Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị 5

Chương 2



05.
“Bạn nói, bạn mới bị ảo giác?”

Tạ Mai nhíu mày:

“Hồi nãy bạn nhìn tôi rất lạ, tôi còn tưởng bạn bị khống chế.”

Trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi.

Liếc nhìn mặt biển, mấy con mắt li ti không thấy đâu nữa.

Giống như ban nãy chỉ là ảo giác vậy.

Tôi không nhìn tiếp.

Không biết ảo giác có hoàn toàn biến mất hay chưa.

Tối đó, đến lúc ngủ tôi vẫn ngửi thấy mùi đặc trưng của cá.

Mùi hương không nồng, nhưng không xua đi được.

Dây chuyền trước ngực lại trở về nhiệt độ lành lạnh như bình thường.

Tôi vuốt ve nó.

Cái này là Cố Mặc Trì nhét cho tôi trước khi phó bản trước kết thúc.

Tuy không biết nó có tác dụng gì, nhưng hình như ban nãy nó giúp tôi thoát khỏi ảo giác.

Cố Mặc Trì lo cho tôi.

Có thể đây là công cụ bảo hộ tôi.

Hôm sau, trời quang mây tạnh, cứ như cái thời tiết quái gở hôm qua cũng là ảo giác vậy.

Thuyền trưởng bắt đầu chỉ huy thuyền viên mặc đồ lặn, xuống biển thăm dò.

Một buổi sáng, ba đợt người được phái xuống, không ai trở lên.

Đại dương bình lặng có khi còn khó đoán hơn sóng to gió lớn.

Thuyền trưởng chau mày, mặt đầy phức tạp.

Nhóm thuỷ thủ thứ tư xuống biển, có tôi và Tạ Mai.

Xuống càng sâu, áp suất càng cao.

Nhưng thiết bị của chúng tôi rất tiên tiến, hành động trong nước vẫn rất linh hoạt.

Cách một cặp kính bảo hộ, tôi thấy được một mặt khác của đại dương.

Nước biển xanh lam trong suốt mang lại cho người ta cảm giác đang ở trong thế giới mộng ảo.

Một con cá đù vàng béo mập từ từ bơi qua mặt tôi.

Nó rất múp, cái môi như đang tươi cười.

Có một thuyền viên tò mò, lấy tay chọt chọt bụng nó.

Giây tiếp theo, con cá vàng bé nhỏ há to miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn lởm chởm bên trong.

Cắn lấy cánh tay vị thuyền viên xấu số xé xuống.

“Aaaaa! Tay tôi!”

Máu đỏ loang trong nước, kích thích đám sinh vật biển trong trong góc tối.

Rất nhiều cá đù vàng bơi tới từ đằng xa.

Xâu xé thuyền viên bị thương.

Đồ lặn cứng rắn trên người hắn bị xé nát bươm, người nọ bối rối nhìn sang những người khác xin giúp đỡ.

Nhưng không ai dám lại gần.

Trơ mắt nhìn đống thiết bị lặn bị cắn nát, da thịt người nọ trực tiếp tiếp xúc với nước biển.

Mấy con cá vàng cứ như một quân đoàn, bu lên người hắn cắn xé.

Tim tôi đập nhanh hơn, nhớ tới mấy cặp mắt nhỏ đêm hôm đó.

Đúng là mấy con cá này!

Có người nói: “Cái quái gì thế này, mọi người bơi ngược lên trên, trở về tàu trước đã!”

Tôi cũng bơi lên trên theo dòng người.

Nhưng chân trái bị thủy tảo cuốn lấy.

Hải tảo xanh biếc như rắn lục, quấn lấy cổ chân trái của tôi, còn không ngừng leo lên cao hơn.

Tôi lấy dao ra, muốn cắt đứt dây leo.

Nhưng nó như cá chạch, cắt mãi không được.

Đám thủy tảo đã leo lên hơn nửa người tôi, kính bảo hộ của tôi bị bọn nó che kín, không nhìn thấy gì hết!

“Khương Tảo!”

Là Tạ Mai.

Tôi cảm giác được cái cây quấn lấy chân mình bị chặt đứt, dây leo quấn trên người cũng lập tức mất đi sức sống.

Tôi thở phào một hơi, bắt lấy tay Tạ Mai: “Mình lên trước rồi nói!”

Bơi được nửa đường, tôi thấy hơi kỳ lạ.

Cô ấy bơi nhanh hơn tôi nhiều.

Gần như là tôi bị kéo lên.

Còn nữa, tay Tạ Mai dài hơn nhiều, không đeo trang bị lặn, trên tay còn có màng mỏng như cá.

Từ từ?

Sao lại có màng mỏng như cá!

06.
“Khương Tảo, cuối cùng bạn cũng tỉnh!”

Đầu tôi rất đau, không biết ngất đi lúc nào.

Lúc tỉnh lại, đã ở trên tàu.

Tạ Mai nói tôi lạc mất mọi người, rất lâu sau mới ngoi lên mặt biển.

Có người thấy tôi nên vớt lên tàu.

Sau khi được đưa lên tàu, tôi vẫn luôn mê man, kêu thế nào cũng không tỉnh.

Trên người thì hoàn toàn lành lặn, không có vết thương nào.

Nhưng thiết bị lặn đã bị vật gì đó sắc bén cắt nát hết.

Tạ Mai sợ bóng sợ gió nói: “May mà lần này còn sống, lần sau bạn phải cẩn thận hơn, đừng rời khỏi đội nữa.”

Tôi không nói gì, chỉ thấy cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng.

Lúc gặp bọn cá vàng ăn thịt người, Tạ Mai bơi lên trên, không nhìn thấy tôi.

Vậy ai đã cắt thuỷ tảo giúp tôi?

Tạ Mai thấy tôi không sao nên đi rồi.

Cô ấy không thấy vẻ mặt khác thường của tôi.

Tôi giơ tay lên, bên trên có thêm một ấn ký màu lam đậm.

Cơ sở vật chất trên tàu rất đầy đủ, thuyền viên đều ở riêng một phòng.

Phòng không lớn, nhưng vẫn có nhà vệ sinh độc lập.

Tôi chui vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp, chà xát nửa giờ, tay cũng bị tôi chà đến đỏ ửng nhưng ấn ký màu lam đó vẫn không biến mất.

Trước khi xuống biển, trên tay tôi hoàn toàn không có gì cả.

Trực giác nói cho tôi biết.

Ấn ký này sẽ thu hút những điều kỳ lạ đến với tôi.

Dự cảm của tôi thành sự thật.

Hai ngày tiếp theo, tôi luôn xuất hiện ảo giác.

Tạ Mai tới tìm tôi, tôi nhìn cô ấy thành quái vật, ra tay với cô nàng.

Nếu không phải tôi dựa vào chút lý trí cuối cùng, đưa tay nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, thì tôi đã đánh chết Tạ Mai trước khi cảnh tượng trước mắt trở về bình thường.

Đúng, đánh chết.

Ảo giác thần bí đó kích phát nỗi sợ hãi sâu nhất trong nội tâm tôi, kèm theo đó là sức mạnh vô hạn.

Trong ảo giác, không chỉ có quái vật không ngừng thay đổi gương mặt.

Mà không khí cũng hoá thành thực thể, gấp khúc biến dạng.

Như là một thế giới hỗn loạn vượt ngoài ba chiều không gian.

“Trời ạ, Khương Tảo, em khoẻ thiệt đó, ban nãy chị tưởng sắp bị em đánh chết.”

Tạ Mai ôm bụng, đau đến hít hà.

Tôi áy náy đỡ cô ấy ngồi xuống.

Mới qua mấy phó bản thôi, nhưng tôi cảm giác được thể lực và năng lực phản ứng của mình đã tiến bộ thần tốc.

Hơn nữa, trong phó bản rừng rậm lần trước, Cố Mặc Trì đã tự tay dạy tôi rất nhiều chiêu thức.

Dùng để đối phó với quái vật cũng có, mà để đánh người chơi cũng có luôn.

Lúc ấy, tôi hỏi anh: “Không phải người chơi đều chung một phe à, có cần phải xài sát chiêu thế này không?”

Cố Mặc Trì xoa đầu tôi, cười mà không vui:

“Đáng sợ nhất là lòng người, có khi người chơi còn gian xảo hơn quái vật.”

“Cục cưng, tự tay anh dạy sẽ đẩy nhanh tốc độ mạnh lên của em. Chỉ khi em đạt tới trình độ khó ai bì kịp, không ai dám đụng tới em, anh mới có thể yên tâm.”

Cố Mặc Trì thật sự là một thầy giáo vĩ đại.

Tôi học được rất nhiều.

Cứ nhìn mấy vết thương xanh xanh tím tím trên người Tạ Mai là biết.

Tôi tự trách trong lòng.

Chưa bao giờ nghĩ người đầu tiên bị mình động thủ lại là đồng bọn.

Tôi tạ lỗi nói: “Gần đây em không bình thường lắm.”

“Nhìn ra rồi, chị thấy trạng thái của em rất đáng lo, nên nói với thuyền trưởng em tới kỳ, cần nghỉ ngơi trong phòng mấy ngày rồi.”

Tạ Mai làm người rất đáng tin, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt cảm kích.

Nhưng đến tối.

Tôi lại bắt đầu thở dài.

Thật ra không chỉ là ảo ảnh thị giác.

Mỗi tối, tôi còn nghe thấy tiếng nước chảy.

Nhưng tìm thế nào cũng không ra nguyên do.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Lại nữa.

Tôi trùm chăn kín đầu, cố lờ đi âm thanh đó.

Cho đến khi, tôi choàng tỉnh trong làn nước lạnh.

Tôi mạnh mẽ bật dậy khỏi bồn tắm.

Khuôn mặt tôi phản chiếu trong chiếc gương đối diện.

Đôi môi ửng đỏ dị thường, như mới hôn xong.

Trên người cũng có mấy chỗ kỳ lạ, nhưng không rõ lắm.

Đêm qua tôi lại mơ thấy Cố Mặc Trì, còn lửa gần rơm trong mộng với ảnh.

Cơ thể có phản ứng cũng bình thường.

Nhưng sao lại tỉnh dậy trong bồn tắm cơ chứ!

Chợt hiểu ra một thứ, tôi lập tức giơ tay lên.

Ấn ký màu lam vẫn còn, hơn nữa còn rõ ràng hơn lúc trước.

Trong phòng cũng không có dấu hiệu bị xâm nhập.

Lại càng không có chỗ để trốn.

Chẳng lẽ phó bản này có ma?

Sau khi kể hết mấy điểm kỳ lạ này cho Tạ Mai, cô ấy vỗ vỗ vai tôi:

“Lúc vớt em từ dưới biển lên, em cũng mê man như thế. Hay em lại gặp ảo giác, nửa đêm mộng du leo vào bồn tắm?”

07.
Tôi vẫn cảm thấy bất thường.

Nhưng mấy chỗ khác lạ trên cơ thể lại khó mà mở miệng với Tạ Mai, ngại lắm.

Cũng không thể nói là mình mộng xuân, tỉnh lại thì phát hiện hình như thật sự đã “phát xuân”.

Tối đó, tôi lại nghe thấy tiếng nước chảy.

Tôi mở to mắt, lần theo âm thanh tìm kiếm.

Tìm khắp một vòng, vẫn không thấy gì cả.

Thế nhưng ngoài boong tàu bỗng xôn xao lên, có tiếng bước chân rối ren, cũng có tiếng hét kinh ngạc.

Có chuyện rồi, có người biến thành quái vật.

Tôi âm thầm cảnh giác.

Vừa nhấc chân phải định bước ra ngoài, lại phát hiện cái bóng dưới chân mình thay đổi.

Có thêm một cái bóng của người khác.

Không, không phải người, mà là thân người đuôi cá.

Tôi hít sâu, muốn kéo dài khoảng cách với sinh vật đằng sau.

Nhưng đã chậm.

Bên eo chợt nặng, một cánh tay xa lạ xiết chặt lấy eo tôi.

“Đừng nhúc nhích.”

Bên tai có hơi thở sáp lại.

Thanh âm trong trẻo mang theo một tia mê hoặc nhân tâm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...