Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

A Hằng - 4

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:40:25

“Chi Yên từ nhỏ thích chiếc vòng , xin của hồi môn bên nhà đẻ. Ta đồng ý.”

 

Bùi Viêm nắm lấy cổ tay , động tác mật, giọng cũng dịu :

 

“A Hằng, đây là việc cuối cùng vì nàng .”

 

“Sau giữa và nàng, sẽ còn ai khác. Thành , chúng sẽ sống thật .”

 

Hắn để sự lựa chọn.

 

Cũng giống như năm đó theo về kinh thành, tất cả đều như thế.

 

Ta bóng lưng khuất dần nơi ngoài viện.

 

Nước mắt vẫn kìm nén trong hốc mắt, cuối cùng thể rơi xuống.

 

06

 

Lúc mang vòng tay đến cho Bùi Chi Yên, Bùi Viêm bỗng thấy lòng bồn chồn khó hiểu.

 

Hắn ngoái đầu phủ Hầu từ xa, chỉ thấy tòa viện sâu cao sừng sững như mãnh thú phục ngự, khiến vô cớ sinh vài phần sợ hãi.

 

Từ nhỏ quen mắt với sự bẩn thỉu nơi nội trạch, A Hằng tính tình hiền lành, tai mềm dễ tin, chỉ e bắt nạt.

 

Chắc là đám hạ nhân nhiều lời, để A Hằng chuyện và Chi Yên.

 

Giữa đường, mấy bằng hữu thiết kéo uống rượu.

 

Ngay cả Tạ Trường Tiêu xưa nay chẳng ưa tiệc tùng cũng mặt.

 

Bọn họ đều là bạn đồng môn ở Quốc Tử Giám, rõ gốc tích lẫn .

 

Qua ba lượt rượu, nhắc đến chuyện Trường Lạc phố hôm cháy.

 

“Bùi Viêm ngươi cũng thật là, giữa đám đông ôm đường tỷ bỏ , sợ vị hôn thê nhà ngươi ghen ?”

 

“Phải đấy, hôm cũng mặt, nàng Trường Tiêu cứu , các ngươi rời thật lâu. Cái dáng vẻ đau lòng , đến là kẻ thô lỗ cũng thấy xót.”

 

Bùi Viêm chuyện , thoáng ngẩn .

 

A Hằng xưa nay hiền dịu lời, hiếm thấy nổi giận, còn đòi từ hôn, hẳn là ghen đến quá đỗi.

 

Cũng trách nàng, hôm đó tại Chu Tước lâu chính thất hẹn, là sai.

 

Nàng một lòng một với , đau lòng cũng là lẽ thường.

 

“Vừa là cô nương hiền lành tử tế, Bùi Viêm ngươi thật quá đáng. Nhỡ nàng giận thật, bỏ về Vĩnh Châu thì ?”

 

Bùi Viêm đặt chén rượu xuống, cợt kiêng dè:

 

“Vĩnh Châu? Nàng bên đó còn một ai thích, nay chỉ còn nương tựa, thể nghĩ quẩn mà về chịu khổ?”

 

Năm xưa, tuổi trẻ khí thịnh, song đánh tan uyên ương, giận quá bỏ nhà du lãm.

 

Nào ngờ gặp thổ phỉ, A Hằng cứu mạng.

 

Vì giận dỗi cha , dứt khoát ẩn danh, cùng A Hằng sống nơi Vĩnh Châu ba năm.

 

Tấm lòng của A Hằng đối với , đều ghi khắc trong tâm.

 

nay hồi kinh, là nam nhi, lấy công danh chí hướng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-hang/4.html.]

 

Mẫu chẳng sai, con đường mây xanh của , nên vì tình cảm nhi nữ mà ràng buộc.

 

Hôm nay tặng xong chiếc vòng , đoạn nghĩa với Chi Yên cũng nên buông xuống.

 

Còn A Hằng, nàng xưa nay ngoan ngoãn, dễ dỗ dành nhất.

 

Một bức tranh giả đáng tiền cũng đủ khiến nàng vui vẻ.

 

Mai , chỉ cần đối đãi tử tế, để ai bắt nạt nàng, ngày tháng sẽ dần lên.

 

Nghĩ đến đó, lòng Bùi Viêm yên hơn, liền gọi tiểu nhị mang thêm một bình rượu ngon.

 

Chợt Tạ Trường Tiêu nãy giờ vẫn im lặng cất lời:

 

“Gần đây Trường Tiêu một chuyện phiền lòng, thử các vị chỉ giáo.”

 

Mọi lấy hiếu kỳ, Bùi Viêm thúc giục:

 

“Đừng úp mở nữa, bao giờ thấy ngươi bối rối thế chứ?”

 

Tạ Trường Tiêu khẽ , gương mặt xưa nay thanh lãnh nghiêm nghị, nay hiếm khi lộ chút sinh khí:

 

“Vài hôm nhặt một con mèo nhỏ, đầy thương tích, co ro nơi góc tường, đến tiếng kêu cũng khàn .”

 

“Bùi thấy đó, gặp một sinh linh đáng thương thế , nên xử trí ?”

 

Bùi Viêm nhấp một ngụm rượu, đáp hờ hững:

 

“Đã là ngươi nhặt , thì mang về nuôi là xong chuyện.”

 

Tạ Trường Tiêu khẽ lắc đầu, lộ vẻ khó xử:

 

nếu con mèo đó từng chủ? Chỉ sợ ngày chủ cũ tới đòi mang nó về.”

 

Bùi Viêm nhạt, giọng mang theo vài phần chua cay:

 

“Chủ cũ chẳng đối xử tử tế với nó, cho khác thương xót? Lẽ đời chuyện vô lý như .”

 

Nghe , Tạ Trường Tiêu gật đầu đầy thâm ý:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Bùi chí .”

 

lúc , gia nhân theo hầu lặng lẽ tiến , ghé sát tai Bùi Viêm thì thầm mấy câu.

 

Bùi Viêm vụt bật dậy, mặt biến sắc, thể tin nổi:

 

“Gì cơ? A Hằng ?!”

 

06

 

Có lẽ vì đêm nay trăng quá , nhịn thêm mấy câu, xong cảm thấy ngượng ngùng:

 

“Tạ đại nhân chớ chê lắm lời.”

 

Tạ Trường Tiêu cúi mắt , ánh dịu vài phần:

 

“Cô nương đúng . Không cần vì một kẻ xứng mà ủy khuất chính .”

 

Ta ngơ ngẩn , mắt bỗng thấy nóng lên.

 

Vội vã tránh khỏi ánh mắt quan tâm của .

Loading...