Yêu Em Say Đắm
Chương 4
17
Tôi bị Mạnh Phi Yến nói cho nổ tung thành một đứa ngốc hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
Sau khi đến nơi, hắn nắm tay tôi đi vào trong, tôi cũng không hề phản ứng.
Từ Thầm một thân áo sơ mi trắng ôn nhã nhìn thấy chúng tôi nắm tay nhau, vô cùng bất ngờ nhíu mày: “Tiểu Viên, A Yến, đã lâu không gặp.”
Từ Thẩm là đối tượng kết hôn của Nhâm Tình, tôi biết hắn, hắn đương nhiên cũng biết tôi.
Tôi không thích tên Từ Thẩm này cho lắm.
Hắn coi trọng thể diện, lại giống Phó Dung Xuyên ở chỗ rất phóng đãng.
Phó Dung Xuyên là một tên cặn bã, Từ Thẩm trong mắt người ngoài lại là một người đàn ông tốt vô cùng hiếm có, tốt đến mức tất cả mọi người đều cảm thấy là Nhâm Tình đã trèo cao.
Đêm Từ Thẩm không về sẽ chủ động báo cáo lịch trình, nhưng đối với những người phụ nữ yêu thương nhung nhớ hắn cũng không từ chối.
Lúc tôi và Phó Dung Xuyên còn ở bên nhau, thậm chí tận mắt nhìn thấy hắn ôm trợ lý của mình ngủ trên giường của Nhâm Tình.
Đối với người không thích, tôi từ trước đến nay sẽ không biểu hiện ra sắc mặt tốt.
Mạnh Phi Yến đại loại nhận ra tâm tình của tôi, nhéo ngón tay tôi như an ủi, không để ý đến Từ Thẩm, trực tiếp dắt tôi vào phòng bao.
Từ Thẩm không để ý, thu hồi điếu thuốc chưa đưa vào hộp, đi chiêu đãi những người khác.
Trong phòng rất nhiều người, phần lớn đều là người trong giới thượng lưu, có vài người tôi đã từng gặp cùng Phó Dung Xuyên.
Mạnh Phi Yến dắt tôi ngồi xuống, gọi cho tôi một ly sữa ấm.
Từ Thẩm bên cạnh có một cô gái ăn mặc hở hang, cử chỉ ngả ngớn.
Hắn lười biếng khoát tay lên eo cô gái kia, cười tháo kính gọng vàng xuống, nắm cằm cô gái kia hôn lên.
Tất cả mọi người nhìn quen lắm rồi.
“A Thẩm, hôn mạnh như vậy, miệng sưng lên không sợ Nhâm đại tiểu thư tức giận sao?”
Tay Từ Thẩm vẫn còn ở trong quần áo của cô gái kia, nghe vậy mệt mỏi ngước mắt lên, nhẹ nhàng cười cười: “A Tình nhà tôi tính tình tốt, không thích ghen.”
Hiện tại không ai biết Nhâm Tình thật ra là thiên kim giả.
Vị thiên kim thật sự của Nhâm gia kia trở về, đang ầm ĩ muốn Nhâm Tình cút khỏi Nhâm gia, thay thế hôn ước của cô ấy.
Thời điểm mấu chốt này, Nhâm Tình dám ầm ĩ sao?
18
Trong phòng bao phát ra tiếng cười đùa.
Tôi nhăn mày, cúi đầu uống một ngụm sữa.
“Không muốn ở lại? Vậy chúng ta đi trước.”
Mạnh Phi Yến đặt tay tôi lên khuỷu tay hắn, dẫn tôi đứng lên.
Lúc đi ngang qua đại tiểu thư Tống gia đang thất tình, trùng hợp nghe thấy một đám đàn ông vì an ủi cô ta mà hạ thấp Thương Minh Gia.
Yêu đương với Phó Dung Xuyên nhiều năm như vậy, những người khác nhiều ít đều có chút khinh thường tôi, chỉ có Thương Minh Gia là chăm sóc tôi một chút.
Tôi mím môi, nắm chặt quần áo Mạnh Phi Yến, đứng lại, phản bác: “Các người nói bậy bạ gì vậy?”
Chỉ là thanh âm có chút run rẩy, rốt cuộc có vài phần khiếp sợ.
Có người cười nhạo.
“Mạnh Phi Yến, có thể quản tốt người phụ nữ của anh không?”
“Giày rách của Phó Dung Xuyên còn coi là bảo bối, tôi thấy anh giống Trần Tri Nam, trời sinh bị phụ nữ chơi đùa.”
Tôi nắm chặt nắm đấm, vừa định đi lên nói lý lẽ, đã bị Mạnh Phi Yến chắn ở phía sau.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Trong làn khói lượn lờ, Mạnh Phi Yến chậm rãi nâng mắt lên, gợi lên một nụ cười dịu dàng: “Có thể cần hẹn xe cứu thương trước, anh có thể cho người đi chuẩn bị trước.”
Lời này của hắn vô cùng lễ phép, làm cho người nọ ngây ngẩn cả người.
Mà một giây sau, chai bia trên bàn liền vỡ ở trên đầu hắn.
Trong máu đầm đìa, Mạnh Phi Yến ngậm điếu thuốc, mang theo một nửa chai bia, một cước đá ngã người nọ xuống đất.
Hắn chậm rãi dẫm lên tay người nọ, khuôn mặt điềm đạm, thậm chí khóe môi còn mỉm cười: “Đối với người của tôi nói năng lỗ mãng, ai cho anh lá gan đó?”
Tôi đang nghĩ có nên đưa cho Mạnh Phi Yến một chai rượu hoàn chỉnh nữa hay không, cửa phòng bao bỗng nhiên bị mở ra.
Thương Minh Gia kéo một người đàn ông đi vào.
“Đại tiểu thư Thương gia từ trước đến nay sẽ không để cho mình phải chịu nửa điều uất ức, ai lại dám chọc đây?”
Trong phòng, những người vừa nói xấu cô ấy đều im bặt, vị tiểu thư Tống gia kia sợ đến thiếu chút nữa ngất đi.
19
Tụ hội tan rã trong sự không vui, cho đến khi ngồi lên xe Mạnh Phi Yến, trong đầu tôi vẫn còn nghĩ đến hình ảnh Thương Minh Gia mang giày cao gót giẫm lên mặt những người đàn ông kia.
“Thích Thương Minh Gia như vậy sao?” Mạnh Phi Yến đang lái xe bớt chút thời gian nhìn tôi.
Tôi không nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của hắn, dùng sức gật đầu: “Anh không cảm thấy chị Minh Gia rất đẹp sao? Giống như hoa hồng.”
“Tựa như hoa hồng trong bụi gai, nhiệt tình lại đàng hoàng.”
Đèn đỏ sáng lên, Mạnh Phi Yến nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ cùng với bóng dáng tôi, giọng nói bình thản: “Không biết.”
Xe khởi động lại, tôi nghe thấy hắn nói: “Hoa hồng đương nhiên xinh đẹp, nhưng trong lòng tôi, hoa nhài còn đẹp hơn.”
Tôi ngơ ngẩn, trong đầu vang lên câu nói hắn từng nói kia.
“Hoa nhài rất đẹp, rất giống cô Tô.”
Cả người tôi bởi vì những lời này mà trở nên nhẹ nhàng, giống như giẫm lên đám mây.
Thì ra lời tâm tình có thể làm say lòng người.
“Không muốn xuống xe sao?”
Giọng nói mỉm cười của Mạnh Phi Yến bỗng nhiên vang lên, lúc này tôi mới phát hiện, thì ra đã đến trước cửa tiệm hoa rồi.
“Không, không có, cảm ơn anh Mạnh.”
Tôi không dám nhìn hắn, cụp mắt mở cửa xe.
Cổ tay lại đột nhiên bị hắn nắm chặt.
“Chờ một chút.”
Bị một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nâng lên, khuôn mặt ôn nhu của Mạnh Phi Yến phóng đại trước mắt tôi, tầm mắt của hắn chậm rãi hạ xuống, nhẹ giọng nói: “Khóe môi có lông mi.”
Xúc cảm gần bên môi, tôi có thể cảm nhận được sự hô hấp ấm áp của hắn.
Quá gần, tôi khẩn trương không biết nên đặt ánh mắt của mình ở đâu.
Bầu không khí bỗng nhiên thay đổi, giống như cỏ khô rơi vào một sao Hỏa, vừa chạm vào liền cháy.
Tôi hoảng loạn muốn giương mắt nhìn thời gian, nhưng bất ngờ đụng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một câu: “Hôn môi là biện pháp tốt cho tinh thần của nhân loại”.
Hô hấp của tôi chợt trở nên dồn dập, vội vàng muốn cúi đầu xuống, rồi lại bị hắn nâng cằm lên.
Để tránh nhìn nhau, tôi không thể không đưa mắt nhìn lên đôi môi hơi mím của hắn.
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của tôi, giọng nói hơi khàn: “Vẫn nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ không muốn thử xem hôn đến cùng là cảm giác gì sao?”
Trong đầu như là nổ lên một đóa pháo hoa, tôi ngơ ngác, ánh mắt vẫn rơi vào môi hắn.
Đến cuối cùng, tôi cũng không biết sao mình có gan dám kéo cà vạt của người đàn ông trước mặt để hôn lên.
Chỉ nhớ lúc thở ra, Mạnh Phi Yến khẽ hôn môi tôi, thở dài một tiếng: “Cô gái ngoan.”
20
Tin tức người cầm quyền Mạnh thị có bạn gái truyền đến trong giới, không ít người đều âm thầm thảo luận. Rốt cuộc là tiên nữ nào có thể làm cho Mạnh Phi Yến, người độc thân ba mươi năm, động lòng?
Phó Dung Xuyên lại uống nhiều rượu, mệt mỏi nghe người bên cạnh nói nhiều chuyện.
“Nghe nói nhỏ hơn Mạnh Phi Yến sáu tuổi, rất non nớt.”
“Lần trước tôi có gặp qua, vóc dáng không cao, lớn lên cũng không dễ nhìn, Mạnh Phi Yến coi như là bảo bối vậy.”
“Coi trọng như vậy sao? Vậy cô gái đó hẳn là rất trâu bò đi?”
“Không phải người trong giới, là mở cửa hàng bán hoa, tên gì nhỉ…… Tô Viên.”
Người này vừa dứt lời, liền cảm giác sau lưng có một trận lạnh lẽo.
Sắc mặt Phó Dung Xuyên âm trầm, bóp cổ người trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Cậu nói cô gái của Mạnh Phi Yến kia tên là gì?”
Những người khác vẫn không dám nói chuyện vội vàng tiến lên kéo Phó Dung Xuyên ra.
“Dung Xuyên, anh muốn bóp chết người ta hả?”
“Tô Viên mới quen Mạnh Phi Yến không bao lâu, đám người này đều nói hươu nói vượn, anh tức giận cái gì.”
Lúc này Phó Dung Xuyên mới có phản ứng: “Cho nên các người đã sớm biết rồi sao?”
Những người khác ấp úng nói: “Là A Thẩm nói.”
Từ Thẩm xem kịch nhíu mày: “Tôi vốn cũng nghĩ rằng Mạnh Phi Yến chỉ là chơi đùa mà thôi, ai biết hắn thật sự cho Tô Viên danh phận đâu.”
Hai mắt Phó Dung Xuyên đỏ bừng, buông người sắp hít thở không thông trong tay ra, đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm: “Không thể nào, Tô Viên không thể yêu người khác được, cô ấy chính là tức giận với tôi.”
“Tôi đi tìm cô ấy, tôi muốn đi tìm cô ấy…”
Phó Dung Xuyên lao ra cửa, không chút do dự xông vào trong mưa.
“Dung Xuyên điên rồi à?”
Có người nhìn thấu bất đắc dĩ lắc đầu: “Đây là mất rồi mới tiếc sao.”
“Đáng tiếc, đã chậm rồi.”