Yêu Em Say Đắm
Chương 3
11.
“Phó thiếu, phiền anh buông tiểu thư của chúng tôi ra.”
Trong lúc giằng co, tôi đột nhiên bị mấy thân ảnh vây quanh.
Mấy người đàn ông vừa rồi trong phòng bệnh của Mạnh Phi Yến trầm mặt, bảo vệ tôi ở phía sau.
Phó Dung Xuyên không để bọn họ vào mắt, khinh thường nói: “Tôi nói chuyện với bạn gái của mình liên quan gì đến mấy người?”
“Chúng ta đã chia tay rồi.”
Tôi vội vàng phản bác hắn.
Phó Dung Xuyên tức giận không nhẹ, nói: “Tô Viên, bây giờ quay về bên anh, chúng ta vẫn còn có thể.”
Mấy người khác liếc hắn một cái, ngăn tôi lại: “Tiểu thư, ông chủ của chúng tôi có việc mời cô qua.”
Tôi không chút do dự gật đầu: “Phiền các anh dẫn đường.”
“Tô Viên.”
Phó Dung Xuyên trầm giọng gọi tôi lại, ngữ khí hàm chứa sự cảnh cáo: “Anh nói lần cuối cùng, về bên anh.”
Tôi khẽ cười nói: “Phó Dung Xuyên, tôi cũng nói lại lần cuối, chúng ta chia tay rồi, sau này đừng tới tìm tôi nữa.”
Hắn giận quá hóa cười: “Được, Tô Viên, em rất có dũng khí đấy.”
“Anh thật sự muốn nhìn xem, rời khỏi anh, còn có tên nào lại muốn loại con gái nhạt nhẽo lại vô vị như em.”
Mặt mày hắn âm trầm, lạnh lùng nói với tôi: “Cút theo bọn họ đi.”
12
Bên ngoài trời đổ mưa nhỏ, lúc tôi bị đưa tới bãi đỗ xe ngầm, Mạnh Phi Yến đang ngồi phía sau chiếc Bentley, rũ mắt xử lý công việc.
Hắn thay áo gió, còn đeo kính mắt, cả người càng lộ vẻ nho nhã.
Làm như nghe được tiếng bước chân, hắn giương mắt nhìn về phía tôi, thần sắc dịu dàng.
Tôi sửa lại mái tóc bị mưa làm ướt, nhẹ giọng chào hỏi: “Anh Mạnh.”
“Gọi tên tôi là được rồi.”
Hắn xuống xe, vô cùng ga lăng chống tay lên cửa xe, cười nói: “Cô Tô cũng coi như là nửa ân nhân của tôi, không biết có thể cho tôi một cơ hội đưa ân nhân về nhà hay không.”
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm, trên mặt lại bắt đầu nóng lên, vội vàng nói: “Làm phiền anh Mạnh rồi.”
Trong nháy mắt ngồi vào trong xe, áo khoác ngoài vẫn mang theo nhiệt độ ấm áp của chủ nhân nhẹ nhàng che đùi tôi, che lại nửa người dưới mặc váy ngắn của tôi.
Nhiệt độ cơ thể cùng với nhiệt độ trên áo khoác của hắn dần dần hòa vào nhau, mùi thơm thoang thoảng quanh chóp mũi.
Tôi hoảng hốt khi bị hắn ôm vào trong ngực, đầu óc trống rỗng, ngay cả việc tranh chấp vừa rồi cùng với Phó Dung Xuyên cũng không còn một chút ký ức nào.
“Nhiệt độ đang giảm, đừng để bị lạnh.”
Trong lời nói của hắn lộ ra sự quan tâm tự nhiên, sẽ không làm cho người ta cảm thấy đột ngột.
Tôi cố gắng đánh thức bộ não chậm chạp của mình và nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Trong xe, một mảnh yên tĩnh, Mạnh Phi Yến dường như bận rộn nhiều việc, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc máy tính trên đầu gối.
Tôi cũng rất biết điều giữ yên lặng, chỉ nhìn vết nước loang lổ trên cửa sổ xe đến ngẩn người.
Cũng may rất nhanh đã tới tiệm hoa.
Trong nháy mắt xe dừng lại, Mạnh Phi Yến nhíu mày, đặt máy tính xuống, tự mình che ô mở cửa xe cho tôi.
Tài xế nhìn bờ vai bị mưa xối ướt của ông chủ nhà mình, quay đầu muốn lấy khăn lông khô từ trong tủ đựng đồ ở ghế sau, lại không cẩn thận đụng phải máy tính.
Màn hình hiển thị sáng lên, trên thanh tìm kiếm có một chuỗi ghi chép tìm kiếm mới nhất, theo thứ tự là: “Làm thế nào để nói chuyện với cô gái mình thích?”
“Ở một mình với cô gái mình thích thì nên làm thế nào đây?”
“Cô gái mình thích quá im lặng thì sao nhỉ?”
……
13
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, tôi rót cho Mạnh Phi Yến một ly trà nóng.
“Anh Mạnh, làm ấm người đi.”
Hắn nhận lấy, cảm ơn tôi, ánh mắt dừng lại ở hoa nhài và hoa tulip để trong tiệm.
“Cô Tô chăm sóc những bông hoa này rất tốt.”
“Cảm ơn.”
Không có người làm vườn nào mà không thích nghe người khác khen hoa của mình đẹp cả.
Tôi vui đến mức choáng váng, cắt mấy cành hoa nhài đưa cho hắn: “Anh Mạnh thích thì mang về đi.”
Đụng vào con ngươi mang theo nụ cười nhạt của hắn, tôi mới bắt đầu thẹn thùng.
“Cái này…… Tôi không có ý gì khác, chỉ là nghĩ rằng anh sẽ thích.”
Hắn khẽ cười, giơ tay nhận lấy hoa, giọng nói dịu dàng: “Hoa rất đẹp, rất giống cô Tô.”
“Tôi thực sự thích nó.”
Lúc ngủ, những lời này lại vang lên bên tai tôi.
Tôi vùi đầu vào trong chăn thét chói tai.
Hắn ta có ý gì đây?
Là đang khen tôi sao?
Tôi cắn móng tay suy nghĩ, có lẽ…… Hay chỉ là thuận miệng nói thôi?
Trên giá treo áo khoác của Mạnh Phi Yến quên mang về, khăn tay lúc mới gặp hắn được gấp ngay ngắn chỉnh tề trên bàn trang điểm của tôi.
Tôi nghĩ về khuôn mặt của hắn.
Nho nhã phong lưu, gương mặt điềm đạm, ga lăng như vậy.
Một người như vậy, có lẽ đối với ai cũng chu đáo như vậy……
14
Sáng sớm hôm sau, chuông treo trên cửa tiệm hoa liền vang lên.
“Hoan nghênh hoan nghênh, xin hỏi bạn cần gì?”
Tôi cầm kéo cắt tỉa cành hoa nghiêng đầu nhìn qua, sau khi thấy rõ người tới thì kinh ngạc lên tiếng: “Anh Mạnh?”
Mạnh Phi Yến mặc âu phục đen, nhất cử nhất động vẫn hết sức tao nhã: “Cô Tô, chào buổi sáng, tôi tới lấy áo khoác.”
“Chờ một chút.”
Tôi rửa tay sạch sẽ, vội vàng đưa túi giấy đựng áo khoác cho hắn: “Xin lỗi, hôm qua tôi quên, còn phiền anh Mạnh đặc biệt tới đây một chuyến.”
“Không sao, vốn tôi cũng muốn tới.”
Hắn cười nhìn tôi, trong đôi mắt nâu nhạt tản ra chút ánh mặt trời buổi sáng sớm, ấm áp: “Hoa nhài ngày hôm qua rất đẹp, tôi rất thích, phiền cô Tô sau mỗi ngày giữ lại cho tôi một cành.”
“Được không?”
Tôi nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, kinh ngạc gật đầu: “Được.”
Bắt đầu từ hôm đó, mỗi sáng sớm, Mạnh Phi Yến luôn đến đúng giờ tại cửa hàng hoa của tôi để lấy một cành hoa nhài.
Thỉnh thoảng hắn sẽ mang cho tôi một tách cà phê, thỉnh thoảng cũng sẽ ngồi trong quán một lát rồi rời đi.
Dần dần, tôi đã quen với mỗi buổi sáng đợi hắn tới.
Nhưng hôm nay hắn không tới.
Tôi dựa vào khung cửa, từ lúc mặt trời mọc đến khi màn đêm buông xuống.
Nhìn cành hoa nhài cẩn thận chọn lựa kia, trong lòng tôi dâng lên một chút mất mát.
Chỉ là một ngày không tới mà thôi, tôi khó chịu cái gì chứ?
Rõ ràng chúng tôi không có quan hệ gì.
Tôi thở dài, chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là Mạnh Phi Yến đã một ngày không gặp.
[Cô Tô, đột nhiên tôi nhớ là có cái khăn tay còn ở chỗ cô, không biết cô có thể mang tới được không, tôi đang cần gấp đấy.]
[Được chứ, anh gửi địa chỉ cho tôi đi.]
Tôi không chút do dự đồng ý, thậm chí không suy nghĩ lại, chỉ là một cái khăn tay thôi, có thể có gì cần gấp đến vậy chứ?
Chỉ là thợ săn chuẩn bị thu lưới, con mồi bị theo dõi như tôi vô tri vô giác đã sớm rơi vào cạm bẫy của hắn.
15
Lúc tôi đến trước khách sạn mà Mạnh Phi Yến nói, một đám người đang cười nói từ bên trong đi ra.
“Vợ tôi đã phái xe tới đón tôi, các vị, tôi đi trước một bước.”
“Vợ tôi cũng đang thúc giục tôi, các vị cẩu độc thân, không tiễn nha.”
“Bạn gái tôi đói bụng, tôi phải về nhà nấu cơm cho cô ấy, cũng đi trước đây.”
“Cười cái gì chứ? Sợ vợ thì mau cút đi.”
Đám người thoáng cái cũng chỉ còn lại có rải rác vài người.
Mà Mạnh Phi Yến một thân áo khoác màu đen, khuôn mặt hiền hòa, thuốc lá ở đầu ngón tay chợt sáng chợt tắt, thân ảnh thon dài đặc biệt nổi bật.
“Được, chỉ có mấy anh em chúng ta thôi, hay là cùng nhau đi chơi một chút?”
Mạnh Phi Yến ở bên cạnh trong nháy mắt giương mắt nhìn về phía tôi, hắn dụi tắt khói thuốc, ý cười dần dần hiện lên.
“Xin lỗi, có người tìm, tôi không đi.”
“Chết tiệt, anh Yến sao anh có thể nha, cây đai thụ nở hoa rồi.”
“Bắt đầu khi nào? Cũng không báo cho mấy người chúng tôi biết.”
“Chị dâu đâu rồi?”
Mấy người theo ánh mắt Mạnh Phi Yến nhìn về phía tôi, tiếng bàn luận lập tức im bặt.
Bên trong tất cả đều là người quen trong giới, không ai không biết tôi là bạn gái cũ của Phó Dung Xuyên.
Tôi đang do dự có nên mở miệng giải thích hay không, Mạnh Phi Yến liền đứng trước mặt tôi.
“Giới thiệu một chút, vị này là Tô Viên.”
Hắn cười nhìn những người khác: “Bây giờ gọi chị dâu thì còn quá sớm, bởi vì tôi còn chưa theo đuổi được.”
Một câu nói, khiến tôi với mọi người ở đây đều choáng váng.
“Anh Yến, anh điên rồi? Bạn gái cũ của Phó Dung Xuyên anh cũng……”
Người nọ nói được nửa câu, đã bị Mạnh Phi Yến liếc mắt một cái làm cho sắc mặt trắng bệch.
Bầu không khí lạnh xuống, có người cười đứng ra hòa giải.
“Từ Thẩm vừa mới nghỉ phép trở về, mang theo một đám bạn bè vui vẻ, hay là chúng ta cũng đi xem náo nhiệt một chút đi?”
16
Sau khi ngồi vào trong xe, Mạnh Phi Yến lại khôi phục bộ dáng điềm đạm bình thường.
“Thắt dây an toàn vào.”
Tôi còn chưa hoàn hồn từ trong câu nói kia của hắn, sững sờ đi kéo dây an toàn, kéo nửa ngày cũng không kéo được.
“Dây an toàn của tài xế có an toàn hơn không?”
Hắn bất đắc dĩ cười nhẹ, cúi người tới gần tôi.
Ngửi mùi thơm trên người hắn, cả người tôi khẩn trương đến mức sắp ngạt thở.
“Hy vọng lời nói hôm nay của tôi sẽ không tạo thành phiền phức đối với cô Tô.”
Hắn cài dây an toàn giúp tôi, ngước mắt lên, mỉm cười nói: “Cũng hy vọng cô Tô có thể cho tôi một cơ hội.”
Cách quá gần, tôi gần như có thể thấy rõ sự chuyển động trong con ngươi hắn, mê hoặc mà không mụ mị, thâm thúy lại mê người.
Tôi gần như chìm đắm trong đó.
Mạnh Phi Yến nhìn vẻ mặt đỏ bừng của tôi, trong con ngươi mờ mịt có vài phần ý cười: “Nhìn ra chưa?”
Tôi có chút bối rối dời ánh mắt đi, hỏi: “Cái, cái gì?”
Hắn chậm rãi đến gần lỗ tai tôi, nhẹ giọng nói:
“Từ lần gặp mặt thứ hai, tôi đã dụ dỗ cô Tô, hơn nữa tôi cũng vô cùng chờ mong có thể được cô Tô đáp lại.”
“Bùm” một tiếng, trong đầu tôi nổ tung như một mảnh hoa trắng, cái này đừng nói mặt, cả người tôi đều biến thành màu đỏ.
Dường như hết sức hài lòng với phản ứng của tôi, Mạnh Phi Yến cúi đầu nở nụ cười, ngả người về sau, mang theo nụ cười trên mặt rồi khởi động xe.