Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 1
Chương 2
Đồng thời, trong màn sương cũng vang lên âm thanh nhai nuốt quỷ dị.
Khiến người ta không thể không liên tưởng đến âm thanh ăn thịt người của mãnh thú.
Nhóc mập lập tức quéo người ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt:
“Trong… Trong… Trong sương mù có cái gì vậy!”
Tôi cũng tê hết da đầu, cả người lạnh lẽo.
Vô thức nhớ tới lời Cố Mặc Trì nói lúc trước.
Anh ấy nói, sương mù trong thế giới kinh dị dùng để vây người chơi trong một phạm vi nhất định.
Nếu có người muốn trốn, quái vật sương mù sẽ theo quy tắc xé xác người chơi.
Lúc ấy tôi còn đùa với ảnh: “Vậy anh giết nhiều người lắm rồi chứ gì?”
Anh ấy không thèm để ý nói: “Ừ, nhiều lắm, không nhớ hết.”
Nhớ xong, tôi nổi hết da gà.
Không lẽ bạn trai tôi thật sự là quái vật giết người trong trò chơi kinh dị?
Sau khi nhóc mập nghe tôi giải thích quy tắc sương mù, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Nên giờ mình không ra được, đúng không?”
Tôi quan sát xung quanh, đúng là sương mù đã giăng khắp bốn phương, ngoài lối vào lâu đài thì không còn đường nào khác.
“Xem ra chúng ta bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ, vuợt qua phó bản mới có thể sống sót rời khỏi đây.”
Nhóc mập run lên, rưng rưng muốn khóc: “Vậy giờ mình vào lâu đài?”
“Vào thôi.”
Tôi hít sâu một hơi.
Đối mặt với những thứ không biết được trước mắt, càng phải giữ mình bình tĩnh.
Cố Mặc Trì đang ở đây sao?
Anh ấy giữ vai trò gì ở đây, thật sự là… quái vật ăn thịt người ư?
…
Cùng lúc đó, ở một nơi chúng ta không nhìn thấy.
Bình luận chạy trên màn hình (làn đạn) bắt đầu tích cực hơn.
“Phó bản Lâu Đài Cổ U Linh cấp S, nghe nói đây là phó bản cực khó, tỉ lệ tử vong rất cao.”
“Mấy phó bản gần đây không cái nào dễ hết, đại boss nổi điên, ai cũng hoảng sợ.”
“Tui nghe nói có một phó bản, còn chưa tới một tiếng, người chơi đã bị đại boss giết sạch rồi.”
“À há mọi người coi kìa, thế mà có ba người chơi mới, có nên khen bọn họ may mắn không đây?”
“Người mới mà một phát lên phó bản cấp S à, lần đầu thấy luôn.”
“Mới đó mà chết một người rồi, không hổ là cấp S, không có người chơi cũ, chắc mấy người này toàn quân bị diệt sớm thôi.”
“Cô gái đó nhìn bình tĩnh ghê, còn biết quy tắc sương mù, cổ là người chơi cũ hả?”
“Không phải, ở đây hiển thị là người mới.”
“Thế thì cô ấy khá thông minh đó, hy vọng cổ đừng đụng mặt boss sớm quá, sống lâu hơn xíu.”
03.
Tiến vào lâu đài mới nhận ra, so với nhìn từ bên ngoài thì bên trong còn rộng lớn hơn nhiều.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi mục nát của công trình cổ.
Bên trong lâu đài rất tối, nhưng không khó để nhận ra tầng một là một sảnh vũ hội rất lớn.
Giống như ballroom của giới quý tộc.
Một người đàn ông đeo kính vỗ vỗ vai tôi.
“Một khi đã vào đây thì phải giữ nguyên cảnh giác từng giây phút một, vũ hội đêm kéo dài một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bọn quái và cả đại boss sẽ không lên tầng.”
Tôi hỏi: “Vậy kết thúc một tiếng thì sao?”
“Tìm một nơi ẩn nấp, có thể sống đến hừng đông hay không phải xem mạng cô bao lớn.”
Anh chàng đeo kính này giải thích ngắn gọn tình huống của phó bản cho chúng tôi nghe.
Phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh] lúc bắt đầu thì có mười lăm người chơi.
Hiện giờ đã quá một nửa thời gian, người chơi cũng rụng hơn phân nửa.
Tính luôn cả người đàn ông đeo kính, thì người chơi còn sống vỏn vẹn chỉ dư lại năm người.
“Ban ngày đám quái vật trong lâu đài sẽ ngủ say, mười hai giờ đêm mới tỉnh lại, tổ chức vũ hội ở sảnh tiệc tầng một, trong một tiếng này, người chơi không được đến tầng một, còn phải chớp lấy thời gian ngắn ngủi này tìm chỗ ẩn nấp.
Bởi vì sau khi vũ hội kết thúc, mới chính thức là thời khắc cuồng hoan của bọn chúng.”
“Chúng ta phải chia ra ẩn nấp, nhiều người tụ chung thì xác xuất bị phát hiện cũng càng cao.”
Người nọ nhìn đồng hồ:
“Không kịp rồi, mười lăm phút nữa kết thúc vũ hội, mấy người tìm chỗ trốn mau đi, hy vọng ngày mai còn gặp.”
Tôi và nhóc mập nhìn nhau một cái, nhanh chân đi tìm chỗ nấp.
Thời gian trôi qua rất mau.
Tiếng chuông trên tầng cao nhất vang lên, vũ hội kết thúc, đêm tối cuồng hoan lập tức ban đầu.
Tôi trốn trong một căn phòng chứa đồ cũ trên tầng hai, bên trong còn có một cái giường cũ kỹ tàn tạ.
Tôi nấp dưới gầm giường.
Trong phòng còn một tủ quần áo có thể ẩn nấp.
Nhưng anh trai đeo kính từng nói, có một người chơi chui vào tủ quần áo, bị quái vật mò ra.
Tôi đâu dám mạo hiểm đâm đầu vào đó nữa.
Dưới gầm giường có lót một tấm thảm lông, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật lạnh lẽo.
Tôi không hiểu, rõ ràng sáng nay mình còn nhàn nhã ngồi ăn sáng.