Anh Là Nhà
Chương 3
7.
Ngồi trong xe của Trình Thục, cả hai chúng tôi đều không lên tiếng.
Hơi nghiêng người, anh hỏi: “Có đau không?”
Tôi dùng tay phải che đi dấu ngón tay trên cổ tay trái, cắn chặt môi dưới, “Không đau.”
Anh thản nhiên nói, “Anh đưa em về.”
“Được.”
“Lần sau nếu đi làm về muộn, em đừng đi tàu điện ngầm, em có thể…gọi taxi đi.”
“Ừmm.”
“Giang Thừa Húc chắc chắn mới về nước gần đây, biết gia đình em có chuyện nên tới gây rắc rối. Chuyện này em không cần lo lắng, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
“Cảm ơn.”
Tôi cảm ơn anh ấy một cách nghiêm túc.
Nói xong, hai chúng tôi đều sửng sốt.
Tôi choáng váng vì tôi không thấy chán bởi những lo lắng vụn vặt của anh ấy.
Thậm chí còn có chút ngọt ngào.
Sáu tháng kể từ khi chia tay, bóng dáng anh vẫn hiện diện khắp nơi trong cuộc sống của tôi. Sự quan tâm vô thức đã thấm vào tận xương tủy.
Tôi muốn thoát khỏi nó, sự đau đớn và dằn vặt.
Tôi nghĩ rằng tôi đã dần quen với việc sống mà không có anh, cho đến bây giờ.
Khi tới tầng một trong khu tập thể, tôi cảm ơn anh một lần nữa.
Anh không trả lời, bầu không khí trầm xuống.
Mặc dù biết lý do nhưng tôi không muốn thay đổi.
Hoá ra chúng ta đã trở nên quá xa lạ.
Sau khi trở về nhà, mở điện thoại thì phát hiện bạn thân Tiểu Nhiên đã gửi cho tôi một tin nhắn.
Tiểu Nhiên : Giang Thừa Húc đã trở về Trung Quốc, anh ta đã biết gia đình cậu phá sản, anh ta muốn tìm cậu, mình nghĩ có thể không có ý tốt, cậu nên cẩn thận.
Tôi khựng lại.
Ngón tay tôi lướt qua bàn phím một lúc rồi gõ:
Ừ, đã gặp rồi.
Giây tiếp theo sau khi tin này được gửi đi, Tiểu Nhiên đã gọi tới, “Chuyện gì xảy ra?” Cô giật mình, giọng gấp gáp, “Anh ta không làm khó cậu chứ? Tớ biết anh ta sẽ đến gặp cậu khi biết chuyện gia đình cậu như vậy. Nếu biết, tớ sẽ không về trước.”
“Không sao.”
Tôi liếc xuống cổ tay hơi tái nhợt của mình, đi đến tủ lạnh lấy một túi sữa chua và mì gói, “Ban đầu hắn muốn cùng tớ đi ăn tối, nhưng sau đó Trình Thục xuất hiện.”
“Trình Thục?” Cô ấy dừng một chút, “Cậu gặp anh ấy?”
“Ừm, công ty của bọn họ có hợp tác với công ty tớ, tớ và anh ấy hiện đang làm cùng một dự án, hôm nay gặp nhau nói chuyện về công việc thôi.”
“Tớ biết rồi!” Tiểu Nhiên hưng phấn nói: “Trước đây anh ấy có hỏi tớ gần đây cậu bận việc gì, muốn gặp cậu.”
“Hehe, nói chuyện công việc gì đến tận tối muộn như vậy, tớ nghĩ anh ấy đã ở lại đợi cậu”. Cô nàng phân tích, “Vì vậy, tớ nghĩ hai người có thể quay lại với nhau.”
“Không thể nào,” tôi đặt điện thoại sang một bên, khéo léo xé mở thùng mì ăn liền, “Anh ấy về trước, cấp trên của anh ấy muốn nói chuyện riêng, tớ về muộn, có lẽ anh ấy đến là vì tớ gọi đã gọi điện.”
“Nhưng mà tiểu Noãn, tớ nghĩ cuối cùng cậu cũng có cơ hội nói chuyện vui vẻ với Trình Thục, vì sao cậu lại không nói rõ mọi chuyện?”
Tôi không nói gì.
Chăm chú xách ấm nước đã sôi rót vào mì gói.
Nước nóng đổ lên vắt mì khiến nước bắn tung tóe.
Những giọt nước nóng bắn ra,vài giọt rơi vào cổ tay đang đau nhức.
Tôi cau mày, nói trong điện thoại “Không có gì để nói, đã rõ ràng rồi.”
“Đừng tưởng tớ không biết cậu như nào…”
“Được rồi, tớ cúp máy.”
Sau khi tắt điện thoại, tôi tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, tận dụng lúc đợi mì chín, liền kiểm tra cẩn thận những vết hằn trên cổ tay.
Lực kéo của Giang Thừa Húc khá mạnh.
Mười phút sau, tôi ước tính mì đã chín, vừa mở ra ăn, bỗng có tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra nhìn.
Đó là Trình Thục.
Anh đang cầm một cái túi trong tay, tôi không biết là thứ gì trong đó.
“Bây giờ tôi có thể nói anh là khách hàng của em”. Trình Thục mỉm cười, “ Em không muốn cho anh vào nhà ngồi sao?”
Tôi chớp chớp mắt.
Không nhúc nhích.
Trên bàn nhà vẫn còn mì tôm mới pha, nếu anh ấy nhìn thấy sẽ ném chúng đi mất.
Ngoài ra nếu ở một mình với anh, vết thương trên cổ tay tôi chắc chắn sẽ lộ ra.
Không thể tránh khỏi việc phải nói lại điều gì đó.
“Không tiện?” Anh hạ giọng, như sợ làm phiền những người không tồn tại trong phòng.
“Không,” mồm tôi lại nhanh hơn não, “Anh vào đi.”
8.
Lời rao giảng mà tôi tưởng tượng đã không xảy ra.
Anh liếc nhìn thùng mì ăn liền và sữa chua trên bàn, dưới ánh mắt lo lắng của tôi, anh đặt túi lên bàn ăn.
“Hôm nay, anh thấy hứng thú với dự án này nên quyết định nhận nó, lúc đó không chào hỏi em đàng hoàng, khiến em cảm thấy rất khó chịu.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt, cũng không có cảm xúc trong những lời nói.
Nhìn thấy mì ăn liền trên bàn của tôi mà không có bất kỳ ý kiến.
“Hôm nay nói chuyện công việc, anh không cố ý rời đi.” Anh giải thích, tôi cũng không lấy làm lạ, anh rạch rõ mối quan hệ giữa hai chúng tôi. “Sếp anh nói thật vô lý nếu anh không mời em ăn một bữa thật ngon, khi định quay về liền vô tình gặp em và Giang Thừa Húc.”
“Ồ”
Tôi đáp: “Vậy đây là…”
“Anh nghĩ chúng mình không tiện đến nhà hàng, nên anh chỉ mua một ít rồi quay lại.”
Chiếc túi được mở ra, và bên trong nó là một bữa ăn ngon miệng.
Tất cả đều là món ăn mà tôi thích.
Tôi ngỡ ngàng.
Sau khi anh rời đi.
Tôi nhìn vào tuýp thuốc mỡ trong túi, mắt tôi đỏ lên.
Đồ ngốc luôn cứng miệng nhưng lại dễ yếu lòng này!
Rõ ràng là đã chia tay rồi.
Là chính miệng tôi nói.
Nhưng anh vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Bỗng nhiên, tâm trí không kiểm soát được mà nhớ lại những lời Tiểu Nhiên đã nói với tôi trước khi tắt máy.
“Cậu có kế hoạch của riêng mình, tớ không cấm, nhưng cậu cũng phải suy nghĩ về cuộc sống của chính mình, cậu không cần bỏ lỡ người bên cạnh mình chỉ vì vội vàng muốn tìm bằng chứng cho cái chết của cha mẹ cậu được.”
Sáu tháng trước, nguồn vốn kêu gọi của gia đình chúng tôi bỗng không được cung ứng, trùng hợp cha mẹ tôi bất ngờ qua đời trong một tai nạn xe hơi.
Công ty tuyên bố phá sản, nhanh chóng được doanh nghiệp khác lao vào xâu xé, tranh giành thu mua.
Những người bạn xung quanh đều nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Trình Thục vẫn bên cạnh tôi.
Nhưng sự chiếm hữu ngột ngạt của anh đã gi ết chết đi niềm khao khát tình yêu cuối cùng trong tôi.
Sau chia tay, tôi xin làm việc tại trụ sở chính ở công ty cũ của gia đình, phát hiện ra chuyện cha mẹ tôi qua đời và chuyện phá sản của gia đình thôi không đơn giản như vậy.
Kể từ giây phút đó, tôi không có suy nghĩ nào khác trong đầu ngoài việc thu thập bằng chứng để tìm ra sự thật để kẻ tàn ác phải nhận quả báo.
Nhưng Trình Thục, người mà tôi đã bỏ rơi, lại luôn xuất hiện trong cuộc đời tôi hết lần này đến lần khác.
Trái tim đã im lặng bấy lâu nằm ở lồng ngực tôi lại muốn vùng vẫy, cố gắng lắng nghe nhịp đập của nó.
Khoảnh khắc nhìn thấy lọ thuốc mỡ Trình Thục mua, tôi không nghĩ được gì nữa.
Chỉ có vị cay ở khoang mũi và dưới mí mắt.
Tôi nhắm mắt, cuối cùng cầm tuýp thuốc mỡ đặt vào chiếc hộp dưới bàn cà phê.
9.
Dự án diễn ra khá thuận lợi.
Thời tiết cũng trở nên mát mẻ hơn, mới đó mà sắp sang thu rồi.
Cơn gió cuối hè luôn xoa dịu mọi tâm trạng, tôi đứng trên sân thượng tận hưởng thì nhận được tin nhắn của cấp trên.
“Đến văn phòng của tôi.”
Tôi nghĩ đơn giản là về chuyện tiền thưởng cho dự án.
Tôi đi mà không suy nghĩ nhiều.
“Lâm Noãn, thiệt thòi cho cô vì đã một mình gánh vác dự án này lâu như vậy.”
Tôi cười lịch sự: “Không sao.”
“Trước kia cha cô cũng giúp đỡ tôi rất nhiều, sau tai nạn đó, cô liền có thể nhanh chóng tự mình gánh vác mọi thứ, tôi cảm thấy cô thật sự đã trưởng thành.”
Không hiểu cô ấy là có ý gì khi nói điều này với tôi.
Trước khi cha mẹ tôi gặp chuyện, cô ấy là trợ lý của bố tôi.
Sau đó, công ty phá sản, cô ở đây với tư cách là quản lý.
Lương bổng và đãi ngộ hậu hĩnh.
“Nếu tôi không nhầm, hôm nay là ngày mất của cha mẹ cô, đúng không?”
Tôi khẽ cau mày.
Có gì đó không ổn.
Cũng có chút kỳ lạ.
Nhưng dù sao tôi vẫn gật đầu.
“Lát nữa cô hãy đi thăm gặp bọn họ, làm sao có thể làm việc được khi tinh thần không ổn định. Tôi thấy từ khi đến cô đến công ty chưa nghỉ ngày nào, nên công ty quyết định cho cô nghỉ phép dài một chút, cô có thể thoải mái nghỉ ngơi.”
“Lúc này?”
“Đúng,” người quản lý mỉm cười dịu dàng với tôi, “Chiều nay cô có thể về nhà.”
“Vậy dự án này thì sao?”
“Chủ tịch Giang sẽ đích thân theo dự án này.”
Cái gì?
Tôi đã làm việc chăm chỉ để thức khuya và làm thêm giờ để lên kế hoạch.
Sửa đổi nội dung PPT nhiều lần.
Cuối cùng, khi dự án sắp kết thúc lại bảo đổi người khác?
“Tôi không đồng ý.” Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, “Lúc đầu tôi đã nộp đơn cho cô trước khi bắt đầu, tôi đã nói rằng tôi không thể nhận dự án này, khi đó cô nói rằng chỉ có tôi mới đảm nhận được dự án này?”
“Bây giờ dự án đã gần như hoàn thiện, thấy tôi không còn giá trị nữa liền muốn đá đít tôi?”
“Không, phần tiền thưởng của dự án vẫn sẽ là của cô.”
Tôi cười khẩy.
Giọng điệu có chút mỉa mai: “Phải không? Một phần trăm hay hai phần trăm?”
“Lâm Noãn, tôi vốn tưởng rằng sau khi cha mẹ cô qua đời, sự bướng bỉnh của cô đã giảm đi rất nhiều, nhưng không ngờ cô vẫn cứng đầu như vậy.” Cô ta chậm rãi thở dài, “Điều tôi nói với cô bây giờ không phải là nói chuyện mà là thông báo cho cô. Nhưng tôi cho cô biết, Giang tiên sinh vừa từ nước ngoài về, muốn nhanh chóng tạo dựng uy tín, cần phải có một số thành tích, cho nên đây là cách duy nhất, cô hiểu không?”
Tôi biết, còn hiểu rõ hơn ai hết.
Không phải Giang Thừa Húc đã quay lại Trung Quốc sao?
Tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng anh ta cố tình làm như vậy.
Không muốn tranh cãi với cấp trên của mình nữa, vì cô ta không phải là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Tôi gật đầu: “Tôi hiểu, vậy tôi đích thân đi tìm chủ tịch Giang.”
“Nhưng nhân viên không thể đi tắt đón đầu…”
Cô ta dường như còn nói gì đó nữa nhưng tôi đâu còn tâm trạng để nghe, đi thẳng vào thang máy đến phòng chủ tịch.