Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Bích Đào Tại Lân Gia

Chương 2



2.

Ta hình như bị bệnh rồi, ăn không được, cũng không muốn thêu thùa, suốt ngày ngồi ở ngõ nhìn hàng liễu bên kia sông. Ta hỏi Đậu Hoàng: “Cố trong họ chàng là Cố nào? Lân trong tên chàng chữ Lân nào?”

Đậu Hoàng cũng không biết, chỉ nằm dưới chân ta, liếm tay ta.

Ta lén lút nghiến răng đi tìm Tam Ca mua thịt, sau đó đến Thái Bạch Phường mua rượu. Ta thái thịt, hành và làm bánh bao, ta lấy bánh bao và rượu rồi đi dạo dọc bờ sông.

Ta đi dọc theo con đường hoa đào và dòng sông liễu, đến lối vào hẻm Thanh Y, ta dừng lại trước cửa, do dự không dám giơ tay. Ta đi tới đi lui trước cửa nhà chàng, hận mình hèn nhát và vô dụng, ta đến để báo đáp ân tình của chàng ngày ấy!

KHÔNG.

Ta đếm đến một trăm trước khi gõ cửa. Ta vừa đếm đến chín mươi chín thì phía sau có tiếng cọt kẹt, người trong mộng của ta đang đứng đó.

Ta nói: “Cố công tử, thật trùng hợp.”

Chàng đứng trước cửa nhà gật đầu: “Ừ, trùng hợp thật.”

Ta nói: “Tiểu nữ thấy thời tiết đẹp nên ra ngoài đi dạo.”

Chàng nhìn hộp cơm trên tay ta, gật đầu: “Ừ, rất bình thường.”

Mặt ta đỏ bừng, ta cắn môi, do dự một lát: “Thật ra tiểu nữ đến đây đặc biệt là để cảm ơn công tử lần trước đã cứu ta.”

Chàng khoanh tay, nhướng mày và nói: “Đừng khách khí.”

Ta nói: “Ta đã làm bánh bao và mua rượu, mong công tử không chê.”

Chàng nói: “Không chê đâu.”

Chàng ấy mời ta vào trong phòng ngồi, căn phòng đầy sách, tràn ngập hơi thở của chàng. Sạch sẽ từ trong ra ngoài mà không hề có chút hơi nữ nhân.

Ta không khỏi mím môi, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chàng ăn bánh bao một cách chậm rãi, từ từ nhấp một ngụm rượu.

Ta mạnh dạn hỏi chàng: “Quê công tử ở đâu?”

Chàng nói: “Ta đến từ Nga Mi.”

Ta hỏi: “Nga Mi cách đây bao xa? Gửi thư qua lại mất bao nhiêu ngày?”

Chàng nhếch môi nói: “Chưa bao giờ gửi thư, cũng không biết phải mất bao nhiêu ngày mới có thể hồi âm.”

Ta giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Người ở nhà không lo lắng sao?”

Chàng không khỏi mỉm cười nói: “Cha mẹ mất sớm, hậu trạch không người, ta mười tám tuổi còn chưa kết hôn.”

Chàng lại hỏi ta: “Cô nương còn muốn hỏi gì nữa không?”

Ai muốn hỏi thăm, ta chỉ đang trả ơn thôi. Sau đó, chàng thường xuyên hộ tống ta khi ta đi chơi, cùng ta đi đưa hà bao, thắt lưng, khăn tay, cùng ta bồi đắp tình cảm.

Thỉnh thoảng ta lại mang một chiếc giỏ đồ ăn nhỏ đến báo đáp ân tình của chàng. Ta ngồi trong khoảng sân nhỏ và nhìn chàng đọc sách, nhìn chàng luyện chữ và nhìn chàng ăn một miếng thịt bò thành năm miếng.

Thời quang ngân hảo, tuế nguyệt du du. {*Thời gian tốt đẹp, năm tháng đằng đẵng.}

Ta thường thất thần ngắm chàng, chàng nhìn ta ngây ngốc bật cười thành tiếng.

Khuê mật của ta, Xuân Hương, mở một sạp bán khăn tay, túm lấy ta, giữ tay ta lại hỏi: “Muội qua lại với Cố công tử từ khi nào?”

Ta nói: “Chàng là ân nhân của muội.”

Xuân Hương chế nhạo: “Ân nhân? Ân này muội định báo đáp thế nào?”

Mặt ta hơi đỏ lên, ta nói: “Ngày thường chỉ là mang qua chút đồ ăn và rượu mà thôi.”

Xuân Hương tỷ nói: “Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở muội. Cố tiên sinh này là một đại tài tử nổi tiếng và là người trong mộng của nữ nhân mười dặm xung quanh đây. Hắn làm sao có thể nhìn trúng một tú nương như muội? Muội sớm tỉnh mộng đi, đừng để thất thân rồi lại tự tổn thương chính mình.”

Ta giật mình trước lời nói của tỷ ấy, mặt ta vì sợ hãi và xấu hổ càng đỏ bừng.

Chàng ấy chưa bao giờ trêu đùa tình cảm của ta, cũng không ham muốn cơ thể ta. Ngày hôm đó khi ta lại đi “báo ân” như thường lệ, ta đi ngang qua cầu Vạn Lý, nhìn thấy chàng đang đứng dưới gốc cây đằng xa.

Chàng chắp tay sau lưng, thẳng lưng. Một cô nương đang kéo kéo tay áo chàng, khóc như hoa lê đái vũ.

Cô nương đó hỏi: “Cố Lang, sao chàng không chịu cưới ta?”

Chàng gạt bàn tay đang lôi lôi kéo kéo của cô nương đó, nói: “Cô nương là đích tiểu thư nhà Tri phủ đại nhân, Cố Lân ta chỉ là thư sinh bình thường, là tại hạ không xứng, không dám trèo cao.”

Tiểu thư đó lại nói: “Ta bằng lòng đợi chàng đỗ đạt cao trung, khi đó chàng sẽ cưới ta chứ?”

Chàng không nói gì nữa. Ta vòng đường khác mà đi.

Ban đêm ta thêu thùa dưới đèn, Đậu Hoàng nằm bên cạnh. Ta đ//âm k//im quá nhanh nên đ//âm vào ngón tay, cơn đau khiến ta rơi nước mắt.

Chàng là đại tài tử nổi tiếng khắp nơi, người trong mộng của nữ tử mười dặm quanh đây. Ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi kiếm sống bằng nghề thêu thùa. Ta làm sao xứng với chàng?

Khi ở trong đám văn nhân, chàng vẫn tỏa ánh sáng rực rỡ, khiến người khác vừa nhìn đã nhận ra. Ta quay đầu lại và chạy trốn.

Chàng ở phía sau gọi ta: “Lý Bích Đào!”

Ta nghe thấy tiếng gọi, càng chạy nhanh hơn. Đột nhiên cánh tay bị người nào đó nắm lại, chàng gay gắt hỏi: “Sao nàng lại chạy?”

Ta cúi đầu xuống, không nói gì.

Chàng lại hỏi: “Sao hôm nay nàng lại đến đưa hàng?”

Chàng cúi đầu, nhìn vào mắt của ta, vẻ mặt nguy hiểm: “Sao nàng lại trốn ta?”

Ta nhẹ nhàng nói: “Chàng là đại tài tử nổi tiếng, là người trong lòng của biết bao nhiêu người.”

Chàng gật đầu có chút buồn cười: “Ừ, đúng vậy.”

Chàng thấp giọng hỏi: “Vậy ta cũng là người trong mộng của nàng à?”

Mắt ta nóng bừng, không dám ngước lên nhìn chàng, ta nói: “Ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi kiếm sống bằng nghề thêu thùa, tiểu thư khuê các còn muốn gả cho chàng, ta làm sao có thể so bì được với họ?”

Chàng vẫn im lặng.

Từ xa có người hét lên: “Hữu Lân, đừng luyến tiếc ôn nhu hương nữa, tiên sinh còn đang đợi chúng ta!”

Đột nhiên có tiếng cười. Chàng có chút tức giận nói: “Hôm khác ta sẽ đến tìm nàng, nàng về nhà sớm đi!”

Ta trở về nhà và ngồi đó từ trưa đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến trăng mọc. Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, lòng ta chợt thấy sáng ngời.

Nếu ta không thể gả được cho chàng vậy thì ta sẽ xin chàng một đứa con, ta sẽ dưỡng dục nó, sau này nó sẽ phụng dưỡng ta.

Đó là cách cuộc sống diễn ra. Ta thay quần áo, chải đầu và cài hoa lên tóc. Ta trông như yêu tinh hút hồn, dẫm lên ánh trăng để đến nhà chàng.

Sân nhà tối om, chàng không có ở nhà. Ta sững sờ một lúc rồi bình tĩnh lại và ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà. Bây giờ ta đã ở đây, ta sẽ đợi đến khi chàng về.

Khi trăng đã lên cao, chàng mới quay về. Khi nhìn thấy ta trên bậc thềm, đôi mắt chàng còn sáng hơn cả ánh trăng.

Chàng đến gần và kéo tay ta, ta có thể ngửi thấy mùi rượu trên người chàng, chàng giận dữ hỏi ta: “Sao nàng lại ngồi đây vào đêm khuya thế này?”

Ta nói: “Ta đang đợi chàng.”

Giọng nói của chàng chợt dịu đi: “Nàng đợi ta làm gì?”

Ta ngước lên nhìn chàng và nói: “Ta muốn mượn một thứ của chàng.”

Chàng mỉm cười và nói: “Ta có thể cho nàng mượn cái gì?”

Ta nói với ánh mắt kiên định: “Ta muốn mượn chàng một đứa con.”

Đôi mắt chàng run run, vẻ mặt sửng sốt: “Nàng mượn cái gì cơ?”

Ta nói: “Ta muốn mượn chàng một đứa con.”

Yết hầu của chàng trượt lên trượt xuống vài lần, ánh mắt nhìn ta trở nên dữ tợn. Chàng nghiêm khắc nói: “Không cho!”

Không cho thì không cho, hung dữ thế làm gì? Ta cố nén mất mát, buồn bực, đứng dậy đi về nhà.

Chàng túm lấy ta, lạnh lùng hỏi: “Nàng định đi đâu, mượn ai nữa?”

Với đôi mắt ngấn lệ, ta nói: “Ta về nhà.”

Nhưng chàng lại nắm chặt tay ta không chịu buông ra. Chàng phức tạp nhìn ta một lúc: “Lý Bích Đào, nàng còn hỏi mượn ai nữa?”

Ta nói: “Ta không hỏi mượn ai cả, chàng là người đầu tiên.”

Chàng lại tức giận: “Ta là người đầu tiên à?”

Chàng nắm chặt tay ta, khiến ta có chút sợ hãi, gật đầu nói: “Ừ, chàng là người đầu tiên.”

Chàng vẫn không chịu cho ta mượn. Ta thấy hơi bực bội. Chàng tức giận đến mức cười lớn: “Nàng giỏi lắm, Lý Bích Đào.”

Chàng kéo ta vào lòng, cúi đầu xuống và hôn ta. Hơi thở của chàng bao bọc lấy môi ta, mùi rượu trong miệng khiến ta cảm thấy choáng váng. Chàng ghé vào tai ta nói: “Lý Bích Đào, nàng đợi ta chút, đừng mượn người khác nhé!”

Đợi chàng ư?

Ta đợi chàng mấy ngày nhưng chàng không đến. Ta lại đợi được bà mối đến.

Bà mối đứng ở cửa nói: “Lý gia nương tử đại hỉ, có người nhờ ta đến cầu hôn ~”

Ta vừa nghe thấy lập tức đóng sầm cửa lại. Bà mối giữ cửa lại nói: “Này, cô nương còn chưa biết ai đến cầu hôn mà.”

Ta nói: “Ta không muốn nghe, ta không gả đâu. Ta đang đợi một người.”

Đậu Hoàng cúi người, nhe răng ra. Bà mối sợ đến mức buông ta ra, ta nhân cơ hội đóng cửa lại.

Ta khịt mũi nghĩ, ta sẽ đợi chàng, ai đến ta cũng không thèm.

Ngày hôm sau lại có người gõ cửa.

Ta hỏi: “Ai vậy?”

Người ấy nói: “Ta.”

Ta nhanh chóng chỉnh lại quần áo, vén tóc rồi mở cửa. Trông chàng có vẻ không vui nhưng ta lại rất vui.

Ta hỏi: “Sao chàng lại đến đây? Chàng đồng ý cho ta mượn một đứa con rồi sao?”

Chàng bất lực nói: “Ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Ta cho chàng vào nhà, chàng đứng trong sân nhìn hoa ta trồng, cá ta nuôi, đậu mận vàng óng, quần áo ta treo phơi. Dải quấn eo màu hồng của ta được treo trên cột, thêu hoa sen và cá chép.

Mặt chàng hơi đỏ.

Ta nghĩ, trên giường không có việc gì không thể thương lượng. Ta kéo chàng vào nhà, chàng ngồi trên ghế ho khan: “Ta đã nghĩ về những gì nàng yêu cầu. Cũng không phải là không thể.”

Ta vui mừng khôn xiết, ngửa mặt nhìn lên trời. Chàng lại ho một lần nữa: “Nhưng không phải bây giờ.”

Cũng đúng, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy mà làm thì không thích hợp.

Ta gật đầu: “Vậy tối nhé.”

Mặt chàng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Bích Đào, cái đồ yêu nghiệt, sao nàng lại đuổi bà mối ra khỏi nhà?”

Ta cảm thấy khó chịu và nói: “Chàng đã bảo ta đợi chàng mà.”

Chàng nuốt cơn giận xuống, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Mượn thì có thể mượn, để bà mối vào của, thuyết môi, định hôn, kiệu hoa qua cửa, động phòng hoa trúc, tùy nàng mượn!”

Nói xong, chàng kéo áo choàng, đứng dậy rồi bước đi.

Ôi, thật là nóng nảy!

Chương trước Chương tiếp
Loading...