Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng
Chương 48: Nhảy mỏi cả gân.
Bữa tối rất phong phú.
Ngoài ba món mà ta vượt qua cả tài nghệ của chính mình để nấu (trứng xào cà chua, dưa chuột xào trứng, thịt xào dưa chuột) thì còn có nhiều món quen thuộc đám Tử Kinh mua từ trấn trên mang tới.
Yêu Nguyệt lại chỉ ăn ba món kia, nàng ăn chậm rãi, rất thoải mái, ta chỉ ngồi ngắm nàng ăn cũng đủ thỏa mãn rồi.
Khi nắng chiều ló rạng, ta kéo Yêu Nguyệt đến ngồi bên vách đá, nàng đung đưa hai chân giữa khoảng không, xong đột nhiên lại đá bay mất một cái giày rồi bật cười nghịch ngợm với ta.
"Tinh Nhi." Nàng nhẹ nhàng gọi ta, "Thật ra khi còn nhỏ, ta rất ghét quy củ linh tinh gì đó, hồi xưa lúc bị mẫu thân phạt tới động Thạc Ngọc, ta lại chỉ thích leo đến ngồi những nơi cao tựa nóc nhà như thế này, tưởng tượng ta là một con chim, sau đó nhảy từ trên nóc xuống, cứ như thể ta đang bay lượn từ trên ngọn núi cao chót vót vậy."
Ta nắm lấy tay nàng, nhìn nắng chiếu lên gò má nàng, khuôn mặt vui vẻ của nàng dần trở nên mơ hồ, trong lòng chợt rung động, ta bèn ôm lấy nàng, "Tỷ tỷ, ôm chặt ta nhé."
Tuy nàng không hiểu, sao vẫn ngoan ngoãn ôm lấy cô ta, nhìn ta dịu dàng, sau đó ta ôm nàng nhảy xuống.
Mặc dù đang tiết thu, song nắng chiều vẫn nóng như lửa.
Toàn bộ đại dương rực rỡ tựa biển lửa.
Thế mà ta lại ôm người ta yêu, nhảy xuống thứ biển lửa này.
Gió thét gào bên tai, cảnh sắc biến đổi theo độ cao, thật sự bây giờ ta như đã biến thành một con chim, nếu như không phải đang ôm Yêu Nguyệt thì có lẽ ta đã dang rộng đôi cánh bay đi rồi.
Nhảy mà ôm ai đó thì khá khó khăn, ta không có cảm giác chắc chắn lắm, nhưng ngay trong vòng một cái nháy mắt, ta lại thấy nếu có thể chết chung với nhau thì chẳng phải lo gì hết.
Không được chùn bước.
Sự kinh ngạc của Yêu Nguyệt duy trì không đến một giây, sau đó nàng vui sướng cười vang, hai tay dang ra, ta vội vàng ôm chặt lấy nàng.
Để theo đuổi thứ hiệu ứng liều mạng, ta còn vòng vài vòng trên không trung, một khắc cuối mới thu lực hạ cánh vững vàng trên tảng đá ngầm, Yêu Nguyệt vỗ tay, "Tinh Nhi, ngươi phải dạy ta công phu này đấy."
Ta hỏi, "Tỷ không sợ ta làm tỷ ngã sao?"
Nàng cười to, "Ngã thì cùng ngã thôi." Giật mình khẽ khàng, đứng trên đá ngầm, tảng đá thì hẹp, chúng ta cơ hồ đang mặt sát mặt, sau đó Yêu Nguyệt chủ động nhướn người tới hôn ta.
Ta đáp lại nhiệt tình.
Chúng ta hôn đến khi mặt trời lặn, trăng sáng dâng cao, ánh trăng phản chiếu mặt biển trông lại càng u tối, sóng biển làm ướt quần áo của chúng ta, dường như cả thủy triều cũng đã lên tới tận hông.
Đêm lạnh, chúng ta lại nóng.
Cánh tay giữ sau gáy ta của Yêu Nguyệt bắt đầu hạ xuống, tay ta cũng đã đưa vào trong cổ áo nàng, đến bên eo nàng, vô cùng thuận lợi, trong đêm thu an tĩnh ở nơi đây, hết thảy những sự thế gian trần tục đều chẳng còn liên quan tới chúng ta nữa, cả thế giới chỉ còn trăng, sóng biển, Yêu Nguyệt và ta.
Mái tóc dài của Yêu Nguyệt đã bị nước thấm ướt, búi tóc của nàng bị rối, vài sợi rũ xuống vầng trán, cặp mắt nàng nhìn ta long lanh như vậy, nóng bỏng như vậy.
Đêm dần về khuya, thủy triều dâng cao, chẳng bao lâu đã lên tới tận cổ, thần sắc của Yêu Nguyệt lại lười biếng hơn hẳn mọi khi, trong biếng nhác còn cả vẻ thỏa mãn mấy phần, nàng đưa lưng về phía ánh trăng, giống như đang hút hết cả ánh trăng vậy.
Giữa làn nước biển quấn quít, ta bắt lấy tay nàng, đưa tay hướng xuống dưới.
Đầu tiên nàng hơi chần chừ, sau đó do dự tiến vào, dè dặt đi sâu hơn, ta cũng xoa hông của nàng, nhẹ nhàng làm mẫu.
Một nhịp thở, cả hai chúng ta đồng thời chạm tới điểm cực đại của đối phương.
Sau đó Yêu Nguyệt ôm lấy ta nhảy ra khỏi mặt nước, mà không phải chỉ mình nàng nhảy ra, còn có một cái bóng màu đen.
... Cá mập bắt đầu tập kích...
Ta vội đưa Yêu Nguyệt lên trên đoạn sườn dốc.
Hai người chúng ta ướt nhẹp đứng ở đoạn sườn, gió lạnh thổi qua, ta hắt xì hơi một cái, Yêu Nguyệt lập tức bước đi, ta bám theo sau, chúng ta cùng vào trong hang động, bên trong vắng vẻ như dự tính, có lẽ hành lí với đám Tử Kinh đều đang ở dưới sườn núi. Hoặc là chúng ta cứ để ướt thế này lộc cộc đi xuống gọi tùy tùng cầm y phục lên, hoặc là chịu rét một đêm. Cuối cùng Yêu Nguyệt rất không nghĩa khí đẩy ta xuống để lấy đồ, ta cũng chỉ có thể co ro đi xuống, lẳng lặng tìm Tử Kinh, bảo cô ấy mang hai bộ quần áo cho ta.
Tử Kinh cười không ra tiếng.
Ta quay về hang động, mặc đồ xong mới phát hiện ra sai sót khi vội vã, ta với Yêu Nguyệt mặc nhầm đồ nhau: Yêu Nguyệt mặc xiêm y của ta, vạt áo ngắn một đoạn, ta mặc áo choàng của nàng, dường như sắp biến nó trở thành trường bào kéo lê đất. Chúng ta nhìn nhau, vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy ấm áp.
Đêm nay vừa điên cuồng, lại vừa mệt mỏi.