Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 1
Chương 1
01.
Bạn trai tôi lại mất tích. Cứ cách một khoảng thời gian, anh ấy sẽ biến mất vài ngày.
Ảnh nói ảnh là quái trong một trò chơi kinh dị, phải vào phó bản trấn áp.
Tôi chả thèm tin.
Cười chết tôi, quái nào mà kiêm luôn cả bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Mỗi ngày giặt đồ nấu cơm cho bạn gái, còn phải thơm thơm?
Không hôn không cho tôi ngủ.
Tối nào cũng dày vò tôi quá đáng.
Đến một tối nọ, rốt cuộc tôi cũng nhịn hết nổi:
“Cố Mặc Trì, mỗi lần đi là biền biệt mấy hôm, anh có người khác bên ngoài rồi đúng không! Muốn chia tay thì nói thẳng ra cho em!”
“Không phải, cưng ơi, giơ chân lên chút nữa.”
Hơi thở tràn ngập hương vị đàn ông của anh phả vào tai tôi.
Tôi như bị bỏ bùa mê, vô thức phối hợp.
Nghe anh cười nhẹ một tiếng.
Lúc này tôi mới thấy không ổn, đá người ra, nói tiếp:
“Nói chuyện đàng hoàng, không được đổi chủ đề!”
“Vợ ơi, anh không gạt em thật mà, để lần sau anh giải quyết đám người chơi nhanh hơn, về ăn sáng với em.”
“Đừng giận nữa, nha?”
Cố Mặc Trì tiếp tục sáp lại, hôn hôn môi tôi.
Tôi đương nhiên biết ảnh đang nói dối, trên đời này làm gì có cái gọi là trò chơi kinh dị.
Nhưng nhìn gương mặt đẹp trai lai láng khiến người ta chảy máu mũi này đang cụp mắt dỗ dành mình.
Tôi chịu không nổi mềm lòng.
Lớn lên đẹp trai cỡ này, mình nhường ảnh thì có làm sao.
“Vậy lần sau phải trở về trước bữa sáng, không thì quỳ ván giặt đồ!”
“Tuân mệnh bà xã đại nhân.”
02.
Tính từ lần trước, Cố Mặc Trì đã một tháng chưa về.
Trước nay anh ấy chưa bao giờ biến mất lâu vậy.
Lâu nhất là một tuần đã về.
Gọi điện cũng không ai nhận.
Tôi có chút lo lắng.
Nhưng không lâu sau đó, tôi không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến ảnh nữa.
Tôi bỗng dưng lọt vào trò chơi kinh dị.
Từ từ… Trò chơi kinh dị!
Còn chưa kịp kinh ngạc, đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng không có cảm tình:
“Chào mừng người chơi tiến vào phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh].
Nhiệm vụ chính: Tìm được đoàn thám hiểm mất tích trong lâu đài cổ năm ấy và bí mật thật sự đang được che giấu.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp S.
Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——”
Tôi ngơ ngẩn nhìn mặt đất nảy sinh biến hóa kinh người.
Trong màn sương mù u ám, một toà lâu đài cổ dần hiện lên trong tầm mắt.
Những bức tường cũ kỹ đổ nát, một cái chuông thật lớn nằm trên tầng cao nhất của lâu đài.
Thần thánh lại trang nghiêm, còn có một cảm giác hoang tàn yên ắng khó nói thành lời.
Cùng lúc đó, có hai người xuất hiện bên cạnh tôi.
Ba người anh nhìn tôi tôi nhìn anh đắm đuối.
“Đây là đâu? Tôi mới nghe có người nói mình lọt vào trò chơi kinh dị…”
Một cậu chàng ngây thơ mập mạp kinh hãi nhìn xung quanh.
“Mẹ nó! Cái chỗ chim không thèm ị nào vậy! Bố mày không có thời gian chơi cái trò kinh dị này đâu, còn một đơn đồ ăn phải giao đây nè, khách mới gọi hối xong đấy! Hối hối ông nội mày!”
Một anh trai shipper khác móc di động ra, phát hiện ở đây không có tín hiệu.
Anh ta lập tức bỏ vào làn sương mù.
Tôi nhíu mày, tình hình này không giống mơ cho lắm.
Không lẽ trên đời này thật sự có trò chơi kinh dị?
Tôi giật mình nhớ ra gì đó, lập tức hét gọi anh trai shipper bước ra ngoài:
“Đừng có đi vào sương mù!”
Nhưng đã trễ, chỉ trong khoảnh khắc anh shipper bước vào trong sương mù.
Có thứ gì đó tối đen như mực khẽ nhoáng lên trong màn sương.
Anh trai shipper thét lên một tiếng, toàn thân biến thành sương máu, trong nháy mắt đã biến mất.