Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

BÀI GIẢNG ĐẠO LÝ TRÊN BÀN ĂN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:01:30

Anh càng càng hăng, nhận sắc mặt bố đen như đáy nồi.

 

"Hồi con còn nhỏ, cũng nhờ bố rèn giũa thế nên con mới nên … Giờ nghĩ , con còn thấy ơn nữa là…"

 

Chưa kịp dứt lời, bố dậy. Giọng trầm như tiếng sấm, cần lớn vẫn khiến khác im bặt: "Nói xong ?"

 

Trần Dạng giật , lắp bắp : "…Rồi ạ."

 

"Nói xong thì cút. Đừng đây sủa loạn!" 

 

"Trước mặt con nít mà năng như bãi rác. Tao cảnh cáo mày, nếu sống yên thì học lấy hai chữ: văn minh!"

 

"Còn thì mày với tao, tao thì mày!"

 

"Giờ thì thẳng cửa và biến!"

 

Dứt lời bố vung chân đá thẳng một phát, tiễn Trần Dạng khỏi cửa thương tiếc.

 

Miêu Miêu tận mắt chứng kiến tất cả, mắt thằng bé đỏ hoe run run hỏi : "Mẹ ơi, con sai chuyện gì ?"

 

Hôm , dỗ con lâu.

 

ôm thằng bé lòng, nhẹ nhàng :

 

"Không của con. Con giỏi, là lớn sai."

 

"Bố con con như là sai, mà ông ngoại đánh bố con như cũng là sai."

 

" Miêu Miêu , miệng khác thể kiểm soát . Điều quan trọng là con rõ và tin bản ."

 

"Chỉ cần con … Là xứng đáng, thì bất cứ lời nào con tổn thương cũng cứ coi như gió thổi qua tai."

 

"Người điều , chỉ mỉm đáp . Đó chính là cách phản đòn nhất!"

 

Miêu Miêu ngẩng lên, đôi mắt long lanh ánh lệ gật đầu nhẹ như hiểu mà cũng hiểu hết. , dạy con một điều thật rõ ràng:

 

Có những kẻ tuy miệng nhưng não. Cũng não, nhưng chẳng trái tim.

 

con nhất định lòng .

 

Biết thì hãy lời .

 

Không thì im lặng… đó cũng là một kiểu tử tế.

 

6.

 

Sau khi đưa con đến trường, bố gọi chuyện.

 

Ông hỏi thẳng:

 

"Con gọi bố đến là để dằn mặt Trần Dạng, đúng ?"

 

"Loại như nó, con còn mong bố vài câu là nó tỉnh ngộ ?"

 

liền nghẹn lời. Từ nhỏ đến lớn, với bố chuyện ít huống hồ là những điều thật lòng.

 

Giờ ông đột nhiên hỏi thẳng như , trả lời . Chỉ lặng lẽ cúi đầu, mất sớm nên lớn lên một tay bố nuôi dạy.

 

Ông thương , nhưng cách ông thương sai. Cái cảm nhận từ ông, bao giờ là tình mà chỉ là nỗi sợ.

 

Hồi nhỏ, chỉ cần thấy tiếng bước chân ông ngoài hành lang là run cầm cập, ăn cơm cũng dám phát tiếng, trong nhà cũng rón rén như mèo bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bai-giang-dao-ly-tren-ban-an/chuong-4.html.]

 

lớn lên, ông mua nhà và bù đắp cho đủ điều… cái hình ảnh ông nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nghiêm khắc vẫn in sâu trong trí nhớ.

 

Tuổi thơ của , chính là chuỗi ngày sống trong bất an cùng dè dặt tới từng thở. Và con trai sống những ngày tháng .

 

là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn , từng mơ một mái ấm thật sự. Nơi đó cả bố lẫn , tiếng bữa cơm và bàn tay nắm lấy bàn tay… Đó mới là một mái nhà đúng nghĩa.

 

gọi bố đến đúng là mục đích: dùng cách ông từng “giáo dục” để khiến Trần Dạng thức tỉnh. Nếu sai mà sửa, sẵn sàng cho thứ vạch xuất phát.

 

bố lắc đầu, lạnh lùng : "Loại đàn ông như , bố hiểu quá rõ . Có chec cũng bỏ cái thói lấy chà đạp khác niềm vui !"

 

kịp phản bác, thì điện thoại rung lên tin nhắn thoại từ Trần Dạng.

 

Một lèo mười đoạn voice, đoạn nào cũng 60 giây:

 

"An Linh, bố em điên đấy? Sao ông dám đánh ?!"

 

" cần mặt mũi nữa chắc? Em ông sỉ nhục như sẽ để tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho ?!"

 

"Em còn sống tử tế với nữa đấy?!"

 

"..."

 

định tắt để về phòng . bố ngăn . Ông bên cạnh và hết từ đầu đến cuối. Càng , mặt ông càng tối như bão dồn trong mắt.

 

Cuối cùng ông buông một câu, giọng lạnh đến rợn :

 

"Ban đầu bố còn tưởng nó giống bố ngày xưa, đó là những lời mắng mỏ thể tổn thương con trẻ đến thế nào."

 

"Giờ thì rõ . Nó đấy, rõ ràng nó hết."

 

mà cũng nổi da gà.

 

Điều khiến thể tha, thứ nhất là Trần Dạng rõ lời thể như l.ư.ỡ.i d.a.o găm tim con trẻ, nhưng vẫn cố tình dùng từng câu từng chữ để cứa sâu thêm.

 

Bố , một đàn ông thế hệ cũ ít học và quen lao lực. Từng nghĩ rằng cho con ăn no mặc ấm là đủ để gọi là tình thương.

 

Trần Dạng thì giống. Anh từng học đại học đàng hoàng. Vậy mà cuối cùng, nhận hiểu.

 

Mà là tâm lý méo mó đến mức bệnh hoạn.

 

Bố chồng mất sớm nên còn ai để trút giận, nhắm đứa trẻ vô tội— chính con ruột của !

 

Thật sự đáng sợ!

 

Bố nghiến răng :

 

"Bố còn nể mặt, chỉ đuổi nó khỏi cửa là nhẹ đấy!"

 

"Tiểu Linh , con cứ chờ xem! Bố nhất định dạy cho cái thằng đó một bài học nhớ đời!"

 

7.

 

Trần Dạng là kiểu sĩ diện né tránh. Bị bố mắng đá thẳng khỏi cửa, chắc chắn sẽ dám vác mặt về nhà trong thời gian ngắn.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Giờ thì chỉ còn trông chờ cúi đầu xin , dỗ dành về. Mà thế, thì tất nhiên dỗ… cho đúng ý chứ còn gì nữa!

 

Vừa thấy xuất hiện, Trần Dạng cũng chẳng hề bất ngờ. Trong đầu mặc định: vì gia đình cũng vì con cái, kiểu gì cũng sẽ đến cầu xin trở về.

 

Khóe môi khẽ nhếch lên một nụ đắc thắng, còn tiện tay lật cho một cái ánh mắt trắng dã.

 

Nhìn thấu tâm lý , thẳng vấn đề: “Bố , chỉ cần chịu về nhà sống cho tử tế. Ông sẽ sang tên căn nhà cho cả hai vợ chồng.”

Loading...