A Hằng - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:40:29
Ngoại tổ vuốt râu trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận.
Vì còn canh cánh chuyện chiếc tã vá xong, lưu phủ ngoại tổ, chỉ hứa mỗi ngày sẽ tới học vẽ cùng ông.
Trên xe ngựa trở về Tạ phủ, hỏi Tạ Trường Tiêu:
“Việc thêu phục họa thế , thật chẳng hợp quy củ, đại nhân ngăn cản, còn đỡ?”
Hiện nay, thêu nữ khuê các phần lớn đều theo mẫu cố định, định mũi từ đầu, một thêu xong, lấy tinh xảo, đều đặn và chuẩn xác chuẩn.
Khác với — thêu như họa, dùng chỉ và mũi kim như bút lướt, lợi dụng ánh quang của sợi tơ mà tạo nên khí vận sinh động.
Nói thực lòng, trong cũng phần lo lắng bất an.
Tạ Trường Tiêu vốn đang tựa đầu cửa sổ, thì chuyển mắt , ánh mắt dừng nơi một thoáng:
“Nàng thêu là điều lòng yêu, cần gì bận tâm ngoài thế nào.”
“Tài năng của cô nương, nếu chỉ vì một câu ‘ hợp quy củ’ mà mai một, mới là điều đáng tiếc nhất.”
Ta ngơ ngẩn , khiến Tạ Trường Tiêu bật .
Hắn xưa nay nghiêm túc ít lời, một khi , liền như mặt hồ dợn sóng, hiểu khiến lòng xao động.
Ta chợt nhớ đầu gặp Tạ Trường Tiêu, là ngày đầu đặt chân kinh thành.
Khi nha dịch áp giải phạm nhân ngang qua, kẻ dẫn đầu cưỡi ngựa hồng bờm đỏ, thắt đai Kim Loan, mày mắt lạnh nhạt.
Chính là Tạ Trường Tiêu.
Có tên đao khách định cướp ngục từ trong đám đông xông , khí thế hung hãn, chỉ thấy tay trái giữ cương, hình tung lên ngựa, kiếm quang chợt loé — đầu tên lập tức rơi xuống, m.á.u nhuộm đỏ cả tuyết trắng đất.
Lúc đó kinh hoàng cực độ, chỉ nghĩ là Diêm Vương giáng thế.
Là thiển cận.
Lang quân nhà họ Tạ, thực là vô cùng .
09
Mỗi ngày đều đến phủ ngoại tổ học vẽ, quả nhiên vẫn đụng Bùi Viêm.
Phủ ngoại tổ và phủ Bùi gia chỉ cách một con hẻm nhỏ.
Bùi Viêm thấy , ánh mắt thoáng hiện vẻ mừng rỡ đến điên cuồng.
Hắn vươn tay về phía , vẫn là dáng vẻ cao quý thường ngày, chỉ là mắt hằn quầng thâm.
“A Hằng, theo về , ba ngày nữa là đến ngày thành .”
“Ta tìm nàng suốt một tháng, dẫu giận dỗi, cũng chừng mực.”
Ta lùi nửa bước, tránh khỏi tay , bất giác cảm thấy buồn .
Đã một tháng trôi qua, mà trong mắt , vẫn chỉ là đang giận dỗi, vẫn nghĩ rằng chỉ cần vài lời dịu dàng là sẽ mềm lòng như xưa.
“Bùi Viêm, ngươi quên, và ngươi từ hôn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-hang/7.html.]
Ánh mắt rơi lên cỗ xe ngựa phía , sắc mặt lập tức đổi, nhạt đầy thấu hiểu:
“A Hằng, trách tìm mãi , thì là tìm chỗ dựa.”
“Ta cho nàng , nếu nàng cố ý tìm nam nhân khác chọc tức , khiến ghen tuông, cũng thể chọn Tạ Trường Tiêu.”
Ta , chỉ thấy như bao giờ thật sự hiểu rõ con .
“Bùi Viêm, và Tạ đại nhân trong sạch rõ ràng. Ta chẳng qua là tìm một công việc, thêu nữ trong phủ Tạ.”
Bùi Viêm vẫn nhíu mày, giọng điệu gay gắt:
“Thân là vị hôn thê tương lai của thế tử phủ Định Viễn hầu, cam tâm đến Tạ gia hạ nhân, A Hằng, dẫu giận , cũng chớ để đời chê !”
Ta lạnh lùng .
Bùi Viêm khựng , liền đổi giọng mềm mỏng, như bao phạm dỗ dành :
“Chỉ cần nàng theo về, thêu gì đều theo, sẽ sai tìm tơ lụa nhất cho nàng…”
Ta lắc đầu, cất bước rời .
Ngoại tổ còn đang đợi, chẳng phí lời cùng .
Bùi Viêm mím môi, dường như chút phẫn nộ:
“A Hằng, dù nữa, cũng đồng ý từ hôn.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ba ngày , sẽ tới rước nàng.”
“Nhớ kỹ cho là ba ngày nữa!”
Chẳng chờ đáp lời, xoay rời bước.
Và bỏ lỡ câu của :
“Ta sẽ gả cho ngươi.”
10
Tạ Trường Tiêu thương .
Hắn đánh một trận với Bùi Viêm.
Phúc Hỷ , là Bùi Viêm tay , miệng còn gào lên mấy câu gì mà mèo con ch.ó nhỏ, chiêu chiêu đều là sát chiêu.
Đại nhân nhà chỉ đáp một câu, đại ý rằng chẳng lẽ cho khác đối với nàng, liền khiến mặt Bùi Viêm đen càng đánh càng hăng.
Phúc Hỷ giận đến phát điên, mắng Bùi Viêm là lang sói vong ân:
“Năm đó nếu nhờ đại nhân nhà để thuốc trị thương, còn cởi áo khoác cho sưởi ấm, sớm c.h.ế.t tay thổ phỉ !”
Lời của Phúc Hỷ như kim châm, đ.â.m thẳng tai .
Ta ném thêu kim, lập tức chạy tìm Tạ Trường Tiêu.
Hắn thương nhẹ, gương mặt tái nhợt còn mang theo vết bầm tím.