Bạch Tru Vi Hoàng - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:45:28
"Ta vốn dĩ còn trong sạch, nay mang thêm vết sẹo , thà c.h.ế.t quách cho xong."
Thấy cứ một mực đòi c.h.ế.t như , Tiêu Mính càng thêm xót xa, lập tức sai xử lý ả nữ nhân .
Dù , ả thương ở mặt, còn thương ở lưng.
Sau sự việc đó, Tiêu Minh càng thêm ân cần với . Ta thừa thắng xông lên, truyền ít tin tức quan trọng, khiến Bạch Tứ nhiều phá hỏng kế hoạch của , thậm chí còn thiệt hại mấy vạn lượng bạc.
Đến lúc , trong lòng vẫn còn chút day dứt. ý nghĩ đó nhanh chóng dẹp bỏ. Đây là buổi yến tiệc đầu tiên kể từ khi khai quốc, địa vị Thái tử của Tiêu Minh vẫn vững chắc, nên cẩn trọng từng bước.
Vừa tiệc, chu đáo hầu hạ bên cạnh Tiêu Mính. Ánh mắt nóng rực của Đại tướng quân Hoắc Phục như khoét thủng .
Ta run rẩy nép lưng Tiêu Mính. Hắn thấy, nhưng cũng chỉ gật đầu cụng ly. Hoắc Phục nắm binh quyền trong tay, thể đắc tội. Lúc về, Hoắc Phục cố tình nhắc đến .
"Tỳ nữ lưng điện hạ đây hợp ý , điện hạ thể nỡ lòng nào nhường cho chăng?"
Mỡ mặt dồn thành từng lớp, trông thật kinh tởm. Ta vội vàng kéo tay áo Tiêu Mính, trốn lưng . Tiêu Mính im lặng một hồi, bật đẩy : "Chỉ là một hạ nhân, thì hôm nay hầu hạ đại tướng quân cho ."
Toàn cứng đờ, đến khi gã nam nhân béo ị ôm bổng lên, mới sực tỉnh. Trong lòng trào dâng một cảm giác hả hê, may quá, suýt chút nữa mềm lòng, suýt chút nữa tha cho Tiêu Minh .
Gã nam nhân thô lỗ ném lên giường, miệng ngừng tuôn những lời tục tĩu: "Con tiện nhân, nếm thử mùi vị nữ nhân của tên loạn thần tặc tử như thế nào, dám diệt Đại Cừ của chúng , lão tử sớm muộn gì cũng cho bọn bay c.h.ế.t hết."
"Lão tướng quân, ngài nhận ? Không nhận vết bớt của hoàng thất Đại Cừ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-tru-vi-hoang/6.html.]
Đó là một đóa sen lòng bàn chân , vì che giấu nên ai phát hiện . Hoắc Phục chằm chằm vết bớt, cứng đờ, lập tức quỳ xuống: "Công chúa tha tội."
Ta phất tay, vội vàng hỏi han những chuyện khác. Ta nặn vài giọt nước mắt, giọng nghẹn ngào: "Hiện giờ hoàng thất chỉ còn , ít kẻ nhòm ngó, cầu xin lão tướng quân giúp , nếu thể phục quốc, sẽ sinh cho lão tướng quân một đứa con, đó chính là dòng dõi chính thống danh chính ngôn thuận."
Hoắc Phục rõ ràng thuyết phục, là một lão thần. Tuy vẫn còn địa vị, nhưng từ lâu còn nắm thực quyền. năng lực của vẫn còn, là thích hợp nhất để giúp chiêu binh mãi mã.
Ta vốn định đợi thời cơ thích hợp hơn mới tìm đến , nhưng giờ Tiêu Mính dâng cơ hội đến tận miệng, đây đúng là trời ban cơ hội, trách ai nữa?
Hoắc Phục tuy tài thao lược quân sự, nhưng quả thật là một kẻ thiếu mưu mô. Ta phận nữ nhi yếu đuối nơi nương tựa, dù sinh mụn con, phục quốc cũng dựa . Thôi thì cứ thuận nước đẩy thuyền .
Vội vàng búi mái tóc rối bời, lao như bay về Đông cung giữa trời mưa tầm tã, gục lòng Tiêu Mính.
"Sao nàng về đây?"
Nước mắt giàn giụa, thấm ướt cả vạt áo . Tiêu Mính nhíu mày lo lắng, rõ là lo cho sợ đắc tội với Hoắc Phục.
"Ta lấy cái c.h.ế.t để cự tuyệt, Hoắc tướng quân thấy lòng son sắt, nên tác thành."
"Là cô phụ lòng nàng.”
Tiêu Minh ôm chặt lấy .
"Ta hiểu điện hạ cũng khó xử lắm mà."