Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 4
Chương 4
06.
Sau khi tới chỗ hái nấm.
Tôi bàng hoàng nhìn cả một vùng nấm đỏ trải dài khắp nơi
Gió thổi ngang qua, những gốc nấm cứ dập dờn như sóng trong biển máu.
Quàng khăn đỏ vui vẻ kéo tay tôi đi vào biển nấm.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh.
Sợ tụi nó đột nhiên mở há mồm nuốt chửng lấy mình.
Quàng khăn đỏ thì tự nhiên nhổ một gốc nấm lên, bỏ vào miệng.
Nước từ trong nấm chảy ra cũng đỏ rực.
Làm cho môi cậu nhóc cũng ướt át kiều diễm theo, khiến người ta muốn hôn.
Á, mình đang nghĩ gì vậy chứ.
Tôi cảm thấy tội lỗi, cúi đầu.
Quàng khăn đỏ tủm tỉm đưa tôi một gốc nấm.
Tôi xua tay: “Chị không đói lắm.”
Cậu chàng lại bắt đầu mím môi uất ức:
“Em biết rồi, chị thật sự không thích em.”
“…”
Vì Chỉ số hạnh phúc thân yêu, tôi bất lực nói:
“Vậy, chị thử một miếng?”
Nhưng mà thấy cây nấm đỏ rực kia.
Tôi không xuống răng nổi.
“Chị sợ có độc ạ?”
Quàng khăn đỏ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi bấm bụng cắn một cái.
Hương vị rất ngọt ngào, cũng không có mùi máu tươi.
Tôi thật sự chỉ cắn một cái, còn lại đưa Quàng khăn đỏ ăn hết.
Ăn xong, thằng nhóc liếm môi, còn chưa hết thèm.
“Nấm chị cắn rồi, ngọt quá đi.”
Người nọ bỗng tiến tới gần tôi.
“Chị ơi, còn dính trên miệng kìa, em lau giúp chị.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, tay người nọ đã chạm vào khoé môi tôi, vết đỏ tươi chuyển từ môi tôi sang tay nhóc ấy.
Rồi nhóc ấy vươn đầu lưỡi, liếm sạch sẽ sắc đỏ dụ hoặc kia.
Tôi trừng to mắt.
Quàng khăn đỏ làm mấy hành động biến thái này cũng không ngại tôi thấy chút nào ha.
Trong lúc cậu nhóc ngắt nấm.
Tôi nhìn trời than thở.
“Haiz, Cậu bé quàng khăn đỏ này có ý với chị kế mình chắc luôn.”
Phụ đề đỏ lại đột ngột hiện ra giữa không trung:
“Việc tăng Chỉ số hạnh phúc của Cậu bé quàng khăn đỏ có thể giúp hoàn thành nhiệm vụ chính.”
Tôi kinh ngạc.
Chữ đỏ trong phó bản này còn có thể tự do trò chuyện với tôi ư?
Tôi hỏi: “Mày thật sự là phụ đề hả? Trò chơi kinh dị này là sao đây?”
“Không biết.”
Cái phụ đề này có ý thức thật kìa.
Tôi liếc nhìn Quàng khăn đỏ đang đuổi bắt mấy con bướm mọc đầy răng nhọn đằng xa, tiếp tục tám nhảm với phụ đề.
“Quàng khăn đỏ này cũng không đơn giản, cậu ấy là mối nguy hiểm lớn nhất trong phó bản này à?”
Phụ đề đỏ không để ý tới tôi.
Tôi nhướng mày: “Thật á?”
Phụ đề đỏ: “Chỉ cần kiểm soát Chỉ số hạnh phúc, cậu ấy sẽ không làm hại bạn.”
“Vậy nếu Chỉ số hạnh phúc thấp thì sao?”
“Bạn có thể thử xem.”
“…”
Tôi không thèm thử nhé.
Tôi không nói chuyện với phụ đề nữa.
Vì Quàng khăn đỏ chạy sang đây rồi. Cậu chàng ngượng ngượng ngùng ngùng đưa con bướm vừa quơ được đến trước mặt tôi.
Thấy con bướm trong tay nhóc đó.
Tôi thiệt sự rất không muốn nhận luôn.
Thấy tôi không lấy quà, phụ đề đỏ lại nhắc nhở.
“Nhắc nhở, Chỉ số hạnh phúc của Cậu bé quàng khăn đỏ đang giảm xuống.”
Tôi nhức đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối nhận con bướm của cậu nhóc.
Con bướm nanh dài vỗ vỗ cánh.
Tôi nghĩ một hồi, quyết định cột răng con bướm lại.
Làm vậy thấy an toàn hơn.
Sau khi hái đủ nấm, bọn tôi về nhà lúc trời đã tối đen.
Quàng khăn đỏ đi nấu cơm cho mẹ và sáu thằng anh của mình.
Tôi lên lầu, nhận ra ở đây đã dư ra một người.
Là một Cậu bé quàng khăn đỏ xấu xí vốn nên ở dưới lầu.
Nó di chuyển cơ thể một cách cứng nhắc.
Sau mỗi bước chân, ván gỗ rung lên từng chập.
Nó nhìn tôi chằm chằm, còn nhếch miệng cười.
Tôi lui về sau, phát hiện cầu thang sau lưng đã biến mất, phía dưới trở nên tối đen như mực.
“Quàng khăn đỏ!”
Tôi gọi Quàng khăn đỏ bên dưới, nhưng không ai đáp lại.
Bên dưới không có một tia sáng, cũng không có một tiếng vang.
Giống như trên thế giới chỉ còn lại cái gác xép chật hẹp nơi tôi đang đứng.
Con Quàng khăn đỏ xấu xí vặn vẹo đang tiến lại gần tôi.
Tôi liếc nhanh một vòng rồi chạy vào góc, nhặt con dao cắt cỏ lên.
Ngay khi con quái vật đến gần, tôi nghiêng người tránh thoát, đồng thời bổ dao vào cổ nó.
Lúc mũi dao sắp chạm vào cổ con quái vật, nó đột nhiên rụt cổ vào người.
Cái mũ nấm đỏ tươi trên đầu sụp xuống, che kín đầu nó.
Làm vậy cũng được nữa!
Còn chưa kịp thảng thốt, con quái vật lại tiếp cận tôi.
Tôi nín thở thật sâu, nhanh chóng xoay người né qua một bên, không bị nó tóm lấy.
Bàn tay rắn chắc của con quái chụp lên vách tường sau lưng tôi.
Trên tường lập tức xuất hiện một dấu tay thật lớn.
Con quái vật lại bắt đầu tấn công.
Lần này, sau lưng tôi là vực sâu không đáy.
Nếu ngã xuống, tám mươi phần trăm là phải chết.
Một lần nữa tránh được công kích của quái vật, tôi chạy đến cạnh giường, mò ra được cái gì đó rồi chạy tới bên cửa sổ.
Cửa sổ đang mở, con quái tuy tứ chi phát triển nhưng đầu óc vẫn không ngu si, nhìn thấu ý đồ của tôi.
Nó cũng chạy về phía cửa sổ.
Ngay lúc nó chạy đến bên cửa sổ, tôi nhanh chóng lấy vật trong tay ra, hai bàn tay hất mạnh về phía nó.
Đó là một loại phấn hoa đặc biệt trong rừng, có thể làm mờ thị giác và khứu giác, dùng để xua đuổi sói.
Phấn hoa bị gió từ cửa sổ thổi bay về phía quái vật.
Mắt nó trúng không it phấn hoa, còn liên tục hắt xì.
Còn tôi đã bịt sẵn mắt mũi.