A Hằng - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:40:26
Nhà họ Tạ nhân khẩu đơn bạc, ngoài Tạ mẫu và Tạ Trường Tiêu, phủ to lớn chỉ còn bà bếp cùng vài hầu sai vặt.
Ta lòng báo ân, lĩnh lương tháng.
Tạ Trường Tiêu bảo, mời đến đây, vốn mang theo tư tâm.
Hắn lấy chiếc khăn hôm qua dùng để cầm m.á.u cho , chỉ con mèo nhỏ thêu đó:
“Tiểu mất sớm, chỉ để chiếc tã năm xưa, mẫu xem như bảo vật. Bao năm nay cũ nát , vì sợ hỏng nên chẳng dám đưa cho ai thêu vá.”
“Ta thấy tay nghề thêu của cô nương giống với đường kim đó, chẳng cô nương thể giúp tu sửa chăng?”
Ta liên tục gật đầu, vui vẻ đồng ý.
Hắn , Tạ mẫu vì đau lòng cái c.h.ế.t của tiểu mà mắc chứng trầm uất, lúc tỉnh lúc mê, mong bao dung nhiều hơn.
Sáng hôm , dù chuẩn tâm lý từ , vẫn Tạ mẫu dọa cho một phen kinh hãi.
Bà mắt đỏ rực, tóc tai rối bời, ôm chặt tấm tã trong lòng, để tâm đến lời dịu dàng khuyên giải.
Thấy bà sắp phát cuồng, miệng há cắn tay , Tạ Trường Tiêu vội giáng một chưởng gáy bà, lập tức phân phó hạ nhân mời đại phu.
Ta chăm chú con mèo nhỏ thêu tấm tã .
Dù rách hơn phân nửa, nhưng hình dáng mèo con vẫn đáng yêu sinh động, đường kim tinh xảo tuyệt luân.
Chỉ thoáng qua một cái, nhận — đây là mũi kim của A nương.
Tim đập thình thịch, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tạ Trường Tiêu, gần như mừng đến rơi lệ.
Mẹ năm xưa phụ vô tình cứu , lúc đó mất trí nhớ, quên hết lai lịch bản .
Mãi đến lúc lâm chung, mới mơ hồ nhớ dường như quê quán ở kinh thành.
Mà tấm tã mắt đây, chính là manh mối quý giá nhất.
“A Hằng cả gan phiền Tạ đại nhân thêm một chuyện, chẳng thể giúp tra xét thế của A nương ?”
Tạ Trường Tiêu hình khựng , chút tự nhiên mà khẽ hắng giọng:
“Tạ mỗ nhất định tận lực.”
Ánh mắt dừng nơi tay áo nắm.
Ta giật , vội buông tay, lui nửa bước.
Tạ Trường Tiêu cụp mắt thu , vẻ mặt bỗng dưng thoáng chút cô quạnh.
Tấm tã cũ kỹ rách nát, việc thêu vá cực kỳ mất công.
Ta bận rộn suốt một tháng ròng, mới chỉ vá một nửa.
Mà chẳng hề , trong suốt tháng , Bùi Viêm vì tìm , gần như lật tung cả kinh thành.
07
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-hang/5.html.]
Ta vốn tưởng, trong kinh thành, nhà quan quý tộc quy củ nghiêm ngặt, Tạ gia ắt cũng chẳng ngoại lệ, nên sớm chuẩn tâm thế dè dặt cẩn thận.
Nào ngờ, Tạ phủ đối với đều , quy củ trong phủ cũng chẳng nhiều.
Chỉ một điều duy nhất — chính là đúng giờ ăn uống nghỉ ngơi.
Tạ mẫu lúc phát bệnh, là một phụ nhân vô cùng hiền hòa nhu mì.
Bà đối với đặc biệt thiết, thường dịu dàng gọi là A Hằng.
Nhắc đến Tạ Trường Tiêu, Tạ mẫu liền như trút nỗi lòng:
“Con chỗ nào cũng , chỉ là mãi chẳng chịu thành , khiến lòng như lửa đốt.”
Tạ Trường Tiêu hai mươi ba tuổi, những nam nhân khác tuổi con bồng con bế, khó trách Tạ mẫu sốt ruột.
Có điều, ngay thẳng chính trực, ngày càng vững thế trong triều, thể khó tìm mối nhân duyên?
Ta nhẹ giọng an ủi:
“Có lẽ duyên phận vẫn đến…”
Tạ mẫu lắc đầu liên tục:
“Ta thấy, nó là trong lòng , nên mới mãi chịu cưới vợ.”
Đang dở, Tạ Trường Tiêu đúng lúc bước phòng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ánh mắt hai chạm , bỗng nghiêng đầu tránh .
Ta còn đang ngây , chợt Tạ mẫu oán trách:
“Cũng nhờ A Hằng, dạo mới thấy con về phủ nhiều hơn vài .”
Tạ Trường Tiêu công vụ bận rộn, gần như thường trú nơi công đường, dạo gần đây mới hiếm hoi về phủ cùng mẫu dùng bữa.
Đang trò chuyện, hạ nhân khiêng một rương gỗ lớn.
Bên trong rương chất đầy tơ lụa, ánh nắng lấp lánh như nước chảy.
Loại tơ vốn đặc sản nơi Phiên quốc, mảnh như sợi tóc, bền bỉ dai chắc, thậm chí thể tách thành bốn mươi tám sợi nhỏ, cực kỳ quý hiếm khó tìm.
Ta chỉ vô tình nhắc đến một với Tạ mẫu, ngờ còn thật sự vì mà tìm đến.
Trước ở Bùi phủ, Bùi phu nhân từng tặng một hộp tơ như thế, ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt, từng nhờ Bùi Viêm xin cho một ít.
Khi Bùi Viêm đang vội ngoài dự tiệc, liền qua loa ứng phó, mãi đến khi tơ trong hộp thêu nữ dùng cạn, vẫn chẳng đợi lấy một sợi.
Thấy vui, Bùi Viêm liền dỗ dành, bảo việc thêu thùa chỉ là thú vui nơi khuê các, trong phủ nuôi bao nhiêu thêu nữ, cần gì động tay.
Sau khi thành , học quản lý việc nhà, dạy dỗ con cái, chuyện thêu thùa xem như giải sầu là , cần hao tâm khổ tứ.
Hắn một cách đương nhiên, như thể quên mất, năm xưa tiền thuốc men và học phí cho , đều do từng mũi từng đường kim mà .
Từ đó về , chẳng còn nhắc đến chuyện thêu thùa mặt nữa.