Bồ Tát sống
Chương 3
8.
Sau khi ta trở về phủ Tả tướng, Hoàng thượng cũng sai người gửi đến một phần thưởng hậu hĩnh, thế là người trong phủ đều biết chuyện giấc mơ điềm lành tại tiệc ngắm hoa.
Gặp cha mẹ xong, ta quay về viện của mình, bảo nha hoàn Lan Huệ đóng cửa lại.
Ta nhìn nha hoàn Tương Nhi cứ thấp tha thấp thỏm suốt cả đường đi.
“Tương Nhi, chuyện lễ vật, ta cần có lời giải thích.”
Mới đầu ta có hỏi nàng ta xem lễ vật có gì khác thường hay không, nàng ta đã khẳng định chắc nịch, hơn nữa từ cách ta ứng phó mọi chuyện sau đó, khiến Tương Nhi nghĩ rằng ta đã biết những gì nàng ta làm.
Vậy nên ta chẳng cần dùng biện pháp gì, Tương Nhi đã khai hết.
“Cái trống bỏi đó là nha hoàn của Nhị tiểu thư đưa đến ạ.”
Tương Nhi cúi đầu nói: “Nha hoàn đó cho nô tỳ xem vòng ngọc trên cổ tay, nàng ta nói rằng Nhị tiểu thư đối xử với hạ nhân như tỷ muội ruột thịt, còn nói Nhị tiểu thư mới đến, không biết nương tựa vào ai trong phủ này, nếu Đại tiểu thư bị lão gia và phu nhân chán ghét, nàng ta sẽ được củng cố vị trí của mình trong phủ Tả tướng, cũng tiện… ban ơn cho chúng ta hơn.”
Tương Nhi lắp bắp, ta biết, Phùng Thiên Xảo luôn đối xử với hào phóng với đám hạ nhân, vậy nên chắc chắn nàng ta đã mượn nha hoàn của mình để hứa hẹn cho Tương Nhi lợi ích lớn hơn.
Nha hoàn Lan Huệ giận dữ: “Được lắm, thì ra sáng nay ngươi nhất quyết đòi đi theo tiểu thư đến tiệc ngắm hoa là vì có mưu đồ này.”
Ta gõ góc bàn, thở dài: “Bán nàng ta đi, đừng giữ lại ở Kinh Thành nữa.”
Không lâu sau đó, trong viện vang ra tiếng khóc lóc xin tha của Tương Nhi bị người đưa đi, nhưng ta không hề động lòng chút nào.
Một lần bất trung, không thể dùng được nữa.
Nếu ta do dự thì chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm một lần nữa thôi.
Ta đưa Lan Huệ một phong thư, bảo nàng ta gửi đến thuyền Tà Hương như thường lệ.
Lan Huệ không hiểu: “Lúc này rồi mà người còn lo cho vị tiểu thư bệnh tật chưa từng gặp mặt đó sao?”
Ta cười: “Có lẽ không lâu nữa ta sẽ phải đi thư viện Vanh Sơn, sức khỏe của Cảnh tiểu thư vốn yếu ớt, muốn gửi thư từ qua lại với thư viện Vanh Sơn không tiện, báo trước cho nàng ấy thế này cũng để nàng ấy khỏi lo lắng.”
Ta bảo Lan Huệ bí mật điều tra, xem lễ vật đã được đưa vào phủ như thế nào.
Cái trống bỏi đó có chất liệu không tầm thường, không phải đồ chơi mà con nhà bình dân có thể sử dụng.
Ngày đầu tiên Phùng Thiên Xảo đến phủ đã tiêu hết vàng bạc thưởng cho hạ nhân, thì lấy đâu ra tiền để chế tạo một cái trống bỏi tốn kém, được chế tác công phu tỉ mỉ như vậy?
Nếu như có người can thiệp thì chắc chắn sẽ để lại manh mối, có thể tra ra sự thật.
9.
Ba ngày sau, phủ Tả tướng nhận được ý chỉ của Trưởng công chúa, trong danh sách những nữ tử đi học ở thư viện Vanh Sơn lần này, ngoài ta ra còn có cả Phùng Thiên Xảo.
Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy dẫn nàng ta đi cùng cũng tốt, tránh để gây chuyện trong phủ, khiến cha mẹ ta thêm phiền.
Chuyến đi mất một ngày, ta và tiểu thư nhà họ Lục cùng ngồi chung một xe ngựa.
Đến trước thư viện Vanh Sơn, vừa xuống xe ngựa, ta đã thấy một người không nên xuất hiện ở đây – phu xe Trần Bình.
Trần Bình cúi người, đón Phùng Thiên Xảo xuống xe ngựa, rồi lẽo đẽo theo sau nàng ta.
Phùng Thiên Xảo tiến lại gần chúng ta, Trần Bình cúi đầu, dáng vẻ khiêm nhường phải phép.
Sống lại một kiếp, thấy gương mặt đáng ghét này, ta chỉ hận không thể xé xác gã ra thôi.
Phùng Thiên Xảo thấy sắc mặt ta khác lạ, bèn cười giải thích:
“Tỷ tỷ, muội đã xin mẹ cho Trần Bình theo chúng ta qua đây, ở lại thư viện chờ lệnh. Thư viện Vanh Sơn nằm giữa núi rừng, xa cách thành trấn, tùy tùng không được vào nội viện, nếu có việc cần xuống núi, cũng phải có người lái xe cho chúng ta.”
Trần Bình liên tục cúi chào: “Tiểu nhân được hầu hạ các tiểu thư, là phúc phận của tiểu nhân.”
Bên cạnh, tiểu thư nhà họ Lục kinh ngạc nhìn ta: “Gia Nghi, sao sắc mặt muội kém như vậy?”
Ta nhìn nàng ấy, nén cơn giận trong lòng xuống, lắc đầu: “Chỉ là đường núi gập ghềnh nên ta thấy hơi mệt thôi.”
10.
Không ngờ, mới ngày đầu tiên Phùng Thiên Xảo đến thư viện Vanh Sơn đã được nữ phu tử khen ngợi.
Nàng ta đứng trước phòng của các tiểu thư, tuyên bố rằng phòng của quý nữ quá rộng rãi, thật là xa xỉ, người đọc sách không nên xa hoa như vậy.
Các tiểu thư nhà danh gia vọng tộc không quen nhìn loại người kiếm danh chuộc lợi như nàng ta, thế là công khai tranh cãi với nàng ta.
Phùng Thiên Xảo lại chỉ vào một tỳ nữ ở phòng giặt của thư viện, lý lẽ chính trực: “Các người nhìn nàng ấy đi, cũng là con của mẹ cha sinh ra, chẳng có gì khác biệt. Chúng ta ở thư viện này đọc sách, nhưng đôi tay của nàng ta phải ngâm nước hàng ngày, giặt giũ quần áo cho các người. Giờ đã gần đến mùa hè, đôi tay sưng tấy, đáng thương biết bao.”
“Nếu sau này chúng ta thông qua thi cử, vào triều làm quan, nếu không thể hiểu thấu nỗi khổ của hạ nhân thì sao sau này có thể hiểu được lòng dân, tạo phúc cho bách tính chứ?”
Lời nói hùng hồn của Phùng Thiên Xảo lọt vào tai nữ phu tử đi ngang qua.
Nàng ta được khen ngợi trước mặt mọi người, nữ phu tử khen nàng ta có tấm lòng bao dung.
Các tiểu thư nhà danh gia dù phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì.
Ta và Phùng Thiên Xảo đều là tiểu thư phủ Tả tướng, được phân ở Đông Các Viện yên tĩnh và thanh nhã.
Khi nàng ta vui vẻ chuẩn bị cùng ta đến Đông Các Viện, thì ta ngăn nàng ta lại.
“Muội chuyển sang ở phòng hạ nhân đi.”
Phùng Thiên Xảo lộ ra ánh mắt không dám tin: “Nơi bẩn thỉu thấp kém như vậy, sao tỷ có thể để muội ở đó chứ?”
Mọi người còn chưa rời đi, nàng ta vừa nói rằng không ai cao quý hơn ai, rồi quay đầu lại nói nơi hạ nhân ở là nơi bẩn thỉu thấp kém.
Trên mặt Phùng Thiên Xảo lộ vẻ rối rắm, nhất quyết nói: “Nếu muội chuyển sang phòng hạ nhân thì ai sẽ chăm sóc tỷ đây?”
“Ta có Lan Huệ rồi.” Ta bình tĩnh nói: “Làm người thì cần phải nói đi đôi với làm, muội đã nói trước mặt mọi người như vậy thì phải làm gương, không chuyển sang ở phòng hạ nhân thì sao có thể thực hành trải nghiệm nỗi khổ của bách tính được.”
Mặt nàng ta đỏ bừng, rồi trắng bệch, dưới ánh mắt chế giễu của mọi người, nàng ta giận dữ dậm chân, cuối cùng cũng ngoan ngoãn chuyển sang ở phòng hạ nhân.
11.
Ta cứ nghĩ rằng ít nhiều gì Phùng Thiên Xảo cũng sẽ canh cánh trong lòng đối với việc này.
Ai ngờ, nàng ta lại như không có gì xảy ra, ngoài giờ học cứ hay mời ta đi dạo.
Phùng Thiên Xảo nói rằng trong núi có nhiều loại hoa thơm cỏ lạ, muốn ta đi ngắm cùng nàng ta.
Ta luôn từ chối, khuyên nàng ta chuyên tâm vào học tập.
Phùng Thiên Xảo nhắc vài lần, thấy ta không dao động, lại sợ ta nghi ngờ, nên không nhắc nữa.
Chiều hôm đó, Lan Huệ mang đến quần áo đã giặt, không lâu sau, Phùng Thiên Xảo cũng đến, mang theo một bát đá bào sốt mơ.
Ta nhận lấy nhưng chỉ ngửi qua rồi đặt lên bàn: “Ta không thích ăn thứ này.”
“Tỷ không thích sao? Đúng là lỗi của muội rồi.”
Phùng Thiên Xảo thấy ta đặt bát đá bào xuống thì liếc nhìn ta một cái, bỗng nhiên che miệng cười khẽ: “Tỷ đã lớn rồi mà sao còn như trẻ con thế, dính trên môi rồi kia, để người ta thấy thì sẽ chê cười đấy, vậy thì chẳng phải đích nữ của phủ Tả tướng sẽ bị cười chê là không đủ đoan trang hay sao?”
Ta lấy khăn lụa trong tay áo ra để lau, nhưng trên môi không có gì.
Đúng lúc này Lan Huệ bước vào, Phùng Thiên Xảo làm bộ như mình là một tiểu thư yếu đuối, nũng nịu mượn Lan Huệ, nói muốn nhờ Lan Huệ giúp nàng ta xuống núi mua một ít phấn son.
“Những vệ binh đi theo từ phủ đều thô kệch, làm sao hiểu được như Lan Huệ.”
Ta đồng ý, nhưng đến khi thắp đèn, Phùng Thiên Xảo vẫn không chịu rời khỏi phòng ta.
Ta xoa trán, giọng mệt mỏi: “Muội đi về đi, ta mệt rồi.”
Phùng Thiên Xảo không chịu đi, nàng ta tỏ vẻ lo lắng tiến lại gần ta như muốn đỡ ta, nhưng phát hiện chỉ cần chạm vào ta thì ta lại mất kiểm soát suýt ngã.
Cuối cùng nàng ta cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, ghé sát vào người ta, cười khẽ:
“Tỷ có thấy toàn thân yếu ớt, nói chuyện cũng khó khăn không?”
Ta dùng một tay bám vào tường, thân thể run rẩy, khó khăn hỏi: “Tại sao?”
“Ôi tỷ tỷ yêu quý của muội, ngày lành của tỷ đã hết rồi.”
Phùng Thiên Xảo cười khinh bỉ: “Một tiểu thư phủ Tả tướng có thanh danh không tốt với một phu xe thấp hèn, thật là xứng đôi.”
Ta nhìn bát đá bào trên bàn, cau mày.
Nàng ta cười càng thêm đắc ý: “Bát đá bào đó không có vấn đề gì, nhưng cái khăn lụa mà tỷ luôn mang theo lại bị trộn lẫn thứ gì đó rồi.”
Phùng Thiên Xảo đẩy ta một cái thật mạnh, thấy ta chống đỡ không nổi ngã xuống. Sau đó nàng ta vạch ống tay áo của ta ra, lấy cái khăn lụa kia đi.
Nàng ta kéo dài giọng, khẽ ho hai tiếng: “Còn không vào sao?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói ghê tởm của Trần Bình mà ta quen thuộc từ kiếp trước:
“Đại tiểu thư, người có trong phòng không? Đúng là khiến tiểu nhân tìm vất vả quá.”
Ngay lập tức, Trần Bình đẩy cửa bước vào.
Phùng Thiên Xảo nhìn gã rồi quay lưng rời khỏi phòng.