Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cẩu Nam Nữ Đừng Vội, Khán Giả Đang Chờ Xem Đấy - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


Diệp Chi Tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lười biếng nằm xuống tiếp tục lướt video.


“Không phải chứ, thái độ này là sao? Cậu không nên kinh ngạc, tức giận rồi bảo sẽ giúp tớ xử lý hắn à?”


Tôi túm lấy áo cô ấy, kéo dậy rồi ra sức lắc mạnh.


Ý gì đây? Không thương tôi nữa à?!


“Được rồi, được rồi!”


Diệp Chi Tử như con búp bê bị tôi lắc qua lắc lại, mái tóc xoăn dài bị làm cho rối bù nhưng vẫn toát lên vẻ lười biếng đầy quyến rũ.


Cô ấy vén mấy lọn tóc trước mặt ra, bật cười nhìn tôi:


“Hắn ta ngoại tình cũng đâu có gì lạ?


“ Cậu còn cần tớ ra tay giúp sao? Từ nhỏ đến lớn, ai dám đắc tội cậu mà không bị trả đũa đến mức phải quỳ xin tha thứ? Cậu chỉ cần đừng dồn hắn vào đường ch là được.”


“Không được, tớ đâu có làm gì có lỗi với hắn.”


“Mà cậu không biết đâu, hắn còn dám dẫn con nhỏ kia về nhà tôi rồi ‘làm’ ngay tại đó!”


“Ồ, vậy thì kích thích dữ ta!”


Diệp Chi Tử nhướn mày, tỏ vẻ hóng drama.


“Đúng không? Đã vậy, tớ quyết định tặng cho bọn họ một món quà lớn.”


“Món quà gì?”


“Lát nữa cậu sẽ biết.”


Những ngày tiếp theo, tôi và Chi Tử đi chơi thỏa thích, tận hưởng một chuyến du lịch vui vẻ. Sau đó, tôi chỉnh sửa video, đăng lên mạng với tiêu đề "Chuyến du lịch cùng bạn thân" như một màn dạo đầu.


Tôi cố tình lộ mặt trong video.


Cảm ơn Chi Tử đã chỉnh sửa tôi trở thành một ‘bạch nguyệt quang’ – kiểu con gái mà chỉ cần nhìn vào, ai cũng nghĩ: “Cô ấy có thể sai được sao?”


Sau khi đã chơi chán, tôi liên hệ với một cô gái làm chung văn phòng với Tề Diệp Minh, nhờ cô ấy giúp một việc…


Tôi tìm hiểu được thông tin rằng Tiêu Sở Sở cũng làm việc tại công ty đó, là do Tề Diệp Minh đưa vào.


Người tôi liên hệ là một cô gái rất đáng yêu, tên là Tiểu Khả. Tôi quen cô ấy khi đến công ty đưa đồ cho Tề Diệp Minh sau khi hắn mới vào làm.


Lúc đó, cách một lớp kính, cô bé nhìn chằm chằm hộp cơm tôi mang đến, ánh mắt như đang viết rõ ràng: “Cho tôi một miếng đi, làm ơn~”


Tôi đưa cho cô bé mấy chiếc bánh quy tự làm, thế là trong những tiếng “chị ơi” ngọt xớt, tôi bị cô bé dụ dỗ mà thêm WeChat của cô bé lúc nào không hay.


[Tôi]: Tiểu Khả, có thể giúp chị một chuyện được không?


[Tiểu Khả]: Chị ơi, cuối cùng chị cũng nhắn tin cho em rồi (ಥ_ಥ)


[Tiểu Khả]: Để em nói chị nghe, bạn trai chị có vấn đề lắm! Hắn cứ hay qua bộ phận thực tập sinh để gặp một cô gái, còn lấy cơm chị nấu cho cô ta ăn nữa, tức ch em! Lúc đó em định báo cho chị ngay rồi, nhưng tên đàn ông khốn đó dọa em, nói nếu em dám nói thì hắn sẽ sa thải em, còn bảo em đừng lo chuyện bao đồng, nói chị chắc gì đã nhớ đến em!


[Tiểu Khả]: Em không tin đâu! Nhưng em cũng sợ, nên em đã đợi chị nhắn tin cho em. Chỉ cần chị hỏi là em sẽ kể hết cho chị ngay! Huhu, em biết mà, chị nhất định không quên em!


Tôi bị một tràng tin nhắn dài dằng dặc của cô ấy làm giật mình, sau đó, cô ấy gửi liên tiếp mấy bức ảnh chụp cảnh ám muội của Tề Diệp Minh và Tiêu Sở Sở trong công ty.


Những lời định nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Sao tôi có cảm giác như đang nhìn thấy một chú cún con đang vẫy đuôi vậy?


[Tôi]: Chuyện là thế này, chị muốn nhờ em giúp một việc, em chỉ cần nói vài câu trước mặt cô gái kia thôi.


[Tiểu Khả]: Đương nhiên không thành vấn đề! Được giúp chị là vinh hạnh của em!


Sau khi chuẩn bị xong, tôi trở về trước kế hoạch năm ngày, ở trong một căn hộ khác.


Hỏi thăm Tiểu Khả một chút, biết được gần đây Tề Diệp Minh bận đàm phán hợp đồng, ngày nào cũng bận tối mặt.


Tôi đến công ty của hắn, phát kẹo cho tất cả mọi người, đương nhiên, cũng không quên Tiêu Sở Sở.


Nở một nụ cười ngọt ngào, tôi đưa kẹo cho Tiêu Sở Sở, thấy cô ta đứng đơ người, tôi còn ân cần nắm tay cô ta lại:


“Đừng khách sáo nhé~ Tôi và Tề quản lý đã bên nhau năm năm rồi, sắp tới là kỷ niệm của bọn tôi, muốn làm một chút gì đó ý nghĩa, ngoài việc cảm ơn đồng nghiệp thì cũng mong mọi người giữ bí mật giúp tôi nha~”


Không biết có phải từ “đồng nghiệp” đã kích thích cô ta không mà biểu cảm của Tiêu Sở Sở méo mó trong thoáng chốc, sau đó nặn ra một nụ cười gượng gạo nhìn tôi:


“Oh~ Thế chị định tổ chức kỷ niệm ở nhà với Tề quản lý sao?”


“Đúng vậy!” Tôi giả vờ ngượng ngùng cúi đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc.


“Haha, chị đúng là may mắn thật.”


Không biết cô ta có nhận ra không, nhưng câu này cô ta gần như nghiến răng nói ra.


Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục phát kẹo và trò chuyện với những người khác.


Từ phía xa, tôi nghe thấy giọng của Tiểu Khả:


“Tôi đã nói mà, người ta hạnh phúc lắm, Tề quản lý chỉ đang chơi đùa với cô thôi. Cô xem, chính thất có biết cô là ai không?”


“Thế thì sao? Mỗi ngày Tề Diệp Minh đều ở bên tôi đấy!”


“Ối giời ơi~ Đem bữa ăn nhanh ban ngày so với bữa cơm gia đình ban đêm à? Giỏi thì đi khoe với chính thất ấy, dám không? Dám nói với người ta là mỗi ngày hắn đều ở bên cô không? Làm tiểu tam mà còn tự hào nữa chứ!”


“Cô!”


“Cô cái gì mà cô? Có giỏi thì lên làm chính thất đi rồi hãy vênh váo! Nhưng mà tình cảm năm năm của người ta, chắc gì cô đã phá được bằng vài câu nói hay vài tấm ảnh…”


Giọng nói đột nhiên im bặt.


Tò mò quay đầu lại, tôi thấy Tiểu Khả mang vẻ mặt đắc ý rời đi, còn lén giơ tay ra hiệu OK với tôi.


Trong khi đó, Tiêu Sở Sở đứng yên tại chỗ, như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, đôi mắt cô ta sáng quắc lên, lộ ra một nụ cười như kẻ chiến thắng.


Rợn người thật.


Tôi về nhà ung dung chờ đợi vài ngày, trong khi đó Chi Tử cũng đã kết thúc công việc ở Vân Nam và đến tìm tôi, nói là đến cổ vũ tiếp sức cho tôi.


Tôi còn không biết cô ấy chỉ muốn hóng drama sao?


Đến ngày kỷ niệm, Chi Tử mở livestream với tiêu đề “Kỷ niệm năm năm yêu đương của bạn thân”.


Trong khi đó, trên điện thoại tôi, từ hình ảnh camera giám sát, quả nhiên nhìn thấy Tề Diệp Minh và Tiêu Sở Sở bước vào nhà tôi.


Tốt lắm, vở kịch chính thức bắt đầu rồi.


6


Từ lúc ra khỏi cửa, ống kính máy quay của Chi Tử luôn hướng về phía tôi, còn cô ấy thì đứng ngoài màn hình nói chuyện.


“Hôm nay là kỷ niệm năm năm yêu nhau của bạn thân tôi và bạn trai cô ấy. Cô ấy đã lén chuẩn bị một món quà bất ngờ, hy vọng mọi người có thể cùng chứng kiến khoảnh khắc này!”


Bình luận trên livestream cũng rất sôi nổi, mọi người luôn vừa khao khát vừa sợ hãi tình yêu.


【Ủa, có phải cô gái ở Vân Nam lần trước không?】


【Thật hạnh phúc, đã năm năm rồi đấy】


【Bạn gái nhà người ta đúng là đáng ngưỡng mộ, còn chủ động chuẩn bị bất ngờ nữa】



Suốt dọc đường, tôi giữ vẻ háo hức mong chờ, trong tay cầm hoa và quà, ánh mắt tràn đầy mong đợi, nhìn thế nào cũng là một cô gái nhỏ tràn ngập tình yêu với bạn trai mình.


Nhưng màn hình điện thoại đã che giấu đi sự mỉa mai trong đáy mắt tôi. Sự thật là, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đó, tôi đã thấy ghê tởm.


Vừa trò chuyện với cư dân mạng, tôi vừa kể một chút về những kỷ niệm thời đại học với Tề Diệp Minh, khiến ai cũng trầm trồ vì “cơm chó” quá nhiều.


Phải, từng có thời đẹp đẽ như vậy.


Nhưng những thứ càng đẹp đẽ, khi sụp đổ lại càng khiến người ta đau lòng và không cam tâm, đúng không?


Đến trước cửa nhà, tôi lấy chìa khóa mở cửa.


Một loạt quần áo vứt bừa bãi trải dài từ cửa vào đến tận phòng ngủ.


Và lần này, là phòng của tôi.


Qua khe cửa khép hờ, hai thân thể đang qu_ấn lấy nhau, n h ấ p n h ô lên xuống.


Những âm thanh khiến người ta đỏ mặt thỉnh thoảng vang lên từ trong phòng.



Tiếng của tôi và cả phần bình luận trên livestream đều cùng lúc rơi vào im lặng.


Chi Tử đứng sau tôi cũng há hốc miệng, như thể bị cảnh tượng trước mắt dọa đến mức tối sầm cả mắt.


Tôi cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng tay lại vô thức thả lỏng.


“Bộp.”


Âm thanh này giống như bật công tắc, bình luận trên livestream bùng nổ ngay lập tức.


【WTF tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy!】


【Trời đất ơi, nó dám dẫn gái về tận nhà?】


【Thằng cặn bã này thật sự không biết xấu hổ!】


Tôi theo phản xạ cúi xuống nhặt điện thoại, còn chưa kịp điều chỉnh góc quay…


Tiếng điện thoại rơi xuống đất dường như đã đánh động người trong phòng.


Người phụ nữ đang rướn người bỗng ngồi dậy, đôi mắt ướt át đầy khiêu khích nhìn tôi, còn miệng thì thốt ra những âm thanh mê hoặc theo nhịp chuyển động của người đàn ông kia.


Tôi đứng sững ở cửa, nhưng trong lòng lại ngập tràn sự hả hê khi kế hoạch đã thành công.


Tôi đau đớn rời khỏi nhà, nhưng không đóng kín cửa, chỉ để hé một chút.


Nhìn bình luận trên livestream đang nổ tung, tôi cười thảm, nhưng vẫn cố gắng giữ phép lịch sự tối thiểu:


“Thật sự xin lỗi mọi người, để mọi người chứng kiến cảnh này… Tôi… tôi cần phải xử lý chuyện này…


Tiếp theo, có lẽ không tiện để xem nữa…


Thật sự, thật sự xin lỗi!”


Vừa nói, tôi vừa lấy tay che mặt, nghẹn ngào khóc nức nở. Tiếng nức nở hòa với những âm thanh h o a n l ạ c trong phòng, tạo nên một sự mỉa mai tột độ.


Lượng người xem livestream tiếp tục tăng chóng mặt, bình luận vẫn tiếp tục bùng nổ.

 

Loading...