Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 46: Tôi chỉ có thể ở lại đây, không thể rời đi (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cưỡi ngựa hơn một tiếng mới trở lại trường đua.
Khi hai người trở về, những người khác đã đi hết rồi.
Diệp Đình trực tiếp giục ngựa trở lại tòa nhà ba tầng kia. Anh nhảy xuống ngựa, kéo Lăng Vi xuống. Bởi vì trở về tương đối chậm, váy Lăng Vi đã khô hết...
Đi vào đại sảnh, lại không thấy Diệp Đình đâu nữa.
Lúc này, quản gia Vương tiến tới nói: “Lăng tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé.”
“Không cần, tôi muốn quay về trường học.” Qua chuyện vừa rồi, Lăng Vi đã định đi rồi.
Quản gia Vương suy nghĩ một chút, nói: “Bạn ngài ở sau nhà chờ cô, cô có muốn tới gặp họ không?”
Lăng Vi hơi kinh ngạc hỏi lại: “Tiểu Hi và Thiên Ma chưa quay về sao?”
“Chưa, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của cô nên chưa về.”
“À, vậy qua đó đi...”
Quản gia Vương làm tư thế “mời” với cô. “Mời theo tôi đi vào trong, phía sau là chỗ ở.”
Hóa ra tòa kiến trúc này là mặt tiền.
Chính là nơi dùng để tiếp khách.
Nơi ở ở phía sau.
Từ phía trước đi tới, nhìn thấy một bể bơi bán lộ thiên.
Nước ao xanh lam, lóe ánh kim quang.
Đi qua cây cầu gỗ qua bên bể bơi đối diện, bên trong là nơi ở lấy ánh sáng vô cùng tốt.
Hạ Tiểu Hi và Thiên Ma thấy cô trở về đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lăng Vi đơn giản tắm rửa một cái, thay quần jean áo sơ mi sạch sẽ sạch sẽ, tìm quản gia Vương muốn lấy hành lý, quản gia Vương hòa ái cười nói: “Bây giờ thời gian còn sớm, không bằng đi dạo quanh trang viên một chút, ăn bữa cơm chiều rồi tôi sẽ để mọi người trở về, nếu không quá thất lễ rồi.”
“Dù sao cũng đến đây rồi, đi xung quanh xem đi...” Tiểu Hi lắc lắc cánh tay Lăng Vi.
Ánh mắt Hạ Tiểu Hi đều lóe lên hình hoa đào, hiển nhiên cực kỳ muốn đi dạo xung quanh.
Quản gia Vương liền mỉm cười dẫn bọn họ đi thăm bên trong.
Bên trong diện tích rất lớn, cũng là kiến trúc ba tầng.
Trong đó, có thư phòng lớn chừng hơn hai trăm mét, có phòng nhạc chứa đủ các loại nhạc khí, có phòng để tắm suối nước nóng, có phòng chơi cờ.
Có phòng tập thể thao, có phòng chơi bowling, có phòng trưng bày rượu, có phòng để phẩm rượu, có phòng chiếu phim, còn có phòng chuyên để cất những món đồ cổ không dùng tới.
Từng phòng đều cực kỳ đặc sắc, phòng chơi cờ thanh lịch, u tĩnh, phòng tập thể thao sống động mười phần.
Mỗi một căn phòng được mở ra đều làm cho hai mắt người ta sáng ngời, có loại kinh diễm vì đẹp!
Kinh diễm rất nhiều, cẩn thận quan sát lại cảm nhận được thiết kế tinh diệu và cảm giác thoải mái ở đây.
Nhìn ra được, chủ nhân của tòa kiến trúc này theo phái hưởng lạc...
“Oa! Thác nước kia cao thật đấy!”
Ra khỏi tòa nhà, phía sau là hoa viên có một thác nước cao chừng hơn hai mươi mét, phía dưới thác nước là hồ nước trong suốt, bên cạnh cách đó không xa còn có mặt hồ hình gương soi.
Bên cạnh hồ còn có một nhà gỗ nhỏ thanh lịch tao nhã mà đầy đủ mọi thứ.
Bóng nhà gỗ chiếu vào trong hồ nước, giống như một thế giới riêng, như một mỹ nhân một mình một.
Bên cạnh nhà gỗ có một nhà ấm trồng hoa.
“Cậu xem, hoa kia thật đẹp!” Hạ Tiểu Hi gào to một tiếng, kinh ngạc mở lớn miệng.
Lăng Vi đi về phía nhà trồng hoa.
Bên trong nhà ấm, có một đóa đỗ quyên đỏ rực nở rộ, nụ hoa mềm mại, cánh hoa nở bung ra, như đôi mắt mỹ nhân hé mở, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ lẳng lặng đánh giá mọi người.
Lăng Vi nhìn chằm chằm đóa hoa kiakhông biết vì sao lại có chút không thích!
Tuy rằng mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng, nhưng cô lại cảm thấy loại hoa này có tư thái chèn ép con người ta.
Cô đảo mắt nhìn đi, giữa nhà ấm trồng hoa và nhà gỗ nhỏ có trồng một gốc hòe.
“Cây này không tệ!”
Lăng Vi đứng ở dưới tàng cây, chỉ cảm thấy sự yên lặng, bình yên, khiến cô lập tức thích nó.
Mùi hoa hòe theo gió thấm vào người, từng đợt từng đợt thổi tới khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nghe nói cây hòe thuần âm, nhưng cô rất thích cây hòe này.
Lăng Vi đứng đó không muốn động đậy. Nếu vẽ ở trong này, linh cảm nhất định cuồn cuộn không ngừng.
Cưỡi ngựa hơn một tiếng mới trở lại trường đua.
Khi hai người trở về, những người khác đã đi hết rồi.
Diệp Đình trực tiếp giục ngựa trở lại tòa nhà ba tầng kia. Anh nhảy xuống ngựa, kéo Lăng Vi xuống. Bởi vì trở về tương đối chậm, váy Lăng Vi đã khô hết...
Đi vào đại sảnh, lại không thấy Diệp Đình đâu nữa.
Lúc này, quản gia Vương tiến tới nói: “Lăng tiểu thư, tôi đưa cô đi nghỉ ngơi nhé.”
“Không cần, tôi muốn quay về trường học.” Qua chuyện vừa rồi, Lăng Vi đã định đi rồi.
Quản gia Vương suy nghĩ một chút, nói: “Bạn ngài ở sau nhà chờ cô, cô có muốn tới gặp họ không?”
Lăng Vi hơi kinh ngạc hỏi lại: “Tiểu Hi và Thiên Ma chưa quay về sao?”
“Chưa, bọn họ lo lắng cho sự an toàn của cô nên chưa về.”
“À, vậy qua đó đi...”
Quản gia Vương làm tư thế “mời” với cô. “Mời theo tôi đi vào trong, phía sau là chỗ ở.”
Hóa ra tòa kiến trúc này là mặt tiền.
Chính là nơi dùng để tiếp khách.
Nơi ở ở phía sau.
Từ phía trước đi tới, nhìn thấy một bể bơi bán lộ thiên.
Nước ao xanh lam, lóe ánh kim quang.
Đi qua cây cầu gỗ qua bên bể bơi đối diện, bên trong là nơi ở lấy ánh sáng vô cùng tốt.
Hạ Tiểu Hi và Thiên Ma thấy cô trở về đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lăng Vi đơn giản tắm rửa một cái, thay quần jean áo sơ mi sạch sẽ sạch sẽ, tìm quản gia Vương muốn lấy hành lý, quản gia Vương hòa ái cười nói: “Bây giờ thời gian còn sớm, không bằng đi dạo quanh trang viên một chút, ăn bữa cơm chiều rồi tôi sẽ để mọi người trở về, nếu không quá thất lễ rồi.”
“Dù sao cũng đến đây rồi, đi xung quanh xem đi...” Tiểu Hi lắc lắc cánh tay Lăng Vi.
Ánh mắt Hạ Tiểu Hi đều lóe lên hình hoa đào, hiển nhiên cực kỳ muốn đi dạo xung quanh.
Quản gia Vương liền mỉm cười dẫn bọn họ đi thăm bên trong.
Bên trong diện tích rất lớn, cũng là kiến trúc ba tầng.
Trong đó, có thư phòng lớn chừng hơn hai trăm mét, có phòng nhạc chứa đủ các loại nhạc khí, có phòng để tắm suối nước nóng, có phòng chơi cờ.
Có phòng tập thể thao, có phòng chơi bowling, có phòng trưng bày rượu, có phòng để phẩm rượu, có phòng chiếu phim, còn có phòng chuyên để cất những món đồ cổ không dùng tới.
Từng phòng đều cực kỳ đặc sắc, phòng chơi cờ thanh lịch, u tĩnh, phòng tập thể thao sống động mười phần.
Mỗi một căn phòng được mở ra đều làm cho hai mắt người ta sáng ngời, có loại kinh diễm vì đẹp!
Kinh diễm rất nhiều, cẩn thận quan sát lại cảm nhận được thiết kế tinh diệu và cảm giác thoải mái ở đây.
Nhìn ra được, chủ nhân của tòa kiến trúc này theo phái hưởng lạc...
“Oa! Thác nước kia cao thật đấy!”
Ra khỏi tòa nhà, phía sau là hoa viên có một thác nước cao chừng hơn hai mươi mét, phía dưới thác nước là hồ nước trong suốt, bên cạnh cách đó không xa còn có mặt hồ hình gương soi.
Bên cạnh hồ còn có một nhà gỗ nhỏ thanh lịch tao nhã mà đầy đủ mọi thứ.
Bóng nhà gỗ chiếu vào trong hồ nước, giống như một thế giới riêng, như một mỹ nhân một mình một.
Bên cạnh nhà gỗ có một nhà ấm trồng hoa.
“Cậu xem, hoa kia thật đẹp!” Hạ Tiểu Hi gào to một tiếng, kinh ngạc mở lớn miệng.
Lăng Vi đi về phía nhà trồng hoa.
Bên trong nhà ấm, có một đóa đỗ quyên đỏ rực nở rộ, nụ hoa mềm mại, cánh hoa nở bung ra, như đôi mắt mỹ nhân hé mở, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ lẳng lặng đánh giá mọi người.
Lăng Vi nhìn chằm chằm đóa hoa kiakhông biết vì sao lại có chút không thích!
Tuy rằng mùi hoa nhẹ nhàng thoang thoảng, nhưng cô lại cảm thấy loại hoa này có tư thái chèn ép con người ta.
Cô đảo mắt nhìn đi, giữa nhà ấm trồng hoa và nhà gỗ nhỏ có trồng một gốc hòe.
“Cây này không tệ!”
Lăng Vi đứng ở dưới tàng cây, chỉ cảm thấy sự yên lặng, bình yên, khiến cô lập tức thích nó.
Mùi hoa hòe theo gió thấm vào người, từng đợt từng đợt thổi tới khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Nghe nói cây hòe thuần âm, nhưng cô rất thích cây hòe này.
Lăng Vi đứng đó không muốn động đậy. Nếu vẽ ở trong này, linh cảm nhất định cuồn cuộn không ngừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương