Yêu Ngay Từ Lần Đầu Gặp Gỡ
Chương 7
Mấy tháng tốt nghiệp đại học, là thời gian tôi thất vọng nhất.
Tôi chạy đôn chạy đáo kiếm vai diễn trong ba tháng, rốt cục cũng lấy được ba vai diễn.
Nhưng gần tới lúc khai máy, một đoàn làm phim phá sản, một đoàn làm phim lấy vai diễn của tôi cho con trai một nhà đầu tư đảm nhận.
Cuối cùng một đoàn làm phim, gần lúc quay, đưa ra yêu cầu để cho tôi làm hợp đồng trợ giúp rửa tiền.
Tôi từ chối.
Sau đó bị nhà sản xuất kéo vào danh sách đen.
Gửi xong bưu kiện chuyển phát nhanh về nhà sau khi tốt nghiệp, trong túi còn có 15 tệ, trong thẻ cơm 6 tệ.
Tôi thậm chí còn suy nghĩ, nếu lúc trước không thi chuyên ngành biểu diễn, mà là thi tốt nghiệp trung học bình thường giống như đại đa số mọi người, có phải tôi sẽ giống như bọn họ, ít nhất sẽ không mông lung đối với tương lai?
Bất đắc dĩ, tôi bấm số điện thoại của một người bạn, vay tiền.
Bạn bè không nói hai lời chuyển cho tôi, ngồi tàu điện ngầm 23 trạm đến trường học của tôi, dẫn tôi đi uống rượu.
Tôi còn chưa uống được hai ngụm, cậu ấy đã uống say, nôn ra.
Cuộc sống khổ như vậy, không ai là dễ dàng.
Tôi cười khổ, gian nan đỡ cậu ấy ngồi tàu điện ngầm về ký túc xá của cậu ấy.
Hôm đó khu ký túc xá rất ồn ào.
Một người đàn ông tướng mạo hèn mọn, đứng ở giữa hình trái tim xếp hình hoa hồng đỏ và nến, dùng loa thổ lộ với một nữ sinh.
Tôi nhìn những bông hoa hồng héo rũ trên mặt đất và nghĩ, đây có lẽ là những bông hoa rẻ tiền đã được mua trước khi cửa hàng bán hoa đóng cửa, thậm chí có thể được nhặt trong thùng rác.
Là một người đàn ông nghèo nhưng khá mưu mô.
Cô gái bị vây quanh trong đám người, sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao.
Loại chuyện này, ở trong ký túc xá nam sinh rất thường gặp.
Một đám người dùng các loại phương pháp hèn mọn, giúp đỡ anh em cua được cô gái trong lòng.
Cô gái này rõ ràng không thích cậu ta.
Nhưng bên cạnh, đã có người bắt đầu hô to: “Thật lãng mạn, thật lãng mạn!”
“Hôn một cái, hôn một cái!”
Người hô này, rõ ràng là bạn cùng phòng của cậu ta.
Nam sinh tỏ tình kia “Thuận theo dư luận”, từng bước từng bước tới gần nữ sinh kia.
Cậu ta chậm rãi tới gần cô gái, tôi có chút xúc động nhất thời.
Tôi muốn đẩy người anh em say rượu bên cạnh tôi ra, xông lên cho người đàn ông kia một quyền.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không làm như vậy.
Tôi không có can đảm đó.
Có lẽ là sợ bị trả thù, có lẽ là mình gần đây gặp quá nhiều chuyện.
Tôi không có can đảm đó.
Mắt thấy miệng hai người sắp chạm vào nhau.
Đột nhiên, một nữ sinh mặc áo đen, đeo khẩu trang xông lên phía trước.
Cô kéo cô gái ra, sau đó giọng điệu rất thành khẩn nói với người đàn ông kia: “Bạn học, tôi có việc gấp, rất gấp, có thể cho tôi mượn loa của bạn không?”
Tất cả mọi người đều bị thao tác này làm cho mơ hồ.
Chỉ có tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tên ngốc này dùng dư luận đem đối tượng thổ lộ đưa vào thế khó, cô gái đó cũng có thể ngược lại đưa cậu ta đưa vào tình huống khác.
Cậu ta chỉ có thể đưa loa ra.
Càng làm cho người ta không nghĩ tới hành động tiếp theo.
Nữ sinh áo đen giật lấy loa, bắt đầu hô: “Dì quản lý ký túc xá! cứu mạng! dưới lầu có lửa, cháy rồi a a a a!”
Người đàn ông thẹn quá hóa giận: “Liên quan gì đến cô? Tôi và cô gái của tôi hai người tình sâu ý đậm, cô vì sao lại muốn phá? Chắc cô không có ai thích nên cô ghen tị sao?”
Nữ sinh phát ra nụ cười khinh miệt: “Tình sâu ý đậm? Anh có xứng không? Anh có xứng không?”
“Người ta không từ chối là bởi vì da mặt không giống anh, còn ghen tị, ghen tị anh bị viêm tuyến tiền liệt không đi tiểu ra được à?”
Bạn cùng phòng của anh ta vốn còn nhảy nhót muốn thử giúp đỡ, nghe được câu cuối cùng lại thu lại tâm tư này.
Thật lợi hại.
Người đàn ông này lập tức không dám gây phiền toái cho cô gái.
Hơn nữa xem ra, cô ấy cùng hai người kia đều không quen biết.
Mọi người đều có nỗi khổ riêng, nhưng vẫn có người nguyện ý cho người khác sự ấm áp.
Người đàn ông cầm loa tức giận.
Nhưng cậu ta chưa kịp xông lên.
Dì quản lý ký túc xá đã mang theo một bình chữa cháy lao xuống, đẩy ra cắm chốt chính là một trận phun mạnh.
Hiện trường loạn thành một đoàn, mỗi một cọng lông của người đàn ông cầm loa đều biến thành màu trắng.
Mà cô gái mặc áo đen kia, giữ chặt tay nữ sinh bị thổ lộ: “Chị gái nhỏ, mau đi theo em!”
Cô ấy xuyên qua khói thuốc của bình chữa cháy trắng xóa, cùng nhau chạy về phía ánh đèn yếu ớt.
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu.
Sau đó, tôi từng bước từng bước trở thành nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí, theo bạn bè cùng nhau kiếm tiền, cuộc sống sung sướng chúng tôi đều từng chút từng chút nếm được càng nhiều.
Tôi mới phát hiện, mặt mày và giọng nói của cô gái kia dần dần mơ hồ trong trí nhớ của tôi, nhưng giọng nói của cô ấy lại càng dễ nghe êm tai.
Sau này tôi và bạn bè trở thành đối tượng được nịnh bợ của rất nhiều người, mỗi một người tiếp cận chúng tôi, đều cố gắng tỏ ra đoan trang.
Tôi lại càng quý trọng đêm đó, cô gái xinh đẹp duy nhất làm ra “Chuyện không nên làm”.
Lúc này tôi mới hiểu được, tôi hẳn là đã yêu cô ấy.
Tình yêu này đến quá muộn.
Mà sinh viên đại học thổ lộ loại chuyện này, lúc ấy có lẽ chấn động một thời, nhưng sau khi tốt nghiệp, nhiều năm sau, cũng cùng lắm là một đề tài nói chuyện hời hợt mà thôi.
Rất nhiều người chỉ nhớ rõ: “À, lúc ấy có một tên ngốc bày nến theo đuổi em gái, bị một em gái khác phá đám, bác gái quản lý ký túc xá dùng bình chữa cháy phụt tắt hết nến.”
Nhưng cô gái kia tên là gì? Là ở ký túc xá nào? Không ai nhớ.
Tôi không thể tìm thấy cô ấy.
Ảo não ở trong thời gian dài dày vò, biến thành chấp niệm.
Tôi nhận ra mình không còn cách nào để yêu người khác.
Tuổi tác tăng lên, danh tiếng tăng lên, áp lực khắp nơi cũng càng lúc càng lớn.
Người đại diện không chỉ một lần ám chỉ tôi, có thể tìm một người vợ hợp đồng.
Đó là lúc tôi chú ý tới Khương Nặc.
Cô có chút không phù hợp. Bằng ca rất không thích cô.
Nhưng cô thật sự rất giống cô gái trong ký ức kia.
Tôi không còn nhớ hình dáng, giọng nói, vóc dáng, mọi thứ bên ngoài.
Nhưng tôi chính là biết cô ấy thật sự rất giống.
Tôi tình cờ nghe thấy cô ấy lẩm bẩm trong toilet, nói muốn công lược một người đàn ông có người trong lòng, chỉ cần kết hôn, là có thể sống sót.
Tôi không hiểu.
Nhưng dáng vẻ mắng chửi của cô, rất giống.
Theo nhu cầu, lại tự mình giữ khoảng cách, không có gì không tốt, không phải sao?
……
Tôi biết, có thể từng bước từng bước đi đến bây giờ, đã là vạn dặm chọn một may mắn.
Nhưng tôi không nghĩ tới, tôi còn có thể càng thêm may mắn.
Ngày Khương Nặc đạp cửa phòng tôi, tôi đang theo kế hoạch của người đại diện chuẩn bị công việc tuyên truyền CP cho bộ phim tiếp theo.
Bạn tôi vẫn không từ bỏ việc giúp đỡ tìm kiếm dấu vết của cô gái kia.
Sáng hôm đó cậu ấy nhắn tin cho tôi rằng lại có manh mối.
Nhưng vẫn không phải cô.
Không biết lần thứ bao nhiêu, lòng đầy chờ mong, lại thất vọng.
Sau sự kiện đạp cửa lần đó, tôi và Khương Nặc tiếp xúc càng ngày càng nhiều.
Tôi phát hiện, chấp niệm của tôi không có sâu như vậy.
Tôi đã yêu Khương Nặc.
Tôi thậm chí còn tự giễu nghĩ, có lẽ trong tiềm thức tôi thích loại con gái miệng lưỡi độc ác này?
Cho đến khi kết thúc.
Tôi mới phát hiện, tôi có lẽ là người may mắn nhất trong biển người mênh mông.
Vợ tôi.
Chính là người từ đầu đến cuối tôi yêu sâu đậm.
May mắn thay, cô ấy cũng yêu tôi như vậy.
_HẾT_