa Giai và Chu Diệp, tôi hầu như không nói chuyện với ai.

Bất cứ khi nào có thời gian rảnh, tôi đều cầm bút vẽ tranh.

Nhưng lại không thể vẽ được mẹ của mình.

Liền vẽ những chiếc vòng tay bằng ngọc và dây chuyền phỉ thúy mà mẹ thích trong trí nhớ.

Theo trí tưởng tượng của mình, tôi đã thiết kế rất nhiều món trang sức phù hợp với mẹ.

Sau đó tìm người làm nó dựa trên bản vẽ rồi đốt nó đi.

Dù sao thì tôi cũng là bệnh tâm thần mà.

Có như nào thì cũng không quan trọng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...