
Bạch Tru Vi Hoàng
Khi Bạch Tứ tìm thấy , những nhát roi ngựa tẩm muối hằn lên lưng từng vệt dài.
Đại Cừ vong quốc, đến vương tôn quý tộc còn chẳng mạng, huống chi là một công chúa thất sủng như .
Cũng may nhờ bộ quần áo rách rưới mà mới thoát khỏi lưỡi đao của bọn chúng.
Bạch Tứ nắm chặt cằm , ánh mắt tối sầm, nhưng cuối cùng vẫn đưa theo cùng trong lúc chạy trốn.
Hoàng thất Đại Cừ giờ chỉ còn hai chúng , tất nhiên, sẽ ngốc đến mức tự khai phận với ca ca từng gặp mặt .
Chúng ẩn náu trong một ngôi làng hẻo lánh. Ta quỳ gối đất, chờ đợi phận định đoạt.
Bạch Tứ thèm để ý đến , chỉ sang chuyện với thị vệ.
"Điện hạ, hoàng thất Đại Cừ giờ chỉ còn ngài."
Giọng thị vệ đầy ai oán. Chỉ trong một đêm, tàn sát, nỗi hận bao giờ mới nguôi.
Bạch Tứ xong nhếch mép lạnh, giọng âm u như một con sói đói tỉnh giấc giấc ngủ dài: "Thế chẳng quá , bọn chúng chết hết thì chẳng còn ai tranh ngôi với nữa."
Ngay đó, mắt xuất hiện một đôi giày thêu chỉ vàng nền vải đen. Bạch Tứ bóp cằm , khóe môi khẽ động, như thể đang lưỡng lự điều gì: "Dung mạo cũng tệ, thì giữ ."
Bình luận