Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 4

Chương 3



Cặp mắt lúc nào cũng loé lên lục quang tham lam đói khát.

Trên đầu đại cái mũ đỏ thật to.

Không ngừng vung vẩy theo động tác ngấu nghiến thức ăn.

Gọi là mũ, nhưng thật ra là mấy cây nấm đỏ rực nở rộ trên đỉnh đầu.

Bọn họ không bao giờ dùng muỗng nĩa lúc ăn, mà toàn bốc tay.

Trên tay, trên mặt đều dính dớp đầy nước bẩn.

Lúc tôi đang cố nén cơn buồn nôn, thì cảm giác được tay mình bị người ta nắm lấy.

“Chị ơi, chị ổn không ạ?”

Tôi lắc đầu: “Không sao.”

Giờ so với mấy con Quàng khăn đỏ giả thì Quàng khăn đỏ thật chỉ cần có nhan sắc bình thường thôi đã là ơn trên phù hộ rồi.

Cậu nhóc nhìn tôi, trong ánh mắt trong trẻo ấm áp là cảm giác thân thiết vô cùng.

Cái mũ trên đầu đỏ tươi rạng rỡ.

Cơ mà, hình như tôi chưa thấy nhóc ấy cởi mũ ra bao giờ.

Hôm qua lúc ngủ vẫn đội mũ.

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào cái mũ, cậu chàng thẹn thùng mở to mắt, đột nhiên lủi vào ngực tôi.

Ngọt ngào nói: “Chị ơi, tim em đập nhanh quá.”

Tôi bị ôm bất ngờ quá.

Xém xíu nữa là đứng không vững.

Quàng khăn đỏ này hơi nhiệt tình quá rồi nhỉ.

Tôi ôm tim: “Nhờ em mà giờ tim chị cũng đập nhanh.”

Trên đường hái nấm, cậu chàng vẫn rất sôi nổi.

Thường cho tôi chút niềm vui bất ngờ.

Có khi là một bông hoa.

Có khi là một con bướm.

Tôi vô cảm quăng bông hoa nghìn mắt xuống, đập bay mấy con bướm có răng nanh sắc nhọn.

Một đường kinh hồn bạt vía.

Sao mấy thứ trong rừng này toàn biến dị vậy!

Thấy Quàng khăn đỏ đi đằng trước lại xoay người, chuẩn bị tặng cái gì đó cho tôi.

Tôi lập tức cảnh giác.

Cậu nhóc thấy tôi như vậy, ngẩn ra: “Chị ơi, chị không thích em tặng chị mấy cái này ạ?”

Giọng nói nhỏ nhẹ đầy mất mát, hốc mắt cậu chàng cũng đỏ ửng lên, gương mặt nhỏ nhắn cúi gằm xuống, nào còn dáng vẻ hạnh phúc lay động lòng người.

Trước mặt tôi bỗng hiện lên phụ đề đỏ.

“Nhắc nhở, Chỉ số hạnh phúc của Quàng khăn đỏ đang giảm!”

“Nếu Chỉ số hạnh phúc thấp hơn 10, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đến người chơi, người chơi vui lòng lưu ý.”

“Chỉ số hạnh phúc hiện tại của Quàng khăn đỏ: 10.”

Hai mắt tôi giật giật, vội dỗ dành ông trời con trước mặt.

“Ông trời —— em trai yêu dấu, làm gì có chuyện đó? Chị thích em nhất mà!”

Tôi ôm lấy cậu nhóc, muốn xoa đầu ẻm.

Lại phát hiện, nếu Quàng khăn đỏ không cúi đầu thì tôi phải nhón lên mới xoa nổi đầu người ta.

Cậu bé quàng khăn đỏ này cao tận một mét tám!

Gương mặt đáng yêu thanh tú đó làm người ta quên mất chiều cao thật sự của cậu chàng.

Thấy động tác của tôi, Quàng khăn đỏ sửng sốt, hai má hồng hồng.

Cậu nhóc mím môi, cúi đầu để tôi xoa cho tiện.

Tôi vói tay vào mũ nhóc ấy.

Tóc ẻm rất mềm, sờ rất sướng tay.

Thật ra tóc của Quàng khăn đỏ thiên nâu, nhưng bị bóng của cái mũ che khuất nên nhìn rất tối màu.

“Chị ơi, dễ chịu quá ạ.”

Người nọ nhẹ nhàng thở ra.

Dưới ánh mặt trời, lúc Quàng khăn đỏ khẽ híp mắt, tôi có thể thấy được hàng mi chớp động nhẹ nhàng theo động tác của tôi.

Ê tôi chỉ xoa đầu mấy cái thôi nha!

Cái vẻ mặt say mê đó, ai nhìn vào không biết còn tưởng tôi đang làm chuyện cấm trẻ em gì với ẻm.

Tôi định bỏ tay ra, nhưng cậu nhóc không cho.

“Chị ơi, sờ nữa được không? Năn nỉ chị đó.”

Người nọ làm ra giọng điệu xin xỏ, còn khẽ khàng nũng nịu.

Dường như là được xoa đến thoải mái, giọng nói còn khàn khàn nghe rất gợi cảm.

Tôi đỏ mặt quay đi, dưới lớp mũ đỏ, tay tôi vẫn tiếp tục sờ đầu người nọ.

“Quàng khăn đỏ, em cao hơn chị rồi, sao còn giống con nít vậy?”

Cậu chàng hứ một tiếng: “Em chỉ như vậy với chị thôi~”

Mắt tôi lại giật giật.

Đừng có nói kiểu đó!

Làm cái bản mặt thẹn thùng này cùng với giọng điệu bên trên, thật sự sẽ khiến người khác nghĩ bậy đó!

Tôi ho nhẹ một tiếng, muốn tháo mũ xuống.

Hạ nhiệt cho đối phương một chút.

Chứ tôi thấy cậu nhóc đang nóng hừng hực rồi.

Nhưng bị cậu chàng cản lại.

“Không cởi được đâu chị.”

Tôi thấy hơi lạ: “Sao không được cởi mũ?”

“Nếu cởi mũ ra, sẽ muốn làm mấy chuyện khác thường với chị.”

Trong mắt Quàng khăn đỏ toàn là ý cười.

Tôi không dám nghe tiếp nữa, quyết đoán buông tha cho cái khăn quàng đỏ của cậu bé.

Giác quan thứ sáu mách với tôi, cậu nhóc này đang nói thật.

Nhiều một chuyện chi bằng ít một chuyện.

Chỉ cần không để Chỉ số hạnh phúc của Quàng khăn đỏ tụt xuống quá thấp, nhóc ấy sẽ không làm hại tới tôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...