Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BÀI GIẢNG ĐẠO LÝ TRÊN BÀN ĂN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:01:28

Còn con thì ?

 

Mỗi bữa cơm đều chịu cảnh chê bai giễu cợt, phản kháng cũng . Thằng bé trốn tránh, dù đúng sai cũng chỉ thể cúi đầu cam chịu.

 

Một đứa bé đến mười tuổi còn chịu đựng .

 

Vậy thì tức giận cái gì chứ?

 

Những ngày như thế , mới chỉ bắt đầu thôi!

 

3.

 

Trần Dạng khỏi, con trai ngẩng đầu hỏi với giọng ngây thơ:

 

“Mẹ ơi, bố giận ?”

 

“Bố con như thế mà, con giận …”

 

Bố xong câu thì sững , trái tim như ai bóp nghẹt: “Gì cơ? Bố cháu thường xuyên cháu như ?!”

 

Miêu Miêu lập tức nhào lòng ông ngoại, cơ thể nhỏ bé cuộn tròn run lên vì tủi .

 

Bố ôm lấy đứa cháu đang nước mắt rơi lã chã, dỗ nghẹn ngào: “Ngoan nào, cháu cứ yên tâm. Có ông ngoại ở đây, ông nhất định sẽ đòi công bằng cho cháu!”

 

Nói ông sang , gằn giọng chất vấn:

 

“Bình thường các con dạy con kiểu gì hả?!”

 

“Con kiểu ‘giáo dục đập nát lòng tự trọng’ sẽ khiến trẻ trở nên tự ti nhạy cảm, mất hết tự tin ?! Nặng hơn còn ảnh hưởng đến phát triển của não bộ đấy!”

 

Nghe ông xong, chính cũng giật .

 

Có một câu thật sự đúng: ‘đến cháu là thấu tình đạt lý’.

 

Đến đời cháu ngoại thì ông cái gì cũng hiểu, cái gì cũng thông!

 

Mà một khi ông hiểu, thì kế hoạch của xem như thành công quá nửa !

 

4.

 

Hôm đó khi Trần Dạng bước trong nhà, lôi xềnh xệch phòng.

 

Anh cau gắt lên:

 

“Em mau đưa bố em về !”

 

“Cái miệng của ông , em còn rõ chắc? Ai đấu ?!”

 

“Ông ở đây, còn dạy con thế nào nữa!”

 

“Tối nay mặt đám bạn , ông khiến mất hết mặt mũi! Vậy còn bố kiểu gì, còn oai kiểu gì với con nữa?!”

 

Cái miệng Trần Dạng cứ mở là đổ

 

Mọi chuyện đều là do khác sai, ừ đầu đến cuối hề nhắc đến một chữ nào rằng chính mới là khiến con mất mặt.

 

thẳng , gằn từng chữ:

 

“Thế còn con thì ? Con cần thể diện ?”

 

bao nhiêu , đừng mắng con mặt khác. Đừng nó trong bữa ăn nhưng ?”

 

“Anh mới một chịu nổi ?!”

 

Lời khiến Trần Dạng nổi đoá tới mức hai mắt đỏ bừng, gào lên:

 

“Thế thì chứ?! là bố nó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-giang-dao-ly-tren-ban-an/chuong-3.html.]

 

“Hồi nhỏ bố cũng dạy kiểu đấy! Giờ bố , chẳng lẽ con một câu?!”

 

bố dễ dàng gì, thể trả hết những lời từng chịu chứ?!”

 

kinh ngạc phẫn nộ. Sinh con là để trút giận, để trả thù quá khứ ?

 

Nhìn đàn ông mặt đang ngày càng méo mó trong nhận thức, cãi tiếp cũng vô ích.

 

chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Anh đừng quên căn nhà tên bố . Ông về nhà thì gì sai?”

 

Anh sững , chợt nhớ chuyện đó liền vội vàng dịu giọng: “Anh ý đó… chỉ là… em bố đừng mặt bạn bè của con thôi mà…”

 

Chưa kịp hết câu, ngắt lời: “ cũng từng bảo đừng con như thế, ?”

 

Anh phản xạ ngay: “Sao giống , là bố nó cơ mà!”

 

bật , mắt thẳng: “ , ông cũng là bố đấy. ? Anh liệu hồn mà sống cho điều !”

 

Một câu chặn họng khiến Trần Dạng nghẹn , cổ cứng đờ thêm nổi lời nào.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Trần Dạng kẻ vô lý. từ khi con, như biến thành khác. Mãi đến giờ mới hiểu, chỉ vì cũng từng lớn lên trong cảnh chèn ép và mắng nhiếc.

 

nếu cả hai cùng là nạn nhân, thì cố hết sức để kéo con khỏi vũng bùn còn đẩy con cho thỏa lòng hả hê?

 

Loại , một khi nếm ‘niềm vui khi chà đạp kẻ yếu’ thì sẽ chẳng thể dừng nữa.

 

hiểu rõ những lời , Trần Dạng bao giờ thật sự để tai.

 

5.

 

Quả nhiên, sáng hôm khi Trần Dạng xuống ăn sáng. Anh nhịn nữa.

 

Miêu Miêu vẫn còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở bàn. Anh lập tức cau mày với giọng gắt gỏng:

 

"Nhìn cái mặt mày kìa, lừa đá vô đầu chắc? Cả ngày chẳng cái tích sự gì."

 

"Hay là dạo tiêu chảy quá nhiều, móc luôn cả ruột lôi luôn não ?!"

 

"Mắt mọc trứng ? Biết nhắm mà mở ?!"

 

"…"

 

Một tràng mắng mỏ như tát thẳng mặt Miêu Miêu, khiến thằng bé cứng đờ cả . Đứa nhỏ cố mở to mắt tỏ ngoan ngoãn, nhưng nét mặt bắt đầu tái mét.

 

Cơ thể nhỏ bé của nó thu lu như con chim sẻ, đang run rẩy giữa mùa đông. Trần Dạng vẫn chịu buông tha, giơ đôi đũa lên định gõ thẳng xuống đầu con trai.

 

Chưa kịp chạm đến đầu thằng bé, thì tay bố nhanh như chớp đánh rơi đôi đũa giữa trung.

Ông thẳng mắt Trần Dạng, ánh sắc như d.a.o:

 

"Bồn cầu thì đặt trong nhà vệ sinh, ai cho phép mày chuyển nó lên miệng?!"

 

"Mày tưởng dạy con là phép phun cái thứ rác rưởi đó ?!"

 

"Muốn giáo dục khác thì thi lấy chứng chỉ sư phạm , miệng thì nhanh mà não thì cùn. Xúc phạm thì giỏi nhưng xin nhé, cháu tao cái bao cát để mày trút giận !"

 

Trần Dạng chọc trúng tự ái mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng cuối cùng vẫn dám phát hoả.

 

Anh cố gắng bình tĩnh, giọng pha chút năn nỉ: "Bố, con bố thương cháu nhưng bây giờ dạy nó thì hỏng mất!"

 

Rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt cái “triết lý giáo dục” méo mó của :

 

"Trẻ con là nghiêm khắc, nhắc nhở thường xuyên. Nếu bây giờ răn đe thì lớn lên là đồ bỏ !"

 

"Bây giờ xã hội cạnh tranh khốc liệt như , dạy dỗ nó từng chút thì nên ?"

 

"Bố thể cản con mỗi con dạy con , như thế nó sẽ sinh hư và còn sợ con nữa!"

Loading...